Cố Quân đã nghĩ rằng Thẩm Tuyết Trì sớm muộn gì cũng mệt mỏi, sau đó anh ta sẽ yên bình cả ngày. Hóa ra anh vẫn còn đánh giá Thẩm Tuyết Trì quá thấp.
Sau khi trở về, Thẩm Tuyết Trì đưa hoa păng-xê cho dì Mây, còn những cành hoa khác hái dọc đường cho người hầu, có thể nói là mưa sa tương tàn. Mọi người đều nhận được quà thì hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cả một chặng đường Cố Quân tội nghiệp cõng anh đều bị phớt lờ, đến một cọng cỏ cũng không có. Anh lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tuyết Trì đang tươi cười hòa nhập với người giúp việc, đè nén trái tim mệt mỏi đập loạn xạ đã lâu của mình, yên lặng đi lên lầu hai.
Cánh cửa đóng lại, đám đông trong hội trường ở tầng một im lặng trong vài giây. Một người hầu hai tay cầm một đóa hoa, thận trọng hỏi Thẩm Tuyết Trì: "Cố tổng đang tức giận đúng không?"
Thẩm Tuyết Trì nằm trên quầy bar cười rũ rượi như người không xương, nghe vậy nhướng mày: "Cô nói gì cơ?"
Người giúp việc: "Chỉ là.. Tôi cảm thấy chúng ta ồn ào quá."
Những người khác gật đầu tán thành, trước đây khi Cố Quân ở bên cạnh, bọn họ chưa bao giờ dám nói lời nào, trong nhà thường xuyên im lặng như tờ. Kể từ khi Thẩm Tuyết Trì đến đây, trong nhà càng ồn ào hơn. Anh ta mới khoảng hai mươi tuổi, sau khi nói chuyện một chút đã không kìm được tính tình hoạt bát, vô thức bắt chuyện với bọn họ.
Người giúp việc: "Nghe nói cậu và Cố tiên sinh là bạn tốt, có phải khi còn bé anh ấy nói nhiều hơn không?"
Từ "bạn tốt" đã khiến Thẩm Tuyết Trì cắn chặt răng, Thẩm Tuyết Trì cảm thấy răng mình sắp rụng hết, anh che miệng nói: "Xin đừng gọi tôi là bạn tốt, điều này không phải nên hỏi dì Mây sao?"
Người hầu: "Này, dì Mây sẽ không nói đâu."
Dì Mây bên cạnh nghe vậy, mặt không chút thay đổi cầm hoa lên, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Những người giúp việc hướng về phía Thẩm Tuyết Trì nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Tuyết Trì sờ sờ cằm: "Thôi được rồi, cậu ấy khi còn bé cũng là cái đồ phiền toái."
Những người hầu luôn rất tò mò về những câu chuyện phiếm của chủ nhân, vì vậy họ im lặng và lắng nghe chăm chú.
Thẩm Tuyết Trì: "Cậu ấy luôn bận tâm đến việc thành tốt, cô giáo lúc nào cũng khen ngợi cậu ấy, nên các bạn học thường hay bắt nạt cậu ấy, vì vậy cậu ấy ngày nào cũng làm bộ mặt như thể mình mắc nợ hàng triệu đô la vậy. Cậu ấy chỉ đọc sách cả ngày, không có trò giải trí nào cả, về nhà sau ngay giờ học. Rất nhàm chán. Và bởi vì cậu ta từ nhỏ trông rất đẹp trai, một loạt các cô gái trong trường bị ám ảnh bởi cậu ta, nhưng cậu ta không có phản hồi, thậm chí còn không đọc những bức thư tình của người khác. Tôi còn tưởng trái tim của cậu ấy làm bằng đá."
Thẩm Tuyết Trì cố ý không nói gì về Cố Oản, nhưng anh ta cảm thấy rằng Cố Quân gần như bị bôi đen, làm anh ta thấy tự mãn.
Cố Quân, người đang làm việc trong phòng, vô cớ hắt hơi, véo mũi, tự hỏi liệu mình có bị dị ứng với phấn hoa hay không.
