Sau Khi Tán Tỉnh Kẻ Địch

Chương 16: Người bước ra từ ánh sáng

Sau khi chạy về, Thẩm Tuyết Trì mồ hôi đầm đìa, gió mát từ bờ biển thổi qua, lửa giận trong cậu cũng dần dần tiêu tán.

Thẩm Tuyết Trì dừng lại rồi quay đầu nhìn, xung quanh đã tối đen, ngoại trừ một vài tia sáng le lói trong biệt thự của gia đình Cố Quân ở phía xa. Không thấy Cố Quân đâu cả, anh ấy cảm thấy buồn chán nên nhặt một thanh gỗ nhỏ và vẽ trên bãi biển. Một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Tuyết Trì ngẩng đầu lên, Cố Quân đang đến gần đã chặn nguồn sáng từ biệt thự, nhưng không phải tất cả, ánh sáng không bị hạn chế tranh nhau chiếu sáng, tạo thành một đường viền quanh anh.

Cứ như thể anh đã bước ra khỏi ánh sáng.

"Sao lại ngơ ra rồi?" Cố Quân đi đến trước mặt và gõ vào trán Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì như tỉnh dậy sau một giấc mơ, vứt cây gậy và hoảng sợ đứng dậy. Khi anh phản ứng lại, anh thầm mắng mình đúng là mất mặt quá đi. Cố Quân có vẻ khá đẹp trai, anh tự an ủi mình, vừa rồi chắc chắn anh ấy đã bị lừa bởi khuôn mặt chó này. Sau khi tìm được một cái cớ, Thẩm Tuyết Trì thở chậm lại, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Không biết hai người đã đi bao xa, quay đầu nhìn lại, biệt thự đã mơ hồ thành những chấm nhỏ. Nước biển đang từ từ dâng lên trong đêm, Thẩm Tuyết Trì đứng bằng một chân trên một tảng đá ngầm lởm chởm đung đưa qua lại. Cố Quân dừng ở bên cạnh hắn, ánh mắt đảo một vòng, phía trước tối đen nhìn không rõ.

"Trời tối rồi" anh nhận xét.

Thẩm Tuyết Trì: "Nhà của cậu không phải sẽ đượccải tạo sao? Chúng ta hãy lắp một số đèn ở đây."

Anh ta lắc lư quá nhiều, Cố Quân sợ anh ngã, đưa tay ra đỡ, nhưng Thẩm Tuyết Trì đã chú ý và nhảy xuống trước.

Cố Quân: "Được rồi, tôi sẽ đề cập đến vấn đề này."

Thẩm Tuyết Trì hừ một tiếng: "Tôi hoàn toàn bị coi là chuột bạch thí nghiệm, không biết có thể tính là góp phần cho sự phồn vinh ờ nơi này không?"

Cố Quân cho anh ta một biểu hiện kiểu bạn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Thẩm Tuyết Trì thản nhiên cười cười: "Thật sự tối rồi, trước đây không phát hiện ra, người ở đây cũng không đáng sợ lắm."

Cố Quân nói đùa: "Nhưng có người nào đó vẫn muốn toàn lực trốn vào trong núi, cũng muốn vượt biển trở về thành phố A."

Vị thiếu gia ồn ào vẫn im lặng, để lại tiếng gió rít giữa hai người họ. Xấu hổ càng tăng thêm, Cố Quân ho nhẹ một tiếng: "Nghe nói cậu ở chỗ này mở tiệc?"

Thẩm Tuyết Trì chế nhạo: "Đúng vậy, tiệc một mình." Anh ta vung tay ra hiệu, và nói thêm: "Không xa lắm đâu, mình sắp tới đó rồi. Pháo hoa rất đẹp, làm sáng rực cả bầu trời đêm."

