Trở lại biệt thự, Cố Quân vội vàng hỏi dì Mây đang chờ pha trà gừng và xin thêm trà. Trước khi dì Mây kịp tiêu hóa hết lời nói của Cố Quân trong sự kinh ngạc, anh đã lôi Thẩm Tuyết Trì ướt sũng lên lầu.
Cố Quân hành động kiên quyết, kéo Thẩm Tuyết Trì về phòng, bảo anh vào phòng tắm để tắm, đồng thời lấy từ trong tủ ra một chiếc áo ngủ mới tinh, đẩy đến tay anh để anh thay nó sau khi tắm rửa.
Thẩm Tuyết Trì vẫn còn đang thất thần, ôm áo ngủ và đứng đó một cách ngu ngốc. Cố Quân lại lấy ra khăn tắm cùng dép lê, đặt ở trước mặt hắn, nói: "Dùng mấy thứ này đi, áo khoác cùng quần bơi ném xuống đất, lát nữa gọi người hầu đến thu."
Cố Quân bận rộn một hồi lâu, quay đầu lại thấy Thẩm Tinh Trì vẫn không nhúc nhích, hai mặt nhìn nhau, Cố Quân đột nhiên vỗ trán cười nói: "Cậu thật sự.." Nói được nửa câu, anh đổi sang một giọng điệu khác ổn định hơn, "Nếu cậu muốn trở về phòng, ừm, đặt đồ xuống, tắm nước nóng trước, đừng coi thường mùa xuân, dễ bị cảm lạnh lắm đấy. Với cả, cậu là người dễ bị cảm lạnh nhất"
Anh đi tới định đoạt lấy chiếc áo choàng tắm trong tay Thẩm Tuyết Trì, nhưng anh vừa chạm vào thì bị đối phương đoạt lấy, ngăn không cho anh chạm vào.
"Tôi.. Tôi tốt nhất vẫn nên ở đây tắm rửa thay quần áo, cậu chuẩn bị xong xuôi hết rồi, trở về còn phải tìm quần áo, vừa lãng phí thời gian, lại rất phiền phức." Nói xong anh cúi đầu, không dám nhìn Cố Quân.
Mái tóc đen ướt sũng dính vào trán và mặt, nhưng nó không thể che giấu màu đỏ đang lặng lẽ bò lên mặt anh.
Lần này đến lượt Cố Quân ngẩn người, chỉ biết lẩm bẩm trong cổ họng.
Thẩm Tuyết Trì quay người bước vào phòng tắm, Cố Quân lo lắng, đi theo đến cửa nhắc anh cách sử dụng công tắc, bên nào nóng bên nào lạnh, cậu thiếu gia liền đóng sầm cửa lại. Cố Quân xoa xoa mũi, không hề khó chịu, bước về phía sau như bước trên mây mù, rất không chân thực. Cảm giác này không hề tan biến cho đến khi có tiếng nước từ phòng tắm vọng ra.
Cố Quân đi tới đi lui trong phòng, không biết nên làm gì, trong lòng rối bời. Hoảng hốt một hồi, anh đến bên giường ngồi xuống, gió biển thổi qua cửa sổ, khung cảnh bao quanh là sương mù, như một bức tranh thủy mặc mơ hồ mà đẹp đẽ, ai ngờ lại có một sự kiện lớn như vậy đã xảy ra vài phút trước. Nếu Thẩm Tuyết Trì xảy ra chuyện gì, anh nên nói với chú Thẩm như thế nào.. Không, Cố Quân đột nhiên phủ quyết trong lòng. Vào thời điểm Thẩm Tuyết Trì chìm trong biển, anh ấy có nhiều hơn suy nghĩ thế này trong tâm trí của mình.
Mặc dù phần trống rỗng trong trái tim anh đã được lấp đầy, nhưng nó vẫn lờ mờ xuất hiện một cảm giác không thực.
Cố Quân nhắm mắt lại, thổi gió biển, anh cố gắng bình tĩnh lại.
Mắt nhắm lại, ngay lập tức thính giác nhạy bén chiếm ưu thế. Cố Quân nghe thấy trong phòng tắm thanh âm ngắt quãng rồi dừng lại, cửa bị đẩy ra, có người đi dép lê đi tới, tiếng nước chảy cùng tiếng dép lê trên mặt đất bổ sung cho nhau. Không khí im lặng trong giây lát, bỗng trở lên nặng nề treo giữa hai người họ. Anh thầm cảm thấy nhịp tim mình đập thình thịch, nghe như tiếng trống trận. Đầu ngón tay trong vô thức mềm nhũn tê dại, Cố Quân cố nén muốn mở mắt ra, khó hiểu nín thở.
"Cố Quân?"
Thẩm Tuyết Trì nghi ngờ mở miệng.
Cố Quân lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt trong chốc lát mơ hồ, choáng váng bởi ánh sáng ập vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở mắt làm anh cảm thấy muốn khóc. Dần dần sáng tỏ, tầm nhìn không ngừng mở rộng, dáng vẻ của Thẩm Tuyết Trì in sâu vào con ngươi của anh. Áo ngủ của anh màu trắng, đèn xung quanh cũng màu trắng, cậu ấy giống như một thiên thần hay thứ gì đó, kéo anh ra khỏi bóng tối dài đằng đẵng khi anh nhắm mắt.
Trái tim của người đàn ông tóc đen cuối cùng cũng ổn định khi nhìn thấy cậu chủ trẻ tuổi.
Thẩm Tuyết Trì dùng khăn tắm tùy ý vò tóc, anh vừa mới tắm nước nóng, mặt đỏ bừng vì khói. "Buồn ngủ rồi?" Anh ngượng ngùng hỏi.
Cố Quân lắc đầu và gọi anh ta lại.
Trước giường có một tấm chăn mềm mại, Cố Quân dùng chân trần giẫm lên. Thẩm Tuyết Trì nhìn quanh một lượt, nhưng không tìm được chỗ ngồi, đành khoanh chân ngồi trên chăn.
Cố Quân hơi sững sờ, sau đó khẽ mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn trong tay Thẩm Tuyết Trì, lau sạch những giọt nước trên tóc anh.
"Có một máy sấy tóc trong phòng tắm, sao cậu không dùng nó?"
"Tôi lười." Bàn tay của Cố Quân nhẹ nhàng, Thẩm Tuyết Trì rất thoải mái khi thưởng thức nó.
Cố Quân: "Để tôi đi lấy."
Nói xong, anh đứng dậy, lấy máy sấy tóc trong phòng tắm, ngồi sau lưng Thẩm Tuyết Trì, hai chân dài buông thõng hai bên, có ý thức nhốt người cậu trong một vòng tròn. Thẩm Tuyết Trì không có thời gian để ghen tị với tư thế có vẻ phô trương của anh ấy lúc này, gió trong máy sấy tóc ấm đến mức xương của anh ấy gần như giòn lại, anh ấy nheo mắt lại và để những ngón tay trắng như ngọc của Cố Quân luồn qua tóc anh.
Cố Quân: "Tóc mọc dài rồi."
Thẩm Tuyết Trì phát ra một âm thanh dài, dường như rất thoải mái khi được phục vụ. "Ở đây có ai cắt tóc cho tôi đâu." Nói xong anh cười nói: "Có lẽ ba tháng nữa tóc tôi sẽ mọc dài ơi là dài, sau đó tôi sẽ nói với bố rằng tôi muốn trở thành một họa sĩ sang chảnh, rong ruổi khắp nơi".
"Cúi xuống đi." Cố Quân nhẹ nhàng đẩy đầu của anh, "Đừng sỉ nhục họa sĩ, bọn họ đều có lý tưởng và nguyện vọng, không giống như cậu chỉ thích nhàn rỗi."
Thẩm Tuyết Trì cười: "Cậu không tin, sau này tôi sẽ dọa chết cậu."
"Tôi chịu, khó quá." Cố Quân trầm giọng nói, "Tin tôi đi, ngày mai có thời gian, tôi cắt cho cậu."
Thẩm Tuyết Trì: "Thật sao? Cậu sẽ không lấy tóc của tôi làm vật thí nghiệm chứ? Cắt xấu thì tôi xấu hổ không dám ra ngoài."
Cố Quân: "Đây chính xác là những gì tôi muốn."
Thẩm Tuyết Trì tiếp tục khịt mũi, khen ngợi cậu ta vẫn luôn xấu xa như vậy.
Sấy một hồi tóc đã khô, hơi nóng dần dần tăng lên, giống như một loại phản hồi, nhiệt độ từ tóc truyền đến các ngón tay, giống như một ngọn lửa nhỏ đang từ từ đốt lên. Cố Quân dừng lại, chủ động rút tay ra và tắt máy sấy tóc.
Ngay khi tiếng gió giảm bớt, cả căn phòng lại rơi vào trống rỗng và im lặng.
Những ngón tay nóng bỏng vẫn còn đọng lại, khiến Cố Quân cảm thấy lúng túng không biết phải làm gì. Im lặng vài giây, anh hỏi: "Khi ở biển, cậu nghĩ như thế nào, cậu sẽ.. sợ sao? Cố Quân chưa bao giờ dám nói ra những lời này, sợ rằng tiểu thiếu gia sẽ tức giận.
Thẩm Tinh đột nhiên mở mắt ra.
Những lời của Cố Quân lại đưa anh trở lại vực sâu không đáy. Anh có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng vỡ nổi trên bề mặt khi anh ngoi lên, nhưng anh lại không thể chạm vào nó bằng tay. Tiếng nước chảy róc rách, khung cảnh xung quanh hỗn loạn và ngột ngạt, bàn tay run rẩy của người giúp việc với khuôn mặt lo sợ và kinh hoàng, giống như vô số dây leo siết chặt cổ và tứ chi của anh ta, như một sự điên cuồng cùng tồn tại và chết chóc. Thẩm Tuyết Trì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ mọi thứ, cố gắng hết sức và tiếp tục bơi ngược dòng, nếu không anh sẽ thực sự.. chết.
Thực ra, anh đã hối hận trong vài phút, hối hận vì đã nhảy xuống biển cứu người giúp việc.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, cơ thể anh đã tự phản ững. Thẩm Tuyết Trì dám đảm bảo rằng nếu có lần sau, anh ấy vẫn sẽ làm như vậy.
" Chủ đề thay đổi đột ngột như vậy. "Thẩm Tuyết Trì bĩu môi," Còn cậu? Lúc tôi ở trong biển, cậu nghĩ thế nào? Sẽ.. "Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Quân," Cậu lo lắng sao? "?"
Cố Quân nhìn thấy bóng của chính mình trong đôi đồng tử đen trong veo và sáng sủa, không còn nơi nào để trốn tránh.
Anh muốn gạt nó sang một bên, nhưng ánh mắt lại không vừa ý rơi từ mắt xuống môi, màu nhạt, đường nét rõ ràng, có vẻ đàn hồi khiến người ta chỉ muốn chạm vào. Từ môi đến cằm hơi nhọn, nằm trên hốc cổ sâu. Thẩm Tinh không để ý tới, áo choàng tắm quấn lỏng lẻo, anh có thể dễ dàng từ cổ áo nhìn xuyên qua bên trong mảng lớn da thịt.
"Đương nhiên." Cố Quân thiếu tự tin nói: "Nếu như anh bị thương, tôi phải giải thích thế nào với chú Thẩm?"
"Tôi biết mà."
Thẩm Tuyết Trì cau mày và trở lại tư thế ngồi bình thường.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Cố Quân mím môi, muốn nói gì đó để giải tỏa, nhưng Thẩm Tuyết Trì cáu kỉnh xua tay từ chối nghe.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://s1apihd.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/