Người giúp việc: "Thì ra cậu Cố khi còn bé đã như vậy.."
Thẩm Tuyết Trì gật đầu, cậu ta là một tảng băng xã hội. Trên đời này mấy ai tốt được như anh.
Người giúp việc: "Nghe nói anh Cố còn có một cô em gái vừa mới kết hôn không lâu. Cô Cố cũng học cùng trường, cho nên anh ấy thường ở cùng em gái và cậu Thẩm?"
Ngay khi Thẩm Tuyết Trì định gật đầu, những giọng nói ngưỡng mộ đã nổ ra giữa những người giúp việc trẻ tuổi: "Tôi không thể nhìn ra cậu Cố Quân thực sự mạnh mẽ như thế!"
Những người bên cạnh cũng đồng thanh: "Đúng vậy, cậu Cố giỏi quá."
Thẩm Tuyết Trì kinh ngạc chớp chớp mắt, trong lời nói có chỗ không đúng, đám người này sao có thể nghĩ như vậy?
Một người giúp việc tổng kết: "Học tập xuất sắc, được thầy cô và cha mẹ yêu thương, nổi tiếng khắp nơi, nhưng lại một mình cưng chiều em gái, giữ mình trong sạch, đây không phải là bối cảnh của một nam chính hoàn mỹ trong tiểu thuyết sao, cuộc đời quá hoàn mĩ a."
Thẩm Tuyết Trì: "?"
Anh thực sự đánh giá thấp khả năng làm đẹp tự động của phụ nữ.
Người giúp việc: "Nhưng mà, dựa theo quy ước của tiểu thuyết, nhất định sẽ có một cô gái được định sẵn xuất hiện. Cố tiên sinh lãnh đạm đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ấy yêu cô ấy đến mức nóng lòng muốn gặp lại cô ấy, chỉ muốn ngay lập tức ôm cô ấy vào lòng."
Sau cùng, những bong bóng màu hồng khao khát tình yêu xuất hiện trong đầu mọi người.
"Xì!" Thẩm Tuyết Trì lại một lần nữa bị câu chuyện tình ngôn lù này làm cho khinh bỉ. Cô gái định mệnh? Quên đi, nếu cô gái đó thực sự xuất hiện, anh sẽ đích thân châm sáp cho cô ấy.
Tưởng tượng một hồi, thị nữ thở dài: "Nghĩ thì thế, nhưng hiện thực lại tàn khốc."
Thẩm Tuyết Trì: "Cô nói thế là sao?"
Người giúp việc: "Chúng tôi vẫn không dám gây sự trước mặt cậu Cố. Cậu ấy sẽ nhìn chúng tôi và làm cho chúng tôi sợ hãi cả ngày. So với cậu Thẩm, cậu ấy rất quyền lực và có thể làm bất cứ điều gì."
Thẩm Tuyết Trì được khen ngợi vô cớ, anh ấy có chút tự mãn, nghĩ đến việc nói giúp Cố Quân một lời.
"Cậu ấy cũng.. không sao, chỉ hơi ngột ngạt và ra vẻ một chút thôi. Cậu ấy còn hứa sẽ tổ chức một bữa tiệc khác."
Người giúp việc: "Thật sao?"
Thẩm Tuyết Trì: "À, chúng tôi đã nói điều đó khi đang đi dạo trên bãi biển."
"Vậy thì tốt." Mấy người giúp việc nhìn nhau, "Có một việc, mong Thẩm tiên sinh giúp đỡ."
Thẩm Tuyết Trì: "Có chuyện gì vậy?"
Người giúp việc: "Chúng tôi muốn bù đắp cho sinh nhật của cậu Cố. Thực ra, trong số các ông chủ, cậu ấy là người đối xử tốt nhất với chúng tôi. Chúng tôi đã ở cùng nhau trên hòn đảo này lâu như vậy, chúng tôi luôn muốn cảm ơn ông ấy. Vì cậu Cố Quân đã cho phép tổ chức bữa tiệc, nếu chúng ta làm thêm điều này, anh ấy có thể sẽ không quá tức giận.
Thẩm Tuyết Trì bối rối:" Sinh nhật của anh ấy sắp tới? "
Người giúp việc lắc đầu:" Sinh nhật của Cố tiên sinh qua rồi, hiện tại đã là cuối tháng 10, bình thường cậu ấy có rất nhiều việc phải làm, cho nên chắc chắn không để ý đến loại chuyện này. Nhưng người như chúng ta thì không thể làm chuyện kinh thiên động địa, chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn nhỏ, hi vọng có thể khiến anh ấy vui vẻ. "
Thẩm Tuyết Trì sửng sốt một lúc.
* * *
Sau khi những người giúp việc rời đi, Thẩm Tuyết Trì ngồi một mình trên chiếc ghế sofa bằng vải.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy, và những gì người hầu đã nói trước đây cứ vang vọng trong tâm trí anh. Thẩm Tuyết Trì liếʍ răng hàm, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc lớp bọc nhét vào miệng.
Vẫn là ai oán, vị ngọt lan tận đáy họng, đường ngọt ngào béo ngậy không dứt ra được.
Anh biết anh đang ghen với Cố QUân. Nghĩ đến đây, Thẩm Tuyết Trì cáu kỉnh thay đổi tư thế ngồi, hai chân giơ cao, làm ra vẻ" đừng làm phiền đến tôi ", trông như một con nhím mọc gai.
Sự xuất sắc của Cố Quân khiến nhiều người đổ dồn sự chú ý vào anh từ khi còn nhỏ, không ngờ ở đây vẫn có người chú ý và thầm cảm ơn anh. Sinh nhật? Tại sao không ai nhớ sinh nhật của mình? Không thể nói với cậu ấy, muốn tạo bất ngờ? Thẩm Tuyết Trì nhấp một cái, cắn viên kẹo trong miệng. Nụ cười bẽn lẽn của cô giúp việc khiến anh nhớ lại thời thơ ấu của mình, những năm tháng trước đây khi anh thường ở một mình.
May mắn thay, sau khi ăn đồ ngọt, tâm lý của anh dần dần được điều chỉnh.
Cố Quân được khen cũng không phải chuyện gì đặc biệt, Thẩm Tuyết Trì đã sớm tiếp nhận vai diễn do anh ấy sắp đặt, hiện tại có buồn cũng đã muộn. Thẩm Tuyết Trì đứng dậy và duỗi eo như một con mèo lười.
Cố tổng ở trong phòng một mình đã lâu như vậy, nên" quấy rầy "cậu ấy rồi. Thẩm Tuyết Trì vỗ vỗ mặt, nở nụ cười nghịch ngợm thường ngày, đi về phía cầu thang.
Dù sao, bất kể ngoài mặt hay trong lòng, thiếu gia đây sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân cảm thấy cô đơn.
Do bị" gián đoạn ", Thẩm Tuyết Trì vô tình tìm thấy một vài chiếc đĩa ở phần trong cùng của tủ sách của Cố Quân, khi anh ta hỏi Cố Quân, người bên kia cũng tỏ vẻ khó hiểu, không biết những thứ này được cho vào từ lúc nào.
Thẩm Tuyết Trì kéo ra một tiếng" Mmm- "dài và lật đi lật lại đĩa DVD, coi nó như một báu vật. Anh chọn một trong số đó, dựa vào hình ảnh kỳ lạ trong hộp, đây hẳn là một bộ phim ma. Thẩm Tinh Trì lắc lắc đĩa, xoay người hướng Cố Quân cất lời mời:" Thế nào, tối nay cùng nhau xem đi? "
Cố Quân do dự, di chứng vẫn còn, hắn nhớ tới lần trước bị cuốn tiểu thuyết âm thanh kia dọa hết hồn, khắp nơi đều nhìn thấy ma, đành phải chạy đi tiêu hóa, bị Thẩm Tuyết Trì bắt được cười nhạo anh ta một lúc.
" Tối nay tôi còn có việc. "Anh nhún vai.
Thẩm Tuyết Trì:" Hãy để nó lại đi, người đàn ông bận rộn. "
Anh tiếp tục tìm lý do, cậu thiếu gia liền trực tiếp ném ra con át chủ bài:" Cậu không muốn cùng tôi xem, hay là sợ rồi? "Thấy người kia không trực tiếp trả lời, anh cười nói:" Cậu khi còn bé sợ tiêm, hiện tại sợ xem phim ma, hay là cậu không phải nam nhân? "
Vành tai của Cố Quân lập tức đỏ lên.
Một số từ lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, cuối cùng biến mất không tăm tích. Cố Quân cúi đầu yên lặng nói:" Được rồi. "
Thẩm Tuyết Trì ngây ngẩn cả người, vui vẻ mang theo vài đĩa rời đi, khi đến cửa còn không quên nhắc nhở:" Ăn tối xong, hẹn gặp lại ở đại sảnh. "
Cậu tựa hồ là quá mức vui vẻ -- có lẽ là bởi vì không có điện thoại di động, tiểu thuyết nước ngoài cùng TV chỉ có thể chuyển qua lại mấy kên, đã đủ tàn phá cậu rồi, nụ cười trên mặt tràn đầy tươi cười, mạnh hơn hoa đào nở.
Cố Quân nhìn ánh nắng rực rỡ uốn lượn trên mặt đất, cảm thấy nụ cười của mình không thể so sánh với nụ cười kia.
* * *
Ăn tối xong họ ngồi tán gẫu một lúc đợi trời tối.
Khi trời tối sầm, Thẩm Tuyết Trì không thể chịu đựng được nữa, đuổi người hầu và bận rộn trong sảnh.
Cố Quân không thích tán gẫu, đang đọc tiểu thuyết nước ngoài. Nhìn thấy Thẩm Tuyết Trì hành động, anh ta đóng cuốn sách lại và bảo mọi người rời đi. Những người hầu ngoan ngoãn gật đầu, thu dọn phòng bếp rồi lặng lẽ rời đi.
Không giống như Thẩm Tuyết Trì, anh ấy không có kỳ vọng gì vào phim ma. Chẳng qua là chuyển từ ghế này sang ghế sô pha khác, mà Thẩm Tuyết Trì lúc nào cũng bận rộn lên xuống, mang chăn, đồ ăn nhẹ, đồ uống, chẳng mấy chốc, bàn cà phê vốn để trống đã đầy ắp đồ đạc.
Chỉ là một bộ phim dài hai tiếng mà tốn nhiều công sức thế? Quá ngạc nhiên, Cố Quân bắt đầu tìm kiếm đồ ăn, nhưng bị Thẩm Tuyết Trì ngăn lại.
Thẩm Tuyết Trì cầm hai gói khoai tây chiên Lay"s chưa bóc, bọc chúng trong một chiếc chăn nhỏ và ngồi ở đầu kia của ghế sô pha, miệng nhếch lên:" Đừng cử động, tất cả đều là của tôi, không có phần cho cậu, nếu cậu muốn ăn thì tự đi lấy đi. "
Cố Quân trong lòng lẩm bẩm, tôi không dùng tiền mua, cậu ăn được không?
Không muốn tranh cãi với anh, Cố Quân nhấp một ngụm nước từ cốc nước cô độc bên cạnh bàn cà phê.
Thẩm Tuyết Trì tràn đầy nhiệt huyết:" Chú ý, bắt đầu rồi! "
Anh nhấn công tắc điều khiển từ xa, chiếc TV LCD màn hình lớn treo trước mặt anh đầu tiên phát ra ánh sáng xanh lam xuyên thấu, sau đó đột nhiên tối sầm lại, một bóng ma nữ đầu tóc rối bù hung dữ hét lên, âm thanh vang vọng trong phòng hội trường vắng vẻ và trống rỗng.
Thẩm Tuyết Trì cũng hét lên, mặt anh trông rất nghiêm trọng.
