Sau Khi Tán Tỉnh Kẻ Địch

Chương 30: Có cần tôi giúp cậu tắm?

Nụ hôn này nhẹ như lông vũ, như hạt cát, như gió thoảng. Nếu Cố Quân không tận mắt nhìn thấy, có lẽ anh ấy sẽ không cảm thấy gì cả.

Nhưng anh vẫn căng thẳng vì nụ hôn vừa chạm vào đã chia xa này, mồ hôi ở lòng bàn tay chảy ròng ròng, tim đập như nai tơ.

Thẩm Tuyết Trì không cảm thấy bối rối cho đến khi cậu thực sự hôn anh ta, khuôn mặt của người đàn ông này nóng hơn cậu tưởng tượng, nhưng vẫn mềm mại như cậu nghĩ, chỉ với một cái chạm nhẹ, sức nóng khó tả và sự mềm mại truyền đến liên tục, cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy. Lòng bồn chồn, chỉ muốn kết thúc thật nhanh.

Cố Quân cảm giác được đối phương sắp chạy trốn, sốt ruột vươn tay bắt lấy cậu, không chút do dự nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Tuyết Trì không kịp tránh né, trực tiếp đâm vào ánh mắt của người trước mặt, không cách nào thoát ra, phảng phất sắp chết chìm trong đó.

"Ý nghĩa là gì?"

Cố Quân hỏi, giọng nói ấm áp và chút tức giận, có một chút vui mừng nếu Thẩm Tuyết Trì cẩn thận lắng nghe.

Màu đỏ nhanh chóng lan rộng ra, toàn bộ tai và nửa cổ của Thẩm Tuyết Trì đỏ bừng hoàn toàn, nhìn cậu lúc này giống như một con tôm chín.

"Không, không có ý gì.." Thẩm Tuyết Trì phản bác, "Chỉ là cảm ơn."

Cố Quân lặng lẽ tăng áp lực, ngón tay anh dán vào da cậu.

Thẩm Tuyết Trì nhất thời muốn chạy trốn, người cậu lúc này rất nóng, giống như có người đem bếp lò tới căn phòng.

Cố Quân: "Là sao?"

"Thì là cảm ơn đó." Thẩm Tuyết Trì giả dối nói, "Người nước ngoài không phải thường xuyên ôm, hôn má, cùng nhau nói chuyện sao, có cái gì kỳ quái a!"

Cố Quân hơi nhíu mày, không đồng ý: "Đây không phải ở nước ngoài."

Thẩm Tuyết Trì rút tay áo và bàn tay đang nắm trong lòng bàn tay, thầm nguyền rủa/

Vì chuyện ngày hôm qua, Thẩm Tuyết Trì đã chủ động nói: "Thôi.. sau này đừng làm vậy, trông rất đáng sợ." Có lẽ vì không muốn bầu không khí trở nên quá căng thẳng nên cậu cố ý nói thêm khẽ mỉm cười, "Cố Quân, trước đây tôi đã luôn như thế rồi, chẳng qua là cậu không biết thôi."

Cố Quân: "Có rất nhiều chuyện tôi không biết, ở thành phố A cậu có thường "cảm ơn" người khác như thế này không?"

Những lời này vừa nói ra, anh là người đầu tiên sửng sốt, không thể tưởng tượng được lại dùng giọng điệu như vậy, giống như con quỷ ghen tị đoán được đối phương thân mật với người khác.

Mình thật sự đang ghen? Cố Quân không khỏi nghi ngờ. Anh ấy không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu, và hiếm khi trái tim cứng rắn này của anh ấy loạn nhịp. Lúc trước anh từng rung động với Cố Oản, nhưng lần này cùng Thẩm Tuyết Trì ở cùng cảm giác hoàn toàn khác nhau, thiếu gia tính tình nghịch ngợm, mỗi lần nghĩ tới, ngày nào cũng có thủ đoạn, Cố Quân lúc đầu nhìn thấy cậu, liền cáu kỉnh chán ghét, nhưng lúc này đối mặt với cậu chỉ toàn là cảm giác không muốn bỏ lỡ.

