Nửa đêm, mưa đã dần tạnh.
Tiếng côn trùng lại vang vọng trên cao, mỗi lúc một mạnh hơn.
Chiếc áo mưa ướt sũng dính vào người khó chịu mà không kịp thay. Một số đội đã tập hợp trước đó, nhưng Thẩm Tuyết Trì không được tìm thấy. Thế là Cố Quân đổi phương hướng, phân bổ lại nhân số, đại bộ phận đi vào trong rừng tìm kiếm, một bộ phận nhỏ vẫn đi tìm chung quanh biệt thự, dì Mây cùng mấy người hầu ở lại trong nhà đề phòng Thẩm Tuyết Trì chạy về.
Sau khi được mưa gột rửa, con đường vào rừng trở nên khó đi hơn, cảm giác ngột ngạt, ruồi nhặng bâu quanh, ai nấy lấm lem bùn đất, đế giày đóng một lớp bùn dày.
Cố Quân đi ở phía trước, anh vì tìm kiếm mà kêu gào hồi lâu nên cũng đã mệt mỏi, một trái tim luôn treo lơ lửng trên không, thỉnh thoảng lại bị bàn tay thô ráp bóp chặt, khiến cho anh cực kỳ khó chịu. Cố Quân lau mồ hôi nóng trên trán, ngẩng đầu lên, trong rừng cây dưới bóng đêm, cành cây cao vυ't lên mây, vây lấy nhau, giống như mê cung mãi mãi không ra được, hoa cả mắt.
Cố Quân không dám tưởng tượng, nếu Thẩm Tuyết Trì thực sự ở đây, anh ấy sẽ ở trong tình huống như thế nào bây giờ.
Anh ấy lần đầu tiên đến doanh trại được các vệ sĩ đề cập, dọc đường anh mong đợi bao nhiêu, sau đó anh ấy tuyệt vọng bấy nhiêu. Nơi đây bị mưa làm cho rối tung lên, cỏ dại đung đưa đây đó, lá rụng khắp nơi. Cố Quân đứng yên, nghiến răng, bắp chân không tránh khỏi run lên. Anh xoay người để nhìn xung quanh, nhưng phạm vi chiếu sáng bị hạn chế, cảm thấy khắp nơi đều có cây cỏ mọc lộn xộn, còn Thẩm Tuyết Trì thì không thấy đâu.
Các vệ sĩ và người hầu cầm đèn đứng sau lưng Cố Quân, rụt rè hỏi: "Cố tổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Nó tiêu hao quá nhiều thể lực, mọi người đều nóng lòng muốn ngồi xuống.
Cố Quân khiển trách: "Tìm đi! Tiếp tục tìm cho tôi! Cho dù đào đất ba thước, cũng phải tìm được Thẩm Tuyết Trì!"
Mọi người hưởng ứng, và tiếp tục tiến lên với những bước chân mệt mỏi.
Cố Quân liếc nhìn bãi cỏ đen và cây cối bên cạnh doanh trại, rồi đi theo vệ sĩ.
Trên thực tế, người đàn ông không thể hoàn toàn xác định Thẩm Tuyết Trì có ở đây hay không, nhưng chỉ cần nơi nào anh chưa tìm đến thì vẫn còn một chút hy vọng, vì vậy anh ta đã tiến lên.
Khi tia nắng bình minh đầu tiên buông xuống, Cố Quân chỉ còn sự tuyệt vọng trong lòng.
Anh lo lắng nhìn khu rừng đang dần chuyển sang ánh sáng, có một mùi gỉ sắt thoang thoảng trong cổ họng.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
Khu rừng được tìm kiếm nhanh chóng, nhưng không tìm thấy gì. Tầm nhìn của Cố Quân xung quanh khu rừng ngày càng trở nên khẩn trương, những cây xanh rất nhanh lướt qua con ngươi của anh, để lại những cái bóng mờ ảo. Anh khó chịu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, anh cảm thấy khu rừng tươi tốt rõ ràng là những con dao sắc bén hung ác đâm vào ngực anh, khiến nội tạng của anh kịch liệt kêu gào.