Cố Quân khinh khỉnh khịt mũi, thói quen cũ của phim ma. Chán nản thay đổi tư thế, anh cúi đầu nhìn xuống, không ngờ lại phát hiện cái chăn hình như sắp lật ra. Kỳ quái nghiêng đầu, Thẩm Tuyết Trì vẫn chuyên tâm xem video, khoai tây chiên trong miệng không ngừng nhai. Chẳng lẽ là ảo giác của anh? Cố Quân xoa trán cười, thiếu gia đây cái gì cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ ma sao?
Cốt truyện của phim ma rất cổ hủ, điểm sáng duy nhất có lẽ là tiêu đề" chuyển thể từ sự kiện có thật", khiến người ta ghê sợ nhưng nó chỉ kéo dài trong vài giây. Hầu như không có hình ảnh đáng sợ, và những cảnh quay bí ẩn được kết hợp với hiệu ứng âm thanh ghê rợn - giọng nói của các nhân vật cực kỳ trầm, và sau khi những bóng ma xuất hiện, chúng sẽ tăng âm lượng miễn phí, khiến màng nhĩ của mọi người bị tổn thương. Hơn nữa, âm thanh Thẩm Tuyết Trì đang ăn khoai tây chiên bên cạnh bao quanh 360°, phá vỡ bầu không khí.
Cố Quân chán nản ôm đầu, phim mới chiếu được một tiếng, nhịn không được lấy tay che miệng khẽ ngáp. Tiếng ăn khoai tây chiên dường như ngày càng gần, giống như tiếng thì thào ồn ào của ma quỷ, đầu óc choáng váng buồn ngủ.
Tiếng lách cách đột nhiên dừng lại--
Cố Quân sửng sốt, cùng lúc đó, một vật ấm áp đặt ở trên vai hắn, sắp trượt xuống.
Con ma nữ cuối cùng xuất hiện trên TV đang cố gắng hết sức để thể hiện một tư thế đáng sợ, mọi người sợ hãi la hét điên cuồng, và máy quay rung chuyển. Nhưng Cố Quân lại không cảm giác được nữa, hắn chậm rãi xoay người sang một bên, Thẩm Tuyết Trì ngủ thϊếp đi, gối đầu lên người anh, một tay nắm chặt túi khoai tây chiên, tay kia đặt ở trên người anh, thở dài thườn thượt.
Anh ấy.. khi..
Trên ghế sofa, hai người đáng lẽ phải ở hai đầu ngọn núi, nhưng khi không chú ý, một người khác đã bước vào biên giới trước, gây ra sự hỗn loạn trong thế giới của người còn lại.
Cố Quân giơ tay lên, Thẩm Tuyết Trì đang ngủ đã ở gần tay anh, anh ấy có thể đẩy cậu ra chỉ bằng một ngón tay. Anh nghiêng người, do dự, cuối cùng vẫn chạm vào đỉnh đầu của chàng trai trẻ, mái tóc cậu bị anh làm cho rối tung cả lên. Cố Quân thăm dò chạm vào nó, thấy Thẩm Tuyết Trì không có phản ứng gì, hoàn toàn dựa vào anh, nhịp tim đã mất từ lâu lại xuất hiện.
TV vẫn đang phát, với đủ loại đốm sáng nhấp nháy, nhưng trong thế giới của Cố Quân không có gì khác, chỉ có tiếng thở nhẹ của Thẩm Tuyết Trì. Anh dùng tay đỡ cổ và điều chỉnh tư thế để anh ấy dựa vào vai mình tốt hơn. Thiếu gia rêи ɾỉ hai lần, cọ xát vào vai anh, sau đó bình tĩnh lại, ngủ yên bình như một con vật nhỏ ngoan ngoãn.
Khóe miệng Cố Quân vô thức cong lên, cảm giác được dựa vào rất thỏa mãn.
Loại cảm giác này đột nhiên ập tới, Cố Quân không tìm ra nguyên nhân, hắn bị chất lỏng sền sệt như mật ong gắt gao quấn lấy, càng giãy dụa càng lún càng sâu, không có bất kỳ sức lực phản kháng.
Nếu như lúc này có người không quen biết vô ý xông vào, chỉ cần nhìn biểu tình trên mặt Cố Quân, liền có thể tưởng rằng anh đang đóng phim tình cảm.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----