Có một số người mặc dù bình thường không hề gặp mặt, nhưng một khi họ đã trở thành kẻ thù thì hậu quả thực sự khôn lường, gia đình nhà họ Lâm là một ví dụ điển hình. Nhà họ Lâm sau khi bị mất mặt trong buổi hôn lễ, dù cho không có thế lực khủng như nhà họ Thẩm nhưng họ cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cố Quân đứng khoanh tay trước mặt Thẩm Tuyết Trì, mỉm cười trước sự biến đổi sắc mặt không ngừng của anh ta. Thẩm Tuyết Trì biết mình đã sai, và tất nhiên hắn cũng không thể để đối thủ nhận ra sự nhục nhã của mình, hai tay bấu chặt lấy ga giường. Bỗng biểu tình trên gương mặt hắn lại chuyển sang kinh ngạc, giật mình. Thẩm Tuyết Trì duỗi ngón tay với vẻ mặt không thể tin được, tiếng sóng bên tai ngày càng rõ ràng, hắn muộn màng nhìn xung quanh. Đây cư nhiên không phải nhà của hắn, cũng không phải căn hộ của Cố Quân, là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Hắn bấu chặt ga giường, nghiến răng nghiến lợi:" Cố Quân, cậu điên rồi".
Cố Quân hứng thú huýt sáo:" May quá cuối cùng cậu cũng phát hiện ra, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ biết uống rượu vui chơi".
Trước mặt Cố Oản, anh luôn phải giữ dáng vẻ của người anh trai nhẹ nhàng, dịu dàng hòa nhã, nhưng trước mặt Thẩm Tuyết Trì khó ưa, anh ấy chẳng cần phải giữ hình tượng kia làm gì, thậm chí còn không phải duy trì lễ phép xã giao mà người trưởng thành nên có.
Thẩm Tuyết Trì:" Đây là nơi nào? Cậu không sợ nhà họ Thẩm xé xác cậu à?"
Cố Quân:" Thật không may, chuyện này là do chú Thẩm đề xuất. Trước khi tôi đưa cậu lên thuyền, chú ấy còn xin lỗi tôi và hứa sau này sẽ hợp tác với tôi nữa"
" Cái gì?", Thẩm Tuyết Trì không thể tin được "Cậu..."
Cố Quân lờ đi lời nói của anh, lặng lẽ lấy điện thoại, mở lên một đoạn video. Ngay lập tức, tiếng ồn ào trong điện thoại đã lấp đầy căn phòng. Cố Quân quay điện thoại về phía anh, ban đầu Thăm Tuyết Trì còn không ngừng chửi rủa, nhưng sau khi nhìn vào màn hình điện thoại, cậu đã không thể nói lên lời. Trong video, bố Thẩm đang xin lỗi gia đình Cố Quân trước một đám phòng viên và hứa sẽ trừng phạt Thẩm Tuyết Trì một cách nghiêm khắc.
Cố Quân: "Thẩm thiếu gia phá hủy hiện trường đám cưới thật náo nhiệt, đáng tiếc lại phải nhờ Thẩm lão gia một mình dọn đống hỗn độn".
Thẩm Tuyết Trì chỉ cúi đầu, cắn môi dưới không nói được gì.
Cố Quân: " Cậu tưởng người của Lâm gia thực sự dễ bắt nạt sao? Nếu không phải chú Thẩm lấy cớ giam cầm đưa cậu tới đây, nói không chừng một ngày nào đó cậu đã bị cho vào bao tải, ném xuống biển lúc cậu đang uống say rồi. Nhân tiện, hòn đảo này thuộc gia sản nhà họ Cố, nó đang được lên kế hoạch xây dựng thành khu nghỉ dưỡng trong tương lai, coi như chúc mừng thiếu gia Thẩm được tận hưởng nó trước".
Từ lời nói của Cố Quân, Thẩm Tuyết Trì có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra với mình, chuyện gì đã xảy ra trong khi anh say rượu ở đám cưới và hôn mê, có lẽ họ đã cho anh uống thuốc ngủ vì sợ anh tỉnh rượu giữa chừng. Đầu óc Thẩm Tuyết Trì hiện giờ vẫn còn mơ hồ, anh cảm thấy cả cơ thể rất mệt mỏi.
Nhận thấy người trước mặt đã hiểu được vấn đề, Cố Quân tính xoay người rời đi. Ở cùng với Thẩm Tuyết Trì một lúc khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Tuyết Trì:" Quả thực tôi đã làm ra chuyện không đúng, tôi chấp nhận bị nhốt. Nhưng còn cậu, cậu là cái thá gì mà làm người giám sát của Thẩm Tuyết Trì này?".
Cố Quân quay đầu nhìn anh ta: " Biết sao được. Chú Thẩm đã đích thân giao cậu cho tôi. Thẩm thiếu gia thật dũng cảm, trong đám cưới một mình đánh tất cả mọi người. Sợ rằng không có vệ sĩ nào trên thế giới có thể kiềm chế được cậu =))))".
