Thẩm Tuyết Trì cuối cùng vẫn không rời đi.
Âm thanh cắn táo và nói chuyện biến mất, Cố Quân dần dần cũng đã quen với âm thanh lắc lư của chiếc ghế bập bênh và chuyên tâm vào công việc của mình. Cuối cùng cũng chính thức kết thúc công việc đã là một giờ sáng, sau khi phân loại xong gửi cho thư ký Thư ở thành phố A, anh nhanh chóng tắt máy tính, Cố Quân cảm thấy không muốn nhìn lại mấy thứ này một lần nữa.
Sau khi ngồi thẳng trên ghế xoay một lúc, Cố Quân chợt nhận ra rằng Thẩm Tuyết Trì vẫn ở trong phòng.
Thẩm Tuyết Trì vẫn nằm quay lưng trên ghế bập bênh, nhưng thật lâu không có động tĩnh gì.
Cố Quân cất tiếng gọi nhưng không có phản hồi, anh ôm cổ đứng dậy, đi đến chiếc ghế bập bênh để xem.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tuyết Trì đã ngủ thϊếp đi.
Ánh đèn vàng chói chang chỉ chiếu sáng một nửa người anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối thăm thẳm. Anh nằm cuộn tròn ngủ, hai tay đan vào nhau, hình như cảm thấy hơi lạnh nên anh ôm chặt lấy cánh tay mình. Mặt anh vùi vào ghế, hơi thở không đều, còn có chút đỏ bừng vì kìm nén.
"Thẩm Tuyết Trì?" Cố Quân nhẹ lay hắn một cái.
Đáp lại anh chỉ có tiếng thở dài.
Cố Quân nhìn anh một hồi, cảm thấy lông mi của anh khá dài, bị ánh sáng bao phủ, giống như một cái quạt nhỏ bị ánh sáng vỡ vụn cuộn lên.
Anh yên lặng đứng tại chỗ, nhớ tới lời nói của Thẩm Tuyết Trì, nhìn chiếc giường lớn cách đó không xa, sau đó nhìn về phía cửa, trong lòng thở dài.
Cố Quân nâng cổ Thẩm Tuyết Trì lên, nửa ôm nửa kéo anh đến chiếc gối ở giữa giường, trải chăn bông gấp nếp ra đắp cho anh. Thẩm Tuyết Trì khó chịu cựa quẩy một chút, nhưng cũng rất tư nhiên, khéo léo cuốn chăn lên, tiếp tục nằm ngủ.
Cố Quân buồn cười không hiểu nổi, người này nhất định là ông trời phái tới để hành hạ hắn.
Chỗ ngủ đã có người, ghế bập bênh cũng không thoải mái, Cố Quân đành phải ngồi trở lại bàn.
Ngây người một lúc, Cố Quân mở đống tài liệu kế hoạch còn lại chưa được giải quyết, lắc ngón tay lạnh cóng, nghĩ sẽ tiếp tục đấu tranh với đống công việc chồng chất như núi kia.
* * *
Thẩm Tuyết Trì ngủ ngon một cách đáng ngạc nhiên đêm đó.
Anh ngẩn ngơ trở về căn hộ của mình ở thành phố A, với chiếc giường đôi êm ái và chăn bông ấm áp, anh có thể cuộn nó tùy ý, ngủ bao lâu tùy thích, mặc cho mặt trời có chiếu sáng mặt đất. Chăn bông chỉ biết lăn lộn với cảnh đẹp chốn mộng mơ. Trừ khi Trịnh Hải gọi, trái tim của ông chủ trẻ mới có thể được kích hoạt trở lại.
Thẩm Tuyết Trì không cẩn thận duỗi eo dưới chăn, duỗi nửa người, tay anh bị một thứ gì đó giữ lại, anh cố gắng đẩy nó, nhưng thứ đó không hề di chuyển.
Điều này khơi dậy tính khí nhỏ mọn của Thẩm Tuyết Trì, anh khó chịu muốn mở mắt ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một tấm lưng rộng rãi.
Thẩm Tuyết Trì đột nhiên há hốc mồm.
Chuyện gì.. chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh nhanh chóng nhìn xung quanh mình, đồng thời đưa tay lên xuống sờ soạng. Bộ quần áo anh ấy mặc tối qua vẫn còn ở đó, anh lại đang đắp một chiếc chăn bông xa lạ, trên đầu có một chiếc gối. Sau khi xác nhận, anh quay sang nhìn Cố Quân, người đang nằm bên cạnh anh như thể nhìn thấy ma.
Anh ta đang quay mặt đi, nằm nghiêng khi ngủ, mặc bộ quần áo tối qua như cũ, áo khoác ngoài, không có gối, chỉ chiếm một chỗ nhỏ. Thẩm Tuyết Trì dám đảm bảo rằng chỉ cần Cố Quân trở mình một chút, anh ấy nhất định sẽ ngã xuống giường.
Thẩm Tuyết Trì vuốt tất cả những sợi tóc khó chịu lên, ký ức quay trở lại, anh chỉ nhớ mình đã đung đưa trên chiếc ghế bập bênh. Chẳng lẽ sau này anh ngủ quên sao? Cố Quân lại để anh ngủ trên giường? Có vẻ như Cố Quân hôm nay không uống thuốc!
Thẩm Tuyết suy tư một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận, không thích hợp ở lại đây lâu.
Anh và cậu đại nam nhân ngủ chung giường đã đủ xấu hổ rồi, nhưng nếu Cố Quân tỉnh lại, phải chịu áp lực đối mặt với nhau thì bất kể thế nào cũng rất kinh khủng.
Thẩm Tuyết Trì ngẩng cổ lên nhìn, Cố Quân vẫn đang nhắm mắt ngủ, anh cẩn thận đắp chăn lên người Cố Quân rồi lặng lẽ lùi lại. Quãng đường cần di chuyển quá xa, không quen với khoảng cách giữa các giường, lại bất ngờ vấp phải mép giường, Thẩm Tuyết Trì mất thăng bằng và ngã xuống.
Cú ngã này có thể nói là từ trên mây rơi thẳng xuống đất cứng, khiến Thẩm Tuyết Trì phải nghiến răng chịu đau. Hắn không dám kêu to, cắn mu bàn tay phát tiết. Xoa xoa cái mông đau nhức, Thẩm Tuyết bò bằng bốn chân bò xuống chạy trốn, bộ dạng vô cùng xấu hổ.
Trong quá trình bò, Thẩm Tuyết Trì đã vô số lần cầu xin Cố Quân đừng thức dậy, nếu anh ta nhìn thấy một hành động đáng xấu hổ như vậy, mười lần chết cũng không đủ.
Cuối cùng sau khi leo đến cửa, Thẩm Tuyết Trì thở ra một hơi dài, đứng dậy, ngồi xổm xuống và vặn nắm đấm cửa.
Bám vào cửa liếc nhìn, nhích ra ngoài một chút, mãi đến khi tim đập loạn nhịp, một lúc lâu anh mới bình tĩnh lại được. Thẩm Tuyết Trì thầm vui mừng, vừa định đứng dậy, anh ngước mắt lên và nhìn thấy người giúp việc đứng cách đó không xa.
Thẩm Tuyết Trì: "..."
Người giúp việc: "..."
Người giúp việc tỏ vẻ kinh hãi, cô ta vừa dùng giẻ lau thang cuốn, đến nơi đã thấy thiếu gia nhà họ Thẩm lẻn ra khỏi phòng của cậu Cố Quân. Cô biết rằng hai người này không dễ dàng! Những lời đàm tiếu do những người giúp việc khác nuôi dưỡng bùng cháy dữ dội trong l*иg ngực cô. Cách đây không lâu, cậu Cố Quân đã ở trong phòng của Thẩm thiếu gia một đêm, và trong nháy mắt, Thẩm công tử lại ở trong phòng của cậu Cố Quân. Quả nhiên, thế giới của người giàu thật khó hiểu. Từng bóp cổ nhau đến chết..
Nghĩ xong, người giúp việc đột nhiên mở to hai mắt, chẳng lẽ đây là một loại hứng thú?
Thẩm Tuyết Trì sốt sắng đứng lên, sự việc diễn ra quá nhanh, hai chân run lẩy bẩy. Anh vội vàng dùng hai tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, ho khan một tiếng nói: "Ừm.. Cố thiếu gia của em còn đang ngủ."
"Hừm!" Người giúp việc mạnh miệng đáp.
Thẩm Tuyết Trì: "Vậy thì sao, đừng quấy rầy anh ấy nữa, vậy thôi."
Nói xong hắn bỏ chạy, trốn trong phòng, nghiêm chỉnh khóa lại.
Người giúp việc hào hứng tiêu hóa những lời của Thẩm Tuyết Trì, và nhìn vào cửa phòng Cố Quân với vẻ mặt khó hiểu. Thẩm thiếu gia đã tỉnh rồi, Cố tổng còn đang ngủ, chẳng lẽ là..
Thật không thể tin được, cậu Cố Quân thường hay cười nhạo và vô cảm, nhưng vừa rồi, chân của Thẩm thiếu gia run rẩy, đó hẳn là sự vướng víu của cậu Cố Quân. Nhưng sự thật là, Cố tiên sinh rất tiết chế, Thẩm thiếu gia lại quen rượu chè, đối đãi với cậu nhất định phải có nhiều thủ đoạn cùng lời nói yêu thương. Người giúp việc trải giẻ ra, nhắm vào tay vịn, bắt đầu lơ đãng lau.
* * *
Khi Cố Quân tỉnh dậy, anh không có một chút cảm giác thoải mái nào.
Cơ thể anh cứng đờ như bị mấy sợi dây trói lại, nguyên nhân là do không cử động được.
Ngày hôm qua làm thêm hai tiếng đồng hồ, Cố Quân cũng chịu không nổi nữa, hắn nghĩ ngủ một giấc là tốt rồi, dù sao đều là đàn ông, không cần suy nghĩ nhiều.
Chăn bông quấn chặt Thẩm Tuyết Trì, không có cách nào, mặc dù là mùa xuân, biệt thự gần biển, ban đêm vẫn có chút mát mẻ. Cố Quân lấy từ tủ quần áo ra một chiếc áo khoác và mặc vào, Thẩm Tuyết Trì khi ngủ chiếm gần hết giường, Cố Quân chỉ có thể nằm nghiêng. Sau đó do anh ấy đã quá mệt mỏi vì công việc và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cố Quân không chịu được, cử động, trên người chợt có cảm giác khác lạ, anh sửng sốt, kinh ngạc phát hiện là chăn bông. Chậm rãi xoay người lại, chỗ lẽ ra có người nằm bên cạnh đã trống không. Cố Quân nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, anh vốn mong đợi khi thức dậy sẽ nhìn thấy Thẩm Tuyết Trì, tối hôm qua trước khi đi ngủ, anh đã nghĩ ra cả đống cách giải quyết, nhưng Thẩm Tuyết Trì đã dậy sớm và chuồn mất. Những lời giải thích đó trở nên vô ích. Thậm chí nực cười.
Trong lòng cảm thấy đau nhức kỳ lạ, kèm theo trống rỗng cùng thất vọng cảm giác, Cố Quân trùm chăn thật chặt chui vào giữa.
Nhất định là thiếu ngủ gây ra, Cố Quân âm thầm lẩm bẩm, loại người như Thẩm Tuyết Trì giỏi nhất là làm rối tung mọi chuyện, hiếm khi có thời gian thảnh thơi, anh nên tranh thủ ngủ một giấc.
* * *
Vào buổi tối, Cố Quân từ bên ngoài trở về.
Những cảm xúc dư thừa đã bay hơi, cơ thể anh dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vừa quay lại, liền nhìn thấy Thẩm Tuyết Trì ngồi ở trước bàn, vắt chéo chân, tư thế ngồi rất tao nhã, chiếc ghế gỗ không ngừng lắc lư.
"Yo." Thẩm Tuyết Trì nhìn thấy Cố Quân chào hỏi, "Lại ra ngoài tập thể dục à? Lần sau gọi tôi nhé."
Khuôn mặt thuần khiết ngây thơ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng.
Cố Quân không biết mình muốn làm gì, anh ấy đột nhiên cảm thấy đau đầu và bắt đầu tự hỏi liệu việc dỡ bỏ lệnh cấm và hòa bình với Thẩm Tuyết Trì có phải là một sai lầm hay không. Anh không trả lời mà đi thẳng lên cầu thang.
Thẩm Tuyết Trì: "Bỏ bữa tối?"
Cố Quân: "Hãy bảo người hầu mang lên phòng làm việc cho tôi."
Thẩm Tuyết Trì: "Lại ở phòng làm việc? Cẩn thận làm việc quá sức đột tử."
Cố Quân đứng yên, thầm mắng Thẩm Tuyết Trì, một kẻ không thể nhổ ngà voi ra khỏi miệng.
Thẩm Tuyết Trì: "Cùng nhau ăn đi. Tôi vẫn chưa dùng phòng ăn ở đây. Dì Mây nấu rất nhiều món, món nào cậu cũng thích."
Dì Mây? Anh ấy dường như đã nghe thấy cái tên này nhiều lần.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Cố Quân, Thẩm Tuyết Trì gọi: "Đừng nói với tôi là cậu không biết dì Mây là ai nhé."
Cố Quân thực sự ngoan ngoãn lắc đầu.