Thẩm Tuyết Trì đối lập với Cố Oản ngoan ngoãn, cậu ta giống như một chuyến tàu siêu tốc chạy qua trong đêm, mặc dù rất thú vị và mới mẻ nhưng hai người sẽ phải gánh chịu những hậu quả đáng sợ.

Nhưng hiện tại, sau hai lần chia xa, Cố Quân chắc chắn rằng anh không muốn xuống chuyến tàu này một lần nữa.

Thẩm Tuyết Trì to gan hoàn toàn không thể biết được cảm giác ghen tuông của Cố Quân, bất mãn nói: "Cậu bị bệnh sao? Thỉnh thoảng ở thành phố A tôi sẽ làm cái này với người khác? Tôi đây không phải là một kẻ cuồng hôn. Hơn nữa, ở thành phố A tuy chơi với nhiều người nhưng không có ai thật sự thân, cũng ít khi hẹn hò với ai, ngay cả cháu trai của tôi có thể không vừa mắt tôi. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi làm việc này."

Tâm tình của Cố Quân vốn đã bình tĩnh trở lại, lại bị Thẩm Tuyết Trì dễ dàng lay động.

Anh không khỏi kích động nói: "Thật sao?"

Thẩm Tuyết Trì trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của Cố Quân, đôi mắt của anh ấy bình thường toàn là màu đen tối, nhưng khi anh ấy trở nên kích động, ánh sáng bùng phát thật chói mắt, Thẩm Tuyết Trì rất không thể chịu đựng được.

"Đúng vậy." Thẩm Tuyết Trì nản lòng, còn gì bực bội hơn ở trước mặt tình địch thừa nhận mình không có quá nhiều lịch sử tình ái, "Không phải lúc đó tôi cùng cậu theo đuổi Oản Oản sao? Cậu thì tốt rồi, tranh giành Oản Oản với tôi, không phải là trong lúc đó không thể mập mờ tình cảm với ai khác sao? Nhưng nếu tôi không làm điều đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị những thế hệ giàu có nhàn rỗi đó cười chết, vì vậy tôi chỉ.. giả bộ mập mờ với những cô gái khác"

Cậu nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không muốn nói ra hai chữ giả vờ.

Cố Quân càng lúc càng vui, anh cũng không biết vì sao lại vui vẻ như vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra một hàng răng khểnh.

Thẩm Tuyết Trì khó chịu: "Buồn cười lắm à?"

Cố Quân cười lắc đầu, sau khi nhận rõ người trước mặt đang tức giận, anh liền an ủi: "Không, tôi xin lỗi. Để tỏ lòng thành, tôi mời cậu một ly thì sao?"

Tuy rằng sự tình lần này cậu thiếu gia không nói gì, nhưng Cố Quân biết cậu cực kỳ sợ hãi, vậy nên có thể có thích đáng ban thưởng.

"Thật sao?" Sự chú ý của Thẩm Tuyết Trì lập tức chuyển sang rượu, và anh ấy không quan tâm đến việc khó chịu.

Đã lâu không tiếp xúc với rượu, suýt chút nữa đã quên mất cảm giác bỏng rát cổ họng, bây giờ đột nhiên khơi dậy, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một du͙© vọиɠ chưa từng có.

Thẩm Tuyết Trì đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã bị Cố Quân gây áp lực phải trở thành một người ngoan ngoãn, cậu bây giờ không hút thuốc, uống rượu hay tham lam điện thoại di động, mỗi ngày đi ngủ sớm và dậy sớm, ăn ba bữa đúng giờ. Chẳng lẽ một người sẽ thật sự thay đổi một cách nhanh chóng như vậy? Nghĩ tới đây, trong lòng cậu không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc.

"Ừ." Cố Quân cười đồng ý, "Ngoan, chờ chân lành, tôi mời cậu uống."