Cố Quân không thở nổi, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Thiếu gia!" Mấy vệ sĩ nhìn thấy, quan tâm thân thể của anh, trượt vài bước đi tới bên cạnh anh, "Thiếu gia, cậu không sao chứ? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Cố Quân hít vài hơi và khàn giọng nói: "Có tin tức gì về Thẩm Tuyết Trì không?"
Vệ sĩ lộ ra vẻ ngượng ngùng: ".. Thẩm tiên sinh có thể không có ở đây."
Ngay lập tức, đầu Cố Quân ù ù như thể đồng hồ vừa gõ, máu khắp người như bị băng đóng băng và đông đặc lại, ngón tay vì lạnh mà run lên không kiểm soát được. Không có gì khó chấp nhận hơn là những kỳ vọng bị vỡ mộng.
Cố Quân cảm thấy cổ họng mình càng đau hơn, như thể ai đó đã nhét cát vào miệng.
Anh ta im lặng hai giây, đột nhiên nói: "Gọi điện thoại cho Thẩm lão sư, gọi cảnh sát, phái mấy người từ thành phố A tới."
Người vệ sĩ kinh ngạc, liếc nhìn khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của người đàn ông, còn tưởng rằng anh ta điên thật rồi. "Cái này.. không tốt lắm." Những người khác cũng thuyết phục, "Thẩm thiếu gia mất tích ở đây, Thẩm lão gia cho dù tìm được, cũng sẽ trách cứ cậu, tương lai của cậu không chỉ bị tổn hại, mà còn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai gia đình, gọi cảnh sát chắc chắn sẽ làm cho sự việc đi vào ngõ cụt, nếu phóng viên giải trí dò được tin tức rồi lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ trở thành trò cười trong giới, Thẩm tổng cũng không vui. Không phải chúng ta tìm khắp nơi sao, nếu thật sự không được thì hãy yêu cầu thành phố A chuyển người qua đây."
"Làm sao có thể nhiều lời như vậy!" Cố Quân tức giận gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, "Làm theo lời tôi nói, hoặc là cút khỏi nơi này!"
Vệ sĩ cường tráng bị chủ nhân quát mắng, rối rắm không tìm được đường đi, chỉ muốn chân lấm tay bùn thoát ra khỏi cái nơi đúng sai này, mặc kệ. Anh ta biết rằng làm theo mệnh lệnh sẽ thực sự gây ra những hậu quả xấu.
Một số người đã chạy xuống núi.
Sau cơn tức giận, trong đầu dần dần hiện lên một tia mơ hồ vi diệu, Cố Quân sốt ruột ho khan hai tiếng, cổ họng còn chưa hồi phục. Bực mình, anh xé chiếc áo mưa bẩn thỉu của mình ném sang một bên, bước theo đám vệ sĩ.
Khi đến cái gọi là chỗ đóng quân của doanh trại, Cố Quân không thể không dừng lại.
Anh không tự chủ được chú ý tới, luôn cảm thấy nơi này mơ hồ không bình thường. Cố Quân đi đến một bên, sau đó cẩn thận kiểm tra địa điểm đóng quân và đống cỏ dại xung quanh. Vẫn không tìm thấy được gì, Cố Quân rất nản lòng và định xuống núi để giám sát họ gọi điện thoại.
Vừa định nhấc chân lên, anh thoáng thấy bóng dáng của một cái hang nhỏ ở phía xa bên cạnh doanh trại, xung quanh toàn là cỏ dại. Cố Quân tâm tình chấn động, vội vàng đi tới bên kia.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
Đẩy lùi những cành cây và dây leo mọc um tùm, đường nét của cái hang trở nên sâu sắc và rõ ràng. Anh ta vội vàng kéo đống đổ nát kia ra, một cái hang sâu xuất hiện trước mặt anh ta. Cố Quân nuốt nước bọt, lần đầu tiên lấy ánh sáng để chiếu vào nó. Cái hố quá sâu, ánh sáng không đủ để chiếu vài. Không muốn bỏ cuộc, người đàn ông tiến vào hai bước và bắt đầu gọi: "Thẩm Tuyết Trì! Thẩm Tuyết Trì!"
Âm thanh tiến vào trong hang động, vang vọng không ngừng.
Cố Quân vẫn kiên trì.
Cuối cùng, giọng nói trôi qua vang vọng trở lại để trả lời.
Trái tim của Cố Quân đập như sấm sét, anh ấy đến gần hơn để lắng nghe.
Giọng nói thanh tao và yếu ớt đó là--
".. Cố.. Cố Quân?"
* * *
Cảm giác của Cố Quân lúc đó không thể diễn tả được.
Giống như một lữ khách khát nước băng qua sa mạc, dọc đường tình cờ gặp một dòng suối trong, lòng vừa sợ vừa mừng.
Cố Quân không để ý đến trái tim đang đập của anh ta, sợ rằng anh chỉ gặp ảo giác thính giác, vì vậy anh ta không xác định hỏi thêm vài lần: "Thẩm Tuyết Trì? Là Thẩm Tuyết Trì phải không?" Anh vừa nói vừa bước nhanh vào.
"Đúng.."
Giọng nói của Thẩm Tuyết Trì không hay hơn anh ấy bao nhiêu, trái tim của Cố Quân đau đớn một lúc, anh ấy ước mình có thể đi một bước đến cuối cùng.
Anh chạy vào sâu, trong ánh đèn lập lòe, cuối cùng anh cũng bắt gặp bóng dáng của Thẩm Tuyết Trì đang cuộn tròn trong một góc hình tam giác ở cuối hang. Thẩm Tuyết Trì ngồi trên đống cỏ khô với tư thế ngồi khó xử, và khi nhìn thấy ánh sáng, anh ấy lần đầu tiên khó chịu giơ tay lên che.
Cố Quân nhanh chóng giảm bớt ánh sáng.
"Thẩm Tuyết Trì? Thẩm Tuyết Trì?" Anh quỳ xuống, có chút không dám tin, kinh ngạc đến nói không nên lời, lời nào cũng là tên của đối phương.
"Ừm.." Thẩm Tinh yếu ớt nói.
Sắc mặt cậu tái nhợt, tóc tai bết dính trên trán, quần áo nhàu nát, không có chút nào tươi tắn hoạt bát như thường ngày. Trông cậu giống như một con chuột khốn khổ, chết đuối.
"Thẩm Tuyết Trì."
Cố Quân thì thầm và bất giác ôm lấy cậu.
Anh ôm cậu rất mạnh, giống như coi như bảo vật bị mất đi tìm lại được.
Thẩm Tuyết Trì rêи ɾỉ vì bị cuốn vào vòng tay anh, bàn tay cậu đã lạnh đến mức không thể cảm nhận được, cậu cố gắng lấy được một chút nhiệt từ cơ thể Cố Quân. Ý thức chậm rãi trở lại, Thẩm Tuyết Trì cuối cùng ý thức được chính mình bị phát hiện
Nhận thức được như vậy, thiếu gia mở to hai mắt, ký ức kinh khủng đêm qua tràn vào trong đầu. Cậu ta lao vào rừng với cái đầu đang sốt, cơn mưa lớn và con đường đất trơn trượt nhanh chóng và nghiêm khắc đã dạy cho cậu bé ngu dốt này một bài học. Thẩm Tuyết Trì ngay lập tức hối hận, một khu rừng buồn tẻ giống như một mê cung của ma quỷ, lòng tự trọng không đáng nói ở đây. Nhưng khi cậu muốn quay lại, cậu phát hiện ra mình đã bị lạc.
Khắp nơi là cỏ cây, hạt mưa to đập vào mắt thật mạnh. Thẩm Tuyết Trì vất vả tìm được hang động này, khi trốn vào trong, cậu chỉ hy vọng mưa mau tạnh hoặc người trong biệt thự sớm tìm thấy cậu.
Hơi ấm liên tục truyền đến qua động tác thân mật, sưởi ấm trái tim bồn chồn trong cơ thể. Thẩm Tuyết Trì chớp mắt, miễn cưỡng để nước mắt rơi xuống, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ.
"Cố Quân." Thẩm Tuyết Trì khẽ gọi một tiếng, do dự vươn tay, ôm lại anh.
Hai người ôm nhau trong hang sâu yên tĩnh, như thể họ được tái sinh sau một thảm họa, để tìm kiếm sự an ủi thầm lặng.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
Cố Quân nghe Thẩm Tuyết Trì gọi tên mình, giọng nói của anh ấy giống như một con mèo con với hàm răng và móng vuốt bị bắt nạt bên ngoài. Trái tim anh như bị thứ gì đó cào xé, cảm xúc chua xót trào dâng không thể kiểm soát.
"Là tôi, tôi ở đây. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cậu, lẽ ra ngày hôm qua tôi không nên tức giận với cậu."
Thẩm Tuyết Trì ủ rũ lắc đầu, xấu hổ nói: "Chuyện đó tôi cũng có lỗi." Để tránh cho Cố Quân cảm thấy tội lỗi, cậu vội vàng nói: "Tôi muốn về nhà, cậu đưa tôi về đi."
Hai chữ về nhà thành công chạm vào Cố Quân, anh gật đầu, cố kìm nén ý muốn hôn lêи đỉиɦ đầu đối phương, buông cậu ra, nắm lấy cánh tay cậu, muốn kéo cậu lên.
Thẩm Tuyết Trì kéo tay anh để mượn sức, cắn môi dưới và miễn cưỡng đứng dậy.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn đánh giá thấp sức mạnh của vết thương, sau khi bước một bước, một cơn đau nhói từ mắt cá chân của cậu ta truyền lên, Thẩm Tuyết Trì ngã xuống đất trước khi cậu ta kịp hét lên.
Cố Quân mất cảnh giác, nhưng may mắn là tay anh ta nhanh nhẹn, nên anh đã đỡ cậu bằng cơ thể của mình. Nhưng một nửa cơ thể của anh không thể chống đỡ sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, vì vậy anh đã ngã xuống cùng cậu.
"Thẩm Tuyết Trì, sao vậy?"
Cố Quân sốt sắng tìm một ngọn đèn để soi sáng, Thẩm Tuyết Trì đau đớn ngồi tại chỗ, sắc mặt tái nhợt hơn trước, một chân co quắp, ngón tay bao lấy chân đó. Khi đến gần, anh vẫn có thể thấy lông mi của cậu thiếu gia đã lấm tấm mồ hôi.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Thẩm Tuyết Trì lắc đầu, chỉ thúc giục anh nhanh chóng đưa cậu ta đi.
Làm sao Cố Quân có thể yên tâm khi cậu ta quá bất thường, anh cố kéo tay cậu ra.
"Đừng.. đừng.."
Thẩm Tuyết Trì cảm thấy xấu hổ và không muốn anh nhìn thấy nó. Tuy nhiên, trong lúc giằng co, ngón tay vô tình lướt qua khiến cả người co quắp lại vì đau. Lợi dụng sơ hở, Cố Quân đẩy tay cậu ra.
Dưới ánh đèn, Cố Quân thấy rõ vết thương hình chữ thập đáng sợ trên mắt cá chân của Thẩm Tuyết Trì.
Máu dường như đã ngừng chảy, vết thương lẫn lộn rất nhiều vết bùn, mắt cá chân dưới vết thương loang lổ vết máu.
Cậu ấy bị thương.
Ngay khi suy nghĩ này bùng nổ, Cố Quân sững người tại chỗ.
"Không có việc gì." Thẩm Tuyết Trì xấu hổ che vết thương lại, giả vờ thoải mái nói: "Lúc vào trốn mưa tôi không phát hiện có con rắn nào trong đống cỏ khô, bị nó cắn nên mới dùng phương pháp rạch ra để làm cho máu độc chảy ra. May mắn thay, tôi mang theo một con dao Quân đội Thụy Sĩ và một cái bật lửa, con dao đã được khử trùng bằng cách nướng nó trên lửa. Lúc đó, tôi đã rất sợ hãi khi bị rắn cắn, tôi còn tưởng mình sắp chết."
Cố Quân bất giác nắm chặt tay lại, gân tay nổi gân xanh.
Mặc dù Thẩm Tuyết Trì có nói vài câu nhẹ nhàng, nhưng Cố Quân có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, bầu trời rất đen, với sấm sét và mưa lớn, cậu trốn trong một cái hang không đáy như vậy, và phải cắt những vết thương của mình. Nếu con rắn đó có độc thì sao, Cố Quân hầu như không dám nghĩ về nó.