Thẩm Tuyết Trì: "Dì nấu ăn cho gia đình cậu, người đã chăm sóc cậu lớn lên, sợ cậu không quen ăn trên đảo lần này, vì vậy cô ấy đã đặc biệt đến đây."
Cố Quân lúc này mới phát hiện, hắn bình thường ăn uống cũng không có gì khó chịu, đại khái là hắn ăn quá lâu thành thói quen, nhưng là không chú ý tới.
Lúc này, dì Mây vừa bưng bát đĩa đi ra, nhìn thấy Cố Quân trở về, liền ôn nhu cười cười.
Sau khi gặp người thật, Cố Quân cuối cùng cũng có ấn tượng. Chẳng trách sáng hôm đó khi anh hỏi Thẩm Tuyết Trì về chế độ ăn uống, cô giúp việc đã nói nhiều lời quan tâm như vậy, hơn nữa cô ấy còn chuẩn bị trái cây cho anh vào tối hôm qua.
Có thể khi còn trẻ họ đã có một mối quan hệ thân thiết, nhưng khi trưởng thành, anh đắm chìm trong công việc và bận rộn hàng ngày, vô tình, một số thứ và một số người đã bị bỏ rơi trong quá khứ mà không để lại dấu vết.
Cố Quân nhếch môi một cách kỳ lạ, đáp lại dì Mây.
Sự chú ý của Thẩm Tuyết Trì đều bị các món chiên hấp dẫn, anh ta không ngừng lẩm bẩm: "Thật là, dì Mây rất coi trọng cậu, cô ấy thậm chí còn kể cho tôi nghe rất nhiều về thời thơ ấu của cậu. Cố Quân, thật lãng phí khi chúng ta còn nhỏ chơi với nhau, còn nhiều chuyện không biết lắm, nghe nói lúc bác sĩ gia đình đến tiêm cho cậu, cậu sợ đến phát khóc?"
Cố Quân vô cùng xấu hổ mặc dù anh cố tỏ ra là không đủ ý.
"Làm sao cậu biết dì Mây?" Anh đột ngột chuyển chủ đề.
Thẩm Tuyết Trì nhún vai: "Thật nhàm chán, chúng ta cùng nhau trò chuyện đi. Tôi gần như biết hết tên của những người giúp việc trong biệt thự."
Cố Quân: "..."
Anh ta bước tới và đẩy mạnh chiếc ghế gỗ mà Thẩm Tuyết Trì đang ngồi, khiến anh ta không thể lắc được nữa.
Thẩm Tuyết Trì bị mắc kẹt trong bàn, không thể tiến hay lùi, Cố Quân hẹp hòi đã chặn anh ở phía sau lưng. Anh khịt mũi, hơi điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái: "Cái này gọi là kết bạn."
Cố Quân hơi cúi xuống và nói với anh ta, "Tôi nghĩ cậu muốn móc nối."
Nam tử tóc đen cách rất gần, lông mày lộ ra rõ ràng, Thẩm Tuyết Trì không chút nghĩ ngợi, rất tự nhiên dùng tay nhéo mặt của hắn: "Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao? Núi băng lớn."
Cố Quân sững sờ, vội vàng hất tay anh ta ra, hổ thẹn quở trách: "Đừng có lung tung."
Thẩm Tuyết Trì cười khúc khích, đặt tay lên mặt bàn.
Các món ăn đều bày trên bàn, có màu sắc, hương thơm và vị ngon. Dì Mây đứng sang một bên, vò tạp dề, "Cậu chủ." Dì gọi to, "Tôi có nên đưa nó đến thư phòng hay không.."
Cố Quân ngước mắt lên, dưới ánh đèn nhung vàng nhạt ấm áp, dì Mây lớn tuổi lo lắng chắp tay, trên đó quấn vài sợi tóc bạc, trông rất mỏng manh. Cố Quân đột nhiên phát hiện ra rằng anh ấy chưa bao giờ nhìn kỹ những người xung quanh mình trong những năm này. "Không.." Anh do dự, "Tôi ăn ở đây."
"Được, ta đi lấy bát đũa cho con." Dì Mây vui vẻ cười nói.
Cố Quân phớt lờ cái nháy mắt đầy ẩn ý của Thẩm Tuyết Trì, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Thẩm Tuyết Trì cười một tiếng, lặng lẽ xoa đầu ngón tay dưới bàn, vẻ mặt không thay đổi, như thể cảm giác mềm mại vẫn còn đó. Thật tuyệt vời, Thẩm Tuyết Trì nghĩ, anh ấy nghĩ rằng khuôn mặt của Cố Quân sẽ giống như biểu cảm của chính anh ấy, cứng như đá.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----