* * *

Sau khi nói vài câu, Cố Quân đã bị Thẩm Tuyết Trì vội vàng đuổi đi tắm.

Cả hai người đều hôi hám, túm tụm lại nói mấy câu vô bổ, Thần Tuyết Trì chịu không nổi.

Sau khi Cố Quân rời đi, căn phòng trống rỗng lập tức im bặt. Ánh nắng đã từ cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu vào toàn thân Thẩm Tuyết Trì. Cậu ta bị thương ở chân, chỉ là lợi dụng lúc lười biếng liền nằm xuốngg, dù sao giường của Cố Quân cũng mềm như ý muốn.

Từ từ di chuyển mắt nhìn từng chút một, từ tủ sách màu trắng đến chiếc bàn, rồi từ chiếc bàn đến chiếc ghế bập bênh đối diện, ánh sáng đọng lại trên tay vịn của chiếc ghế bập bênh. Tất cả những thứ này rõ ràng là những thành phần phổ biến nhất, nhưng trong mắt Thẩm Tuyết Trì, người được tái sinh sau thảm họa, chúng vô cùng quý giá. Cậu nhắm mắt lại, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua khó tránh khỏi hiện lên trong đầu cậu, cơn mưa xé nát nỗi đau của con người, tia chớp trắng bạc nhe răng nanh vuốt trong đêm, và nỗi đau to lớn khiến người ta muốn chết. Dao cứa qua dấu răng khi bị rắn cắn, Thẩm Tuyết Trì vừa nghĩ vừa thở dốc, mi tâm nhắm chặt khẽ động.

"Thẩm Tuyết Trì Trì? Thẩm Tuyết Trì?"

Tiếng gọi từ phòng tắm đã đánh thức Thẩm Tuyết Trì, người đang đắm chìm trong những ký ức kinh hoàng.

Cậu đột nhiên mở mắt ra, l*иg ngực không tự chủ được phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ngón tay vô thức nắm chặt lấy chăn. Cố Quân dường như vẫn đang ở đó gọi tên cậu, kể từ sau vụ tai nạn, anh ấy thích gọi tên cậu nhiều lần, như thể đang xác nhận rằng cậu vẫn ở bên cạnh. Tuy nhiên, lúc này Thẩm Tuyết Trì không có tâm trạng hay năng lượng để đáp lại.

"Thẩm Tuyết Trì?"

Một chút lo lắng cho giây phút cuối cùng, Thẩm Tuyết Trì ngẩng đầu lên, và Cố Quân đi đến chỗ anh với vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Tuyết Trì không hiểu, hỏi lại anh, "Làm sao vậy?"

Cố Quân thậm chí còn không sấy khô tóc, những giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống, biến mất giữa lớp áo choàng tắm màu trắng. Phải biết rằng anh ấy trước đây rất để ý chuyện này, không chải đầu sẽ mắng, thậm chí còn dùng máy sấy tự mình sấy khô, lần này sao lại đi vội như vậy.

Cố Quân: "Tôi gọi cậu!"

Thẩm Tuyết Trì: "Ừ, tôi nghe thấy rồi."

Cố Quân tức giận đến muốn hộc máu: "Vậy cậu tại sao không trả lời, tôi đã nghĩ.."

Anh nghĩ, những lời sau đó bị kéo lại một cách hiếm có, anh nghĩ rằng Thẩm Tuyết Trì sẽ lại chạy trốn, hoặc là biến mất. Điều này gần như đã trở thành một cơn ác mộng mà Cố Quân không muốn đối mặt. Nhưng anh không thể nói điều này trực tiếp, Thẩm Tuyết Trì nhất định sẽ cười nhạo anh ấy.

Cố Quân đã cố gắng ổn định tâm trí của mình. "Quên đi." Anh nói, "Cậu muốn tẩy không? Cần tôi giúp.."

Thẩm Tuyết Trì vừa nghe đã nổ tung, cậu chỉ bị vết thương ở mắt cá chân, không phải gãy chân tay, không cần Cố Quân giúp mình tắm, vì vậy cậu lập tức cự tuyệt.

"Vết thương của cậu.." Cố Quân cau mày nhìn lớp băng trên mắt cá chân, sau đó nghĩ tới điều gì, xoay người đi ra khỏi phòng. Khi quay lại, anh ta cầm trên tay hai túi nhựa lớn.

Thẩm Tuyết Trì hiểu ra, lập tức tỏ ra chán ghét: "Oa, thật là xấu xí."

"Nếu không muốn vết thương trở nên nặng hơn hay nhiễm trùng thì phải băng bó cẩn thận. Ở đây không được dính nước."

Anh ngồi xổm xuống và mở chiếc túi ni lông để băng vào bàn chân bị thương của cậu. Bản thân Thẩm Tuyết Trì ngồi cao hơn anh, Cố Quân lo lắng ngồi xuống khiến áo choàng tắm của anh ta bị lỏng nên cậu chỉ tùy tiện liếc nhìn đã thoáng thấy bộ ngực trần của đối phương dưới cổ áo.

Chuyện này cũng không có gì đặc biệt, có lẽ Cố Quân ngày thường quá tiết chế lạnh lùng, cúc áo sơ mi trên cùng cũng phải cẩn thận cài cúc. Ngực của Cố Quân bị nước nóng làm đỏ ửng, thỉnh thoảng có những giọt nước chảy ngang qua khiến miệng cậu khô khốc và mắt không thể cử động. Cảm xúc dâng trào khiến cậu rất khó chịu, nhìn thấy chiếc túi nhựa được buộc chặt, cậu vội vàng vùng ra khỏi tay của Cố Quân, cố gắng lảo đảo đứng dậy.

"Cậu vội vàng như vậy làm gì, cũng không có ai cướp cậu."

Cố Quân chạy tới đỡ cậu, thân thể ấm áp không những không rời đi mà còn tiến lại gần. Thẩm Tuyết Trì nghe thấy nhịp tim của chính mình đập thình thịch, ước gì mình có thể nhảy ra ngoài và ôm lấy người đàn ông này để thân mật. Thẩm Tuyết Trì xấu hổ quá, nhìn trộm phản ứng của Cố Quân, thấy biểu hiện của anh ta vẫn bình thường, vì vậy cậu ta có chút yên tâm.

Vội vã đi vào phòng tắm, Thẩm Tuyết Trì hít một hơi và nhanh chóng đẩy Cố Quân ra ngoài.

Cố Quân dở khóc dở cười, nhịn không được thúc giục, giúp cậu chuẩn bị một cái ghế đẩu nhỏ, điều chỉnh nước nóng, đem vòi phun xuống, chờ một loạt chuẩn bị chu đáo, sau đó dặn dò vài câu, liền bị Thẩm Tuyết Trì mặt đầy xấu hổ đẩy ra ngoài.

Sau khi nặng nề đóng cửa lại, Thẩm Tuyết Trì dựa vào cửa và bình tĩnh lại một lúc. Sau đó, cậu quay đầu lại và nhìn vào người phản chiếu trong gương. Trong phòng tắm ánh đèn sáng chói mắt, Thẩm Tuyết Trì không thể nhìn nó nữa, cậu cúi đầu và dùng tay xoa mặt mình một cách hung dữ. Cậu ấy không biết rằng, đôi tai và gáy của cậu ấy đã đỏ bừng từ lúc nào.

Không cử động thì không sao, nhưng cử động đau đớn khiến thiếu gia không khỏi nhăn mặt. Trong phòng tắm không có người nên không cần che giấu, cậu vừa động đậy liền hét lên, càng lúc càng có xu hướng la hét dữ dội hơn.

Thẩm Tuyết Trì cũng không có đi, chỉ dựa vào cửa cởϊ qυầи áo. Thân trên thì dễ, nhưng thân dưới thì cực khó. Cậu xoay xở cởi được một nửa chiếc quần của mình mà không biết phải làm gì với nửa còn lại. Bàn chân bị thương lúc này đặc biệt không nghe lời, nặng như sắt, nhấc không nổi. Cậu ấy luôn thời trang, và không bao giờ chọn quần ống rộng, ống quần bị mắc vào túi ni lông, cậu không thể cởi ra hay mặc vào lại được. Phòng tắm được sưởi ấm hoàn toàn và Thẩm Tuyết Trì đổ mồ hôi đầm đìa.

Sau khi đấu tranh một lúc lâu, Thẩm Tuyết Trì đột nhiên quyết định cởϊ qυầи lót.

Anh nghĩ đơn giản, cái này đáng lẽ phải cởi, thay vì cởi riêng, cùng nhau vượt qua nỗi đau này một lần thì tốt hơn. Dù sao trong phòng tắm chỉ có một mình cậu, có đứng lộn ngược cũng không sao. Nghĩ vậy, cậu thấy lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết và bắt tay vào thực hiện kế hoạch.

Đáng tiếc vận khí của Thẩm Tuyết Trì rất kém, từ việc cậu ta tức giận chạy ra khỏi biệt thự, mắc mưa và bị rắn cắn, có thể thấy người này xui xẻo đủ đường. Ngay khi cậu ta đắc thắng kéo dài quần và chuẩn bị đi qua chiếc túi nhựa, bàn chân tự do của cậu ta bắt đầu trượt về phía trước với một vệt nước nhỏ.

Lúc đầu Thẩm Tuyết Trì không quan tâm, cậu kiểm soát sức mạnh của mình và di chuyển bàn chân đang trượt của mình trở lại. Kết quả là nước tích tụ ở lòng bàn chân ngày càng nhiều, và cuối cùng chúng tuột khỏi tầm kiểm soát. Cậu ta đang duy trì một tư thế kỳ lạ, một chân duỗi thẳng và một chân què quặt, cả người mất thăng bằng và ngã về phía sau.

Thẩm Tuyết Trì không ngờ tới, lập tức hét lên, đập mạnh người vào cửa.

Cố Quân đang ngồi trong phòng làm việc nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy đi vào phòng tắm. "Thẩm Tuyết Trì?" Vì phép lịch sự, anh gõ cửa hai lần, "Sao vậy?"

Thẩm Tuyết Trì còn cách vài phân nữa mới chính thức ngã xuống đất, nhưng cậu ấy bị va chạm đau đến chóng mặt nên không kịp phản ứng.

Ngay lập tức, giọng nói của Cố Quân trở nên gấp gáp: "Thẩm Tuyết Trì! Chuyện gì xảy ra vậy! Tôi mở của vào đây!"

Thẩm Tuyết Trì tỉnh lại, nghe thấy Cố Quân nói, nhìn thoáng qua tình hình lúc này, trong đầu vang lên tiếng chuông báo thức: "Chờ, đợi một chút, Cố Quân.."

Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng Thẩm Tuyết Trì thanh âm vẫn là trầm thấp, Cố Quân như thế nào cũng nghe không được, liền cảm thấy bên trong có cái gì không đúng.

Tin tức Thẩm Tuyết Trì gặp nạn đã trở thành sợi dây không thể chạm tới đối với Cố Quân, vì vậy anh không thể không nhanh chóng vặn nắm đấm cửa. Thẩm Tuyết Trì vốn muốn khóa cửa, nhưng bên kia quá nhanh, cánh cửa đã bị kéo ra trước khi ngón tay cậu chạm vào nó.

Cố Quân vừa mở cửa, liền thoáng thấy một bóng trắng từ khóe mắt rơi xuống. Anh vô thức đưa tay lên, giữ đầu ngón tay mềm mại và ẩm ướt đọng lại. Cố Quân lo lắng cho tình trạng của Thẩm Tuyết Trì nhìn quanh. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp mạnh, hơi thở như ngưng trệ.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------