Thẩm Tuyết Trì siết chặt nắm tay, nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục. Hắn dùng giọng điệu mỉa mai:" Ít nhất tôi còn dám biểu hiện ra ngoài là tôi thích em ấy, còn cậu cho đến bây giờ vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát thích thầm em gái. Cậu ghen tị với tôi đúng không? Làm thế nào bây giờ, cậu cũng không muốn Oản Oản bị người khác cướp đi"
" Im miệng", Cố Quân quay người tiến lại gần giường của Thẩm Tuyết Trì. Thâm Tuyết Trì bị phản ứng mạnh mẽ của anh ta dọa cho giật mình, nhìn thấy người đàn ông tóc đen đang lao tới như một con báo hoang, hắn lừi lại, nhưng gườn mặt vẫn tỏ vẻ không ngán một ai. Hắn không thể để Cố Quân biết rằng hắn đang sợ hãi.
"Thẩm Tuyết Trì!"
Cố Quân tăng âm lượng, một đống lời lẽ xấu xa hơn đang muốn phun ra từ cổ họng, anh ta tức giận một lúc, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nuốt xuống. Cố thiếu gia từ nhỏ đã ăn nói lễ phép, tính khiêm tốn, thận trọng, nhẫn nhịn đã ăn vào trong xương, sao có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy được.
Cố Quân bình tĩnh điều chỉnh âm sắc, khôi phục trạng thái bình thường:" Cậu rất sảng khoái, nhưng vậy thì được cái gì? Cậu tưởng rằng cậu có thể tách hai người họ ra dễ dàng như vậy sao, thật ảo tưởng. À tôi còn có ảnh tuần trăng mật em gái tôi vừa gửi, cậu có muốn xem không?"
Cố Quân đã ngừng gọi tên Oản Oản, cái tên thân mật mà cũng rất mơ hồ. Ngày hôm đấy trong bữa tiệc độc thân cuối cùng của Cố Oản, Cố Quân đã tự cảnh báo bản thân rằng thứ tình yêu đơn phương tầm thường này nên kết thúc rồi. Thấy Thẩm Tuyết Trì hồi lâu không phản ứng, anh nói tiếp:" Bọn họ so với cậu tưởng tượng còn yêu nhau hơn nhiều, cậu từ trước đến giờ chỉ lãng phí thời gian với em gái tôi mà thôi. Nhìn lại bộ dạng đáng thương của cậu bây giờ đi, cô ấy thì vui vẻ đi hưởng tuần trăng mật với chồng, còn cậu chỉ có thể bị nhốt ở đây. Tôi khuyên cậu nên kiểm điểm lại bản thân mình đi"
Nói xong Cố Quân quay người rời khỏi phòng, người hầu bên cạnh đóng cửa lại. Căn phòng trở lên yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ. Ánh đèn lờ mờ, Thẩm Tuyết Trì ủ rũ ngồi trêm giường, l*иg ngực như thắt lại. Một lúc sau, Thẩm Tuyết Trì ngả lưng xuống giường. Chiếc giường trong phòng này rất cứng, di chuyển một chút sẽ kêu cọt kẹt, nằm một lúc thì lưng đau nhức. Thẩm Tuyết Trì nhìn trần nhà trắng Tuyết trước mắt, tay nắm chặt.
Hắn bị thương, không thể nào đánh lại Cố Quân được, nên hắn đành tìm cách khác gây sự. Để Cố Quân chăm sóc thì thà đánh chết hắn đi còn hơn. Hắn phải để Cố Quân cho hắn quay trở lại thành phố A.
Sau đó, Thẩm Tuyết Trì bắt đầu tuyệt thực:v
Đồ ăn người hầu mang vào không những không ăn mà còn đập nát. Phòng của Cố Quân ngay bên cạnh Thẩm Tuyết Trì, trong đó có một phòng ngủ và một phòng làm việc. Cố Quân, người làm việc sấp mặt trong phòng ngày nào cũng có thể nghe tiếng bát đũa vỡ, tiếng ghế bị lật và tiếng chửi rủa không ngừng nghỉ của Thẩm Tuyết Trì.
Cố Quân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này, miệng thầm nhếch lên vì ba cái mánh khóe nhỏ của Thẩm Tuyết Trì. Ngày ngày anh thưởng thức đồ ăn, nhâm nhi li cà phê rồi làm việc, nhàm chán thì ngắm vườn cây, mong cho nhà họ Lâm có thể bỏ qua vụ lộn xộn này.
Còn Thẩm Tuyết Trì, cả điện thoại và ví tiền đều bị tịch thu, trong thời đại công nghệ này, anh ta không khác gì một người tối cổ. Mỗi ngày hắn chỉ có thể ngắm sóng biển xô vào đá ngầm từ cửa sổ, và một vài chú chim sắp biến mất khỏi tầm mắt. Điều khó chịu nhất là Cố Quân đã khóa cửa vì hành vi của anh, sau đó còