Lục Thiên Mặc đi lên phòng, hắn thấy Mạch Linh đang ngồi bên bàn trà, cô đặt chiếc gương trước mặt, muốn tháo băng dán ra xem vết thương như thế nào.
"Cô đang làm gì vậy?"
Mạch Linh giật mình, tay cô vô tình đập vào chiếc gương làm nó rơi xuống sàn vỡ tan.
"Tôi... Tôi muốn xem vết thương đã khỏi chưa."
Lục Thiên Mặc nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm đóng thủy tinh vỡ trên sàn, gương mặt hoàn toàn không chút cảm xúc.
Mạch Linh lo lắng nhìn Lục Thiên Mặc, cô sợ hắn sẽ nổi điên, nên lập tức quỳ gối xuống muốn thu nhặt mảnh vụn.
"Dừng lại." Lục Thiên Mặc nhấn mạnh giọng nói, hắn lập tức kéo cổ tay cô đứng dậy, ấn cô ngồi xuống giường: "Để đó tôi kêu người dọn."
Mạch Linh rất bất ngờ vì thái độ của Lục Thiên Mặc mấy hôm nay, từ lúc cô bị thương đến giờ hắn không cho cô làm bất cứ gì, ngay cả kiểm tra vết thương đã lành chưa cũng không được.
Hắn ngồi xuống, kiểm tra băng dán trên má cô, rồi tiếp theo lại xem vết thương ở sau đầu, xong xuôi mọi chuyện, hắn mới lên tiếng.
"Vết thương này đối với tôi không có gì to tát, ngày mai chính thức sang Anh tập luyện đào tạo đi."
Mạch Linh vốn đã nghe qua ý định của hắn. Hắn muốn biến cô từ một cô gái hiền lành thành một sát thủ gϊếŧ người không chớp mắt sao?
"Tôi..."
Mạch Linh chưa kịp mở miệng nói hết thì đã bị Lục Thiên Mặc ngắt lời: "Cô nên nhớ, cô không có quyền từ chối."
Lục Thiên Mặc đứng dậy thả hai tay vào túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống rồi quay người rời đi.
[…]
"Hàn thiếu, đây là tất cả thông tin về cô ta."
"Được, ra ngoài đi."
Hàn Ưng cầm lấy bảng khai sơ yếu lí lịch lên xem, ánh mắt hắn khẽ híp dài. Một tấm hình của người phụ nữ xinh đẹp tựa như điêu khắc với hàng chữ: "Kiều Mạch Linh."
Hàn Ưng xem qua một lượt. Tất nhiên là đã biết rõ gia thế của cô như thế nào, hắn ngậm điếu thuốc trên môi, khoé miệng khẽ cong.
"Kiều Mạch Linh, cô dám cắn tôi, để xem tôi xử lí cô như thế nào."
Từ hôm bị Mạch Linh cắn vào đầu lưỡi đến giờ, Hàn Ưng ăn uống vô cùng khó khăn. Hắn ôm hận trong lòng, cô gái đó, nhất định phải thuộc về hắn.
Sở dỉ hân dám tuyên bố đối đầu với Lục Thiên Mặc là vì hắn biết Lục Thiên Mặc sẽ không dám làm gì hắn. Trước đây, ba hắn đã từng cứu mạng Lục Thiên Mặc, suy cho cùng thì hắn vẫn còn nợ gia đình Hàn Ưng một ân tình.
Tuy gọi là đối đầu, nhưng từ trước đến giờ hao bên không ai gây chuyện với ai, mà trên giang hồ, cái quan trọng nhất đó là chữ tín. Vì ân tình cứu mạng của Hàn gia, Lục Thiên Mặc nhất định sẽ không thể ra tay.
***
London.
Chuyến bay từ Đài Loan sang Anh hạ cánh an toàn. Lục Thiên Mặc lần này cùng Mạch Linh đi bằng máy bay của hãng, có thể ở lại Anh trong thời gian dài, nên đã để Doãn Phi hổ trợ Khương Hàn Nhật trong việc quản lí tập đoàn.
Chiếc xe ôtô sang trọng của Lục Thiên Mặc dừng lại tại một trại tập huấn cao cấp ở phía trên dãy núi, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, phía Đông có thể nhìn thấy cả thành phố London được thu nhỏ, phía Tây lại thấy một bờ biển dài sâu hun hút.
Rob, Lô Tấn và Bạch Phụng đang tập cho thuộc hạ bắn súng, vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc và Mạch Linh, bọn họ đều đồng loạt ngừng mọi hoạt động cúi người lên tiếng.
"Lão đại."
Lục Thiên Mặc lướt nhìn tất cả thuộc hạ một lượt, rồi quay lại nói với đám người của Lô Tấn.
"Bắt đầu các bước cơ bản đề cao sức khoẻ để tiến hành bước vào bài tập chính thức."
"Được." Rob gật đầu, ánh mắt hưông đến phía Mạch Linh: "Cô theo tôi vào trong thay quần áo, mặc quần áo này không thể nào luyện tập được."
Mạch Linh dù không muốn cũng phải đi theo Rob vào trong. Hắn đưa cô một bộ đồ đen bóng bằng da bó sát. Lúc chuẩn bị trở lại chỗ tập. Rob vừa rút súng ở trong két sắt ra, vừa nói.
"Cô đừng thắc măc vì sao lão đại lại quyết định như vậy, từ đây cho đến khi cô chết, cô phải biết tự bảo vệ mình. Mặc dù ở bên cạnh lão đại rất an toàn nhưng không phải lúc nào cũng đảm bảo được không có người xâm phạm cô. Cô nên học một vài chiêu để tự vệ cho mình."
Trong mắt Mạch Linh, Rob là người mà cô cảm thấy ấm áp nhất trong bọn người Lô Tấn, mọi chuyện từ miệng Rob nói ra đều khiến cô cảm thấy rất ấm lòng. Tuy bọn họ là sát thủ, máu lạnh vô tình, nhưng bản chất của Rob là người Anh, hắn vẫn có nét gì đó ôn nhu và đầy thiện cảm.
Mạch Linh suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, ít nhất cô cũng nên biết tự bảo vệ mình, cô không để người khác bắt nạt nữa.
"Được, tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi."