Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 51: TIỂU NINH

Đương nhiên, cô hiểu, cái gọi là lãng quên bất luận đối với cô hay với anh, đều hoàn toàn chỉ là tự lừa mình dối người, nhưng mà, một chút tự gây tê bản thân này giống như để cho bác sĩ làm đẹp thêm cho miệng vết thương ngày xưa, con người, chung quy lại phải xinh đẹp mà sống.

Lại là một ngày mới.

Mỗi ngày đều tiến hành kiểm tra phòng bệnh như thường lệ.

Trong đội quân kiểm tra phòng “hùng dũng”, cô lặng lẽ không nói tiếng nào đi theo phía sau anh, đi theo anh đến giường bệnh của người già bà Thái Kim Dung, đây là bệnh nhân sắp tới cô sẽ mổ chính.

Bà Thái Kim Dung 65 tuổi, mắt phải nhìn vật không rõ, thị lực mắt phải nhìn xung quanh vẻn vẹn không đến một mét phía trước, thị lực mắt trái cũng chỉ có 0,5. Bệnh tình đã lan ra đến phần hố trước tuyến yên, cùng với hai dây thần kinh thị giác quan hệ mật thiết.

Trong khoảng thời gian bà lão ở trong này, mỗi lần kiểm tra phòng đều chỉ có một mình, không hề có con trai con gái đi cùng.

“Con chào bà.” Anh đi đến gần, cong người xuống, nhẹ nhàng nói với bà lão.

Bà lão thị lực không tốt, nhưng tinh thần và trí tuệ vẫn rõ ràng, ngôn ngữ cũng lưu loát, lờ mờ nhìn thấy là bác sỹ, giọng run run hỏi, “Là tiểu Ninh phải không?”

“Vâng! Là con đây! Hôm nay bà cảm thấy vẫn tốt chứ ạ?”

Cô đứng một bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ tươi cười thân thiện của anh, khóe môi không nhịn được hơi vểnh lên.

Bây giờ trong mắt cô, thầy Ninh có hai thời điểm đẹp trai nhất, một là lúc ở trong phòng mổ làm phẫu thuật không một chút bất cẩn hoàn toàn kín kẽ, một điều khác là lúc vui vẻ hòa nhã đối với bệnh nhân như vậy.

Anh đối với mỗi bệnh nhân đều rất tận tâm, nhưng mà hình như có một chút thiên vị, dường như đối với bà Thái Kim Dung càng quan tâm nhiều hơn.

Bởi vì bà Thái rất đáng thương.

Bà Thái có một trai một gái, nhưng lại được ủy ban dân cư đường phố mang tới đây, con trai tổng cộng có mặt ở bệnh viện một lần, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

Trái lại người của ủy ban dân cư mỗi ngày đều sẽ có người đến thăm, nhưng cũng không thể trông nom ở bệnh viện suốt ngày được, rất nhiều lúc bà lão nằm một mình trên giường bệnh chảy nước mắt.

Quần áo giày dép của bà cũng rất cũ, thậm chí rất bẩn, đại khái cũng không phải do bà lão không thích gọn gàng sạch sẽ, mà là thị lực của bà ấy như vậy đâu có thể giặt sạch được quần áo?

Trên tủ đầu giường của bà lão để nửa cái màn thầu ăn dở, chắc là bữa sáng của hôm nay, may mắn là nhà ăn bệnh viện một ngày ba bữa đều có xe đẩy thức ăn đến từng phòng bệnh, nếu không thì đồ ăn của người già đều thành vấn đề lớn.

Bản thân anh mấy năm trước tính tình bắt đầu lạnh nhạt, nhưng mà năng lực trời sinh bên trong đó lại là sở trường giao tiếp, không mất nhiều thời gian bà lão đã coi anh như câu bé thân thiết nhà hàng xóm.

Nghe anh hỏi, bà lão chỉ gật đầu, “Tốt, bà vẫn khỏe! Tiểu Ninh à, ta có thể nói chuyện cùng con không?”

“Bà, bà nói đi, con nghe ạ.” Anh rất kính cẩn, dáng vẻ chuẩn bị lắng nghe.

Bà lão có chút chần chừ.

Anh hiểu ra, quay đầu nói, “Mọi người đi ra trước đi.”

Nếu như bệnh nhân là người có tiền, lúc này cô sẽ lo lắng, có phải là muốn đưa phong bì cho anh hay không, nhân phẩm của anh tất nhiên là thứ không cần hoài nghi, nhưng tóm lại vẫn cần phải tránh mọi nghi ngờ mới được. Có điều người bệnh là bà Thái, trong phòng lại không phải có một mình bà ấy, cũng không cần lo lắng cái gì nữa rồi.

Cô cùng một tốp bác sĩ thực tập sinh và bồi dưỡng sinh ở bệnh viện đều đi ra ngoài, đứng ở ngoài đợi.