Theo lời của Cố Quân, anh ấy nhớ lại quá khứ ở Liberty, và những sở thích kém chất lượng lại xuất hiện, Thẩm Tuyết Trì cáu kỉnh chép miệng, đó là dấu hiệu cho thấy anh ấy muốn hút thuốc. "Đừng nhắc đến nữa." Thẩm Tuyết Trì xua tay, "Dù sao về sau cũng không.."

Cố Quân: "Nếu là tiệc tùng thì có thể."

"Thật sao?" Thẩm Tuyết Trì suýt chút nữa hoài nghi mình nghe lầm, không thể tin chớp chớp mắt, "Vậy tiệc rượu sẽ có thuốc lá.."

"Điều này là không thể." Nhìn thấy đối phương đang vui mừng lại bày ra gương mặt chán nản, Cố Quân dừng một chút, "Muốn hút thuốc sao?"

Lần trước cậu ấy nói là cậu ấy nghiện hút thuốc.

Thẩm Tuyết Trì cúi đầu không nói gì, dù sao kết quả cũng sẽ không thay đổi. Cố Quân lấy một thứ gì đó từ trong túi ra, và trước khi Thẩm Tuyết Trì có thể nhìn thấy nó, anh ấy đã nhanh chóng bóc lớp giấy gói và nhét nó vào miệng cậu.

Thẩm Tinh Trì do dự một chút, theo bản năng đưa lưỡi chạm vào, vị ngọt khuếch tán ra, là kẹo, lần này là vị dứa.

"Tại sao lại có kẹo trong túi cậu?"

"Chiều nay ở tôi thấy ở văn phòng."

Cố Quân tiếp tục mân mê viên gói kẹo vàng còn lại, những viên kẹo như đang nhảy múa trong bàn tay trắng như ngọc của anh.

Thẩm Tinh trợn to hai mắt: "Còn hạn không đấy?"

Cố Quân: "Làm sao, cậu sợ bị tôi hạ độc chết à?"

Nếu cậu thực sự độc chết tôi, tôi làm ma sẽ bám theo cậu cả đời, cho cậu xui xẻo đến già luôn, Thẩm Tuyết Trì lẩm bẩm.

Sau khi Cố Quân gấp vỏ kẹo lại, anh ta tùy tiện đặt những thứ gấp được lên đầu Thẩm Tuyết Trì.

"Thứ gì?" Thẩm Tuyết Trì lấy xuống, nhìn thấy đó là một con hạc giấy. Giấy kẹo rất nhỏ, nên con hạc gấp giấy origami cũng nhỏ đến đáng thương, nhưng tinh xảo và các chi tiết hoàn hảo, giống như đồ thủ công mỹ nghệ. "Cậu biết làm cái này á?" Thẩm Tuyết Trì kinh ngạc.

Cố Quân: "Cái này đơn giản dễ học, con nít cũng biết làm."

Thẩm Tuyết Trì: "Chẳng lẽ là muốn học tán gái sao?"

Cố Quân khịt mũi nói, "Con gái bây giờ không ngu ngốc như vậy."

Thẩm Tuyết Trì khoác vai anh: "Cậu cũng có năng lực đấy. Sau khi trở về thành phố A, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một đám, từ từ chọn."

Cố Quân thờ ơ hất tay anh ra: "Yên tâm đi, chờ Thẩm thúc giải trừ khống chế cho cậu, cậu tự nhiên có thể quay về."

Không thể thỏa thuận, Thẩm Tuyết Trì đờ đẫn dẩy viên kẹo khắp miệng. Anh đã cố gắng cùng với Cố Quân hòa thuận với nhau, vì vậy cậu tất nhiên sẽ không chút giận nên Cố Quân nữa. Thẩm Tuyết Trì trong lòng biết rằng Cố Quân nghe lời bố mình, nếu bố anh đột nhiên gọi điện vào lúc này và nói rằng anh không bị cấm túc nữa, Cố Quân sẽ đưa anh trở lại ngay trong đêm.

Thực sự.. Cậu sẽ để tôi về luôn chứ? Thẩm Tuyết Trì đột nhiên nghi ngờ về ý tưởng này, trong mười năm qua, anh chưa bao giờ nói chuyện tốt với "tình địch" của mình, vừa gặp là sẽ cãi nhau. Một khi sự việc đó xảy ra, sẽ rất khó để trở lại trạng thái ban đầu, nếu họ trở lại thành phố A, theo lối sống của họ, sẽ không có điểm giao nhau nào, dù sao thì Cố Oản, người đã tiếp xúc với họ, đã hoàn toàn rời khỏi nhóm ba người.

Con người không phải thực vật, mặc dù anh ấy và Cố Quân chỉ sống cùng nhau trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn có chút khó chấp nhận rằng anh ấy trong một giây sẽ trở thành người xa lạ.

"Mỗi lần tôi nói muốn hút thuốc, cậu sẽ cho tôi một viên kẹo chứ?" Thẩm Tuyết Trì lúng túng chuyển chủ đề, cánh hạc giấy nhỏ liên tục bị anh kéo ra đóng vào, giống như một chú gà con hoạt bát không ngừng nhảy lên nhảy xuống, "Ba tháng sau, tôi sẽ không béo đến chết?

Như thể Cố Quân thực sự tưởng tượng ra dáng vẻ mập mạp của Thẩm Tuyết Trì, anh nhếch miệng cười thầm.

" Heo béo nhỏ, "anh buột miệng.

Thẩm Tuyết Trì sửng sốt, nhìn hạc giấy trong tay bị mất và rơi xuống bãi biển, tai anh ù đi, anh cúi xuống nhặt hai lần đều không nhặt được, cuối cùng không chịu nổi nữa, lớn tiếng hỏi:" Cậu nói gì cơ? "

Sức mạnh này tương đương với một sao chổi va vào trái đất, đánh bật ý thức đã được hình thành trong nhiều năm của Thẩm Tuyết Trì. Cậu ấy là người sẽ không bao giờ nói những điều như vậy. Cố Quân là ai? Anh ta không cười, vô cảm, chỉ có nghiêm khắc và nghiêm khắc.. Bất kỳ từ nào mô tả sự thờ ơ và nghiêm túc đều có thể được áp dụng cho anh ta. Người không thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường thực sự đã nói từ" heo béo ", không, nếu anh ấy nói heo béo thì không sao, nhưng anh ấy thêm từ" nhỏ "vào phía sau, từ này đột nhiên thay đổi sắc thái - giống như từ" heo béo "." để gọi thân mật giữa những người yêu nhau vậy.

Cố Quân rõ ràng cũng giật mình bởi những gì anh ta buột miệng, "Không, tôi không nói gì cả." Anh ta ngụy biện.

Thẩm Tuyết Trì: "Rõ ràng cậu đã nói mà."

Cố Quân nhớ đến cảnh Thẩm Tuyết Trì đập vỡ cửa sổ của mình, ngay lập tức quyết định sử dụng lời nói của cậu chủ trẻ để thoát khỏi tình trạng khó khăn.

"Không, chắc cậu gặp ảo giác rồi." Nói xong quay người muốn chạy trốn, "Trời đã khuya, nên trở về đi."

Thẩm Tinh cả giận, vội vàng đuổi theo: "Tôi mắt tinh tai thính, thân thể cường đại, làm sao có thể ảo giác?"

Thật không cam tâm a, Cố Quân hét lên trong lòng, rõ ràng là tôi không ép bạn như thế này khi bạn chạy trốn.

Cả hai rượt đuổi nhau và suýt biến thành cuộc đua đi bộ trên bãi biển. Cho đến khi đuổi đến cổng biệt thự, Thẩm Tuyết Trì cũng không hỏi được Cố Quân tại sao.

Nhưng nhờ có anh, Thẩm Tuyết Trì mệt đến mức trở về phòng, vào phòng tắm, tắm một cái rồi ngủ thϊếp đi, cũng không ăn được bánh táo dì Mây làm cho anh.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----