Cố Quân vẫn còn sợ hãi trong lòng, sự cố đó hết lần này đến lần khác cứ hiện ra trong đầu, làm xáo trộn cuộc sống của anh thành một mớ hỗn độn.
Nhiệt độ ngày càng ấm, xuân hè giao nhau, không khí thỉnh thoảng lại oi bức. Cửa sổ trong phòng làm việc mở toang, gió mát lùa vào khiến tài liệu kêu lạch cạch. Cố Quân dùng tay vuốt phẳng nó, giữ nó bằng ống đựng bút để tránh tài liệu bị bay tứ tung.
Anh ngẩng đầu lên, mái tóc đen của Thẩm Tuyết Trì trên chiếc ghế xoay đối diện cũng tung bay theo gió, xoắn vào nhau, giống như một đống cỏ bị rối tung.
Cố Quân giữ lời hứa, ngày hôm sau tiệc nướng, anh đến phòng của Thẩm Tuyết Trì để giúp cậu ấy cắt tóc. Anh thấy đám lông đen vàng đó không vừa mắt nên nhân cơ hội này cắt đi.
Thẩm Tuyết Trì đã nhuộm vàng trước đây, và anh ấy nghĩ rằng mình trông rất ngầu và đẹp trai, anh thường đợi Cố Oản tan sở ở công ty, nhưng anh ấy không biết rằng ảnh hưởng của việc dựa vào ô tô và đeo kính râm của anh ấy khác với những người khác trong xã hội trong mắt Cố Quân, thứ có một không hai trên đời.
Sợ rằng sẽ khó làm sạch, Thẩm Tuyết Trì ngồi xuống trong phòng tắm với một chiếc ghế đẩu nhỏ, Cố Quân lấy kéo, quấn một chiếc khăn tắm quanh vai anh và bắt đầu làm việc.
Trong phòng tắm có nhiều ánh sáng, chiếu vào mặt Cố Quân, đường nét được vẽ ra bố cục khuôn mặt anh một cách rõ ràng. Thẩm Tuyết Trì hiếm khi nghe lời, anh ngồi không nhúc nhích, cũng không cố ý bắt lỗi, chỉ yên lặng. Tiếng kéo lách cách bên tai hai người vẫn tiếp tục, trở thành chuyển động duy nhất trong phòng tắm.
Cố Quân cao và có đôi chân dài, Thẩm Tuyết Trì liếc nhìn anh ta và thấy bóng dáng của anh ta trong chiếc gương phía trên.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cắt tóc cho người khác, tuy tay vẫn không ngừng nhưng cái cau mày của anh vẫn lộ rõ vẻ hồi hộp và giật thót. Thẩm Tuyết Trì bí mật nhìn vào sự trống rỗng trên khuôn mặt của Cố Quân qua gương, khẽ cong môi như một tên trộm vừa đánh cắp được một viên đá quý đắt tiền.
Cố Quân không hiểu thời trang hiện tại, vì vậy anh ấy chỉ phẩy tay, cắt gọn gàng những ngọn tóc vàng hoe đó, sau đó cắt ngắn phần mái của Thẩm Tuyết Trì, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì trống rỗng.
Thẩm Tuyết Trì đứng dậy, Cố Quân cầm khăn lau giúp anh những sợi tóc rơi trên cổ.
Ban đầu, kiểu tóc này thực sự rất tệ, ngay cả một người ưu tú như Cố Quân cũng không hợp. Tuy nhiên, Thẩm Tuyết Trì có xuất thân tốt, ngoại hình đẹp trai, ngũ quan thanh tú, khóe miệng nhếch lên và bản chất là một kẻ côn đồ. Phần tóc mái được cắt ngắn để lộ khuôn mặt hoàn toàn hơn, một chút màu đen tuyền đã tăng thêm một chút tươi tắn và sạch sẽ cho nó.
Thẩm Tuyết Trì ghé sát vào gương, nhìn trái nhìn phải, tóc ngắn thực sự rất thoải mái, đầu cũng có vẻ nhẹ hơn. Nhưng không thể nghe được lời khen ngợi từ anh ta.
Anh quay người lại, Cố Quân vội vàng nói: "Ngứa sao không dùng máy sấy tóc thổi đi? Có thể có sợi tóc gãy rơi ở cổ áo."
Thẩm Tuyết Trì gật đầu và ngồi trở lại chiếc ghế nhỏ.
Cố Quân lấy máy sấy tóc trên giá xuống, đút ngón tay vào vừa chải vừa thổi. Ngón tay như bạch ngọc, móng tay tròn trịa, bắt mắt, sờ vào rất thoải mái. Thẩm Tuyết Trì cảm nhận được điều đó, và cảm nhận được hơi nóng tinh tế từ đỉnh đầu đến tứ chi, xoa dịu mọi khó chịu trong cơ thể.
Tiếng máy sấy lớn át đi mọi âm thanh xung quanh, Thẩm Tuyết Trì mơ hồ nghe thấy một tiếng lầm bầm: "Cậu trông rất hợp với kiểu này."
Anh kinh ngạc mở to hai mắt, vội vàng nhìn sang, vẻ mặt Cố Quân trong gương vẫn hờ hững như vậy, liền nghĩ chắc mình phảng phất nghe nhầm.
Buổi cắt tóc rất yên bình, sau đó Thẩm Tuyết Trì và Cố Quân lại mỗi ngươi một nơi.
Bây giờ cậu thiếu gia đã học được cách hòa thuận với Cố Quân khi anh ấy đang làm việc. Trong khoảng thời gian không có việc gì làm, kỳ thực anh đã đọc tất cả tiểu thuyết nước ngoài trên giá sách của Cố Quân, cảm thấy khá thú vị, quả nhiên là một tiểu thuyết gia, những câu chuyện anh nghĩ ra đều rất hay và thú vị, điềm báo trước cũng có liên quan mật thiết với nhau.
Thẩm Tuyết Trì khép sách lại thở dài, nếu như ở thành phố A, anh làm sao có thời gian ngồi đọc sách, nếu như những phú nhị đại nhàn rỗi đó biết chuyện, hắn mỗi ngày đều phải cười một chút, cười một tiếng, đọc sách rất nhiều ba lần một ngày, ho sẽ gọi đó là một sự lãng phí thời gian. Nhưng đâu mới là sự lãng phí thời gian thực sự, uống rượu tại một bữa tiệc ở quán bar hay ngồi trong căn hộ đọc sách?
Vội vàng lắc đầu, trong lòng sợ hãi gạt bỏ những ý nghĩ quái gở sang một bên. Anh ta là người đứng đầu trong giới giàu có thế hệ thứ hai, làm sao anh ta có thể bị những suy nghĩ cứng nhắc và khổ hạnh như vậy làm cho hư hỏng, chắc chắn là tại anh đã ở bên Cố Quân quá lâu. Đúng vậy, Thẩm Tuyết Trì nói trong lòng một cách cay đắng.
"Chuyện gì vậy?"
Giọng nói từ phía sau truyền đến, Thẩm Tuyết Trì giật mình quay lại. Cố Quân chưa bao giờ chủ động tìm anh khi anh ấy đang làm việc, và anh ấy cũng ghét tiếng ồn, vì vậy anh cố gắng hết sức để nhỏ giọng và giảm bớt cảm giác hiện diện bên cạnh anh.
Trên mặt Cố Quân không có biểu tình gì đặc biệt, ánh mắt dừng ở văn kiện trên người, nhưng lại nói: "Có cái gì trên đầu cậu ấy."
Thẩm Tuyết Trì sững sờ vuốt tóc anh: "Thật không? Sao tôi không thể cảm nhận được?"
Cố Quân rất nhanh nhìn thoáng qua, lại cúi đầu: "Trông cậu thật ngốc."
Thẩm Tuyết Trì lập tức đảo điên trong lòng. Nụ cười dịu dàng được nhìn thấy dưới ánh pháo hoa đêm đó thực sự là lừa dối. Sau hôm ấy, Cố Quân vẫn là Cố Quân, vô cảm, nghiêm nghị, làm việc như một cái máy và độc địa với anh ta. Nhịp tim hiếm hoi biến mất luôn sau đêm đó, chàng trai trẻ khi tỉnh dậy đã vô cùng kinh hoàng trước cảm giác mất kiểm soát này, đổ tội cho tất cả các loại hormone trên người.
Chờ một hồi, Cố Quân thấy đối phương còn chưa định thần trở lại liền cảm thấy ngại ngùng, miệng lẩm bẩm: "Lần này cậu đi ra ngoài lâu như vậy.."
"Cậu cũng biết tôi ra ngoài lâu như vậy." Thẩm Tuyết Trì chán nản ngồi phịch xuống ghế xoay, anh đặc biệt thích chiếc ghế xoay này trong phòng Cố Quân, mỗi lần ngồi đều cảm giác như đang ngồi xuống đệm vậy, mềm mại thoải mái, nó đã trở thành một chỗ ngồi đặc biệt. Nếu anh nhìn thấy Cố Quân đang ngồi nó khi anh đến, anh sẽ đuổi cậu ta đi. "Này, bố tôi gọi cho cậu à?"
Nói dối cũng vô ích, Cố Quân nói thẳng: "Không, nhưng một sản phẩm mà chú Thẩm gần đây hợp tác với nhà họ Lâm sẽ sớm được tung ra thị trường."
"Họ Lâm?" Thẩm Tuyết Trì không khỏi mỉm cười, biết rõ là ai. "Được." Anh chắp tay sau đầu, lắc lư trên ghế xích đu, "Hoàng thượng ở xa chắc đang vui vẻ thoải mái."
Cố Quân nắm lấy cơ hội: "Hay là, cậu có muốn gọi cho ai không?"
Thẩm Tuyết Trì: "Tại sao cậu lại hỏi tôi điều này? Tôi không có điện thoại di động."
Cố Quân: "Tôi có thể.." Nói đến nửa câu anh liền ngập ngừng, sợ nói ra đường đột, lo lắng cậu ấy nghe không hiểu.
"Cậu?" Thẩm Tuyết Trì tiếp tục cười, "Gần đây cậu bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Kêu tôi tổ chức tiệc nướng, kêu tôi hút thuốc, hiện tại còn muốn cho tôi mượn di động? Cậu không sợ sao? Bố tôi sẽ trách cậu dung túng rồi thu hồi quyền giám hộ của cậu."
Cố Quân: "Đừng nhiều lời như vậy, có cần hay không liền nói cho tôi biết?" Trong lời nói của anh có chút ngượng ngùng.
Thẩm Tuyết Trì: "Được."
Anh không nghĩ nhiều như vậy, còn nghĩ cho dù không gọi điện thoại, cũng không bằng đem điện thoại ra chơi. Sống trên hòn đảo biệt lập bao quanh bởi biển này, không có điện thoại di động, không có nguồn thông tin, gần như bị cô lập với thế giới.
Cuối cùng, khi cầm được cái gọi là điện thoại di động, Thẩm Tuyết Trì không thể chờ đợi để lao lên và đấm Cố Quân.
Thứ mà Cố Quân đưa cho anh là một chiếc Nokia đã bị khủng bố lăn lộn trên thế giới này từ lâu bị vứt bỏ vào một góc không ai biết đến, màu hồng sáng, có nắp trượt, bàn phím nhỏ như con kiến.
"Trời ạ." Thẩm Tuyết Trì kinh ngạc nhìn chằm chằm Nokia to bằng nửa lòng bàn tay, "Đồ cổ cậu tìm ở đâu vậy? Cậu có hạt óc chó không? Cậu đập thử hai cái cho tôi xem."
Cố Quân: "Gọi thôi là được rồi, cậu còn muốn gì nữa?"
Thẩm Tuyết Trì đã bị thuyết phục.
Pin Nokia đủ dùng và màn hình sáng lên một lần mỗi khi bạn trượt mở. Anh trượt qua trượt lại mấy lần vẫn không thấy kêu.
Cố Quân giả vờ đọc tài liệu và đợi một lúc lâu không nghe thấy gì, nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Thẩm Tuyết Trì đang cau mày nhấn nút, đột nhiên ánh mắt cậu chạm vào mắt Cố Quân, cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức trừng mắt nhìn lại anh. Cố Quân bối rối và cảm thấy vô tội.
Sau khi nhìn chằm chằm vào anh, Thẩm Tuyết Trì cảm thấy như anh ta đang vô cớ gây rắc rối, mặt đỏ bừng, anh ta vừa nghiến răng vừa nhìn vào điện thoại của mình, như thể anh là một kẻ đòi nợ gây nguy hiểm đến tính mạng. Thật ra, nguyên nhân khiến thiếu gia tức giận rất đơn giản, anh ta có một chiếc Nokia, nhưng danh bạ điện thoại trống rỗng, bình thường anh ta không bao giờ ghi nhớ số của người ta, bảo nhớ cũng không bao giờ nhớ được.
Thẩm Tuyết Trì miễn cưỡng nhập vài số đầu tiên trên màn hình, đầu óc anh trống rỗng, số điện của Trịnh Hải đã hoàn toàn bị lãng quên. Anh lén nhìn Cố Quân một cái, lén thoát ra khỏi khu vực quay số sau đó thử kiểm tra điện thoại, mới phát hiện chiếc điện thoại hỏng này không có Internet cũng không có WeChat, anh cảm thấy thất vọng tràn trề.
Thở dài thườn thượt, anh ngã xuống ghế và đẩy chiếc ghế đung đưa qua lại.
Cố Quân: "Sao, không vào được à?"
Thẩm Tuyết Trì lẩm bẩm: "Không.."
Cố Quân thông minh, IQ cao nhưng EQ thấp, nhìn thấy phản ứng của Thẩm Tuyết Trì, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh dùng tài liệu che đi, nhoẻn miệng cười.
Nụ cười này là ngoài ý muốn, nhưng trong mắt Thẩm Tuyết Trì, nó lại trở thành một sự giễu cợt.
Không có bạn bè gì nữa hết! Anh ủ rũ quay đi, ưỡn lưng và thu mình lại thành một quả bóng lớn.
Cố Quân không ngờ lại có ý tốt của mình lại biến thành chuyện xấu, trước khi kết thân với Thẩm Tuyết Trì bọn họ chỉ có ăn miếng trả miếng, chưa từng mềm lòng dỗ dành người khác, bầu không khí trong phòng lúc đột nhiên trở nên căng thẳng.
Ngay khi anh đang băn khoăn không biết nên nói hay im lặng, Thẩm Tuyết Trì, người đang cảm thấy không thoải mái, đã lên tiếng trước: "Này, số của cậu là gì?"
Cố Quân không hiểu, vì vậy anh ấy hỏi, "Gì cơ?"
Thẩm Tuyết Trì: "Đừng ngơ ra nữa, nói nhanh đi."
Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc đọc số điện thoại của mình một cách trung thực. Cố Quân đọc xong số điện thoại, đang cảm thấy khó hiểu thì trên bàn điện thoại di động bỗng vang lên. Cố Quân tiếp nhận nó, và những gì hiển thị trên màn hình chính xác là số điện thoại di động của Thẩm Tuyết Trì.
Thẩm Tuyết Trì mất kiên nhẫn chờ đợi, thấy anh còn chưa trả lời liền nghiêng đầu giận dữ uy hϊếp: "Mau trả lời!"
Cố Quân vẫn còn ngạc nhiên, nhưng không thể chịu được sự thúc giục của Thẩm Tuyết Trì, vì vậy anh nhấn nút trả lời rồi áp điện thoại vào tai.
Anh còn chưa kịp nói gì, giọng điệu kỳ lạ của Thẩm Tuyết Trì đã truyền đến. Vì là điện thoại di động nên giọng nói của anh hơi thay đổi, có cảm giác hơi máy móc, lại có cảm giác xa xăm xa xăm, có cảm giác không chân thực.
Thẩm Tuyết Trì: "Hey, là Cố biếи ŧɦái sao?"
Cố Quân: "..."
Cố Quân kìm lại sự nóng nảy và nghiêm túc trả lời: "Không."
Thẩm Tuyết Trì: "Ồ, vậy đây có phải là Cố ngu ngốc không? Cố ngu ngốc? Cố mông to?"
Cố Quân trực tiếp hét vào lưng anh ta: "Có cậu ở đây thì tôi cúp máy đây."
Thẩm Tuyết Trì quay đầu lại: "Đồ keo kiệt, cậu sao vậy?"
Cố Quân rút điện thoại ra, định cúp máy.
Thẩm Tuyết Trì vội vàng nói: "Được rồi! Được rồi!"
Cố Quân nghi ngờ nhưng vẫn áp điện thoại vào tai.
Thẩm Tuyết Trì lại quay lưng, cáu kỉnh vò đầu, tóc mái bị cắt ngắn, không che được biểu cảm trên mặt với hai vệt ửng hồng phảng phất xung quanh.
Thẩm Tuyết Trì: "Xin chào, đây có phải là Cố Quân không?"
Cố Quân: "Ừ."
Giọng nói của người đàn ông tóc đen rất dễ chịu, trầm, rõ ràng và thu hút. Mặc dù có điện thoại di động, nhưng nó giống như thì thầm vào tai Thẩm Tuyết Trì, tràn đầy thân mật. Cơn đau nhói ở tim bất ngờ lại xuất hiện, Thẩm Tuyết Trì cố gắng hết sức để bình tĩnh: "Tôi là Thẩm Tuyết Trì."
Cố Quân: "Ừ, tôi biết."
Thẩm Tuyết Trì: "Làm sao cậu biết, tôi chưa bao giờ gọi cho cậu trước đây."
Cố Quân: "Ừm.. Không biết."
Đồ ngốc!
Thẩm Tuyết Trì nguyền rủa trong lòng xong, sau đó nói: "Gần đây cậu thế nào?"
Cố Quân: "Vẫn thế, ngày nào cũng làm việc."
Thẩm Tuyết Trì: "Vẫn ở chi nhánh trước đó? Tôi nghe nói rằng chú Cố sẽ cho bạn làm ở trụ sở chính."
"Tôi không đủ năng lực, cần phải rèn luyện thêm." Cố Quân nói, "Còn cậu thì sao? Bây giờ đã bình tĩnh lại chưa?"
Thẩm Tuyết Trì: "Tôi? Tôi không vội, ông già trong nhà còn trẻ và hoạt bát. Cậu nói lời này cẩn thận, ông ấy sẽ nghe thấy cậu sẽ ăn ngay quả cầu sắt Bảo Định vào người."
Cố Quân khẽ cười, làm rung động màng nhĩ củaThẩm Tuyết Trì, càng giống như rung động trái tim anh.
Cổ họng Thẩm Tuyết Trì khô khốc, anh tăng tốc nói: "Ân.. Gần đây tôi sống rất tốt, chạy đến một hòn đảo trên biển cũng không ai quan tâm, muốn ăn thì ăn ngủ cũng tốt hơn, còn được bơi lội và tổ chức một bữa tiệc. Rất hoành tráng."
Cố Quân: "Thật sao? Khó trách gần đây không thấy cậu ở thành phố A."
Thẩm Tuyết Trì: "Nếu cậu thấy ghen tị, cậu cũng có thể đến đây. Tôi sẽ cho cậu biết địa điểm."
Cố Quân nói đùa với anh ấy: "Tôi sợ rằng nó sẽ không xảy ra đâu, tôi quá bận rộn."
Thẩm Tuyết Trì: "Cậu đúng là nhàm chán. Được rồi, có người gọi tôi đi chạy bộ."
Cố Quân: "Được, tạm biệt."
Thẩm Tuyết Trì: ".. Tạm biệt."
Vội vàng cúp điện thoại, Cố Quân trầm ngâm nhìn chằm chằm điện thoại, trên môi vẫn là nụ cười. Anh ấy muốn tiếp tục nói vài câu chuyện cười, nhưng chiếc Nokia mà anh ấy tặng đã bị ném trở lại trên bàn.
"Gọi điện thoại xong, tôi đi đây."
Không đợi Cố Quân phản ứng, Thẩm Tuyết Trì quay người rời đi, bước chân vội vàng, giống như đang bị thứ gì đó đáng sợ đuổi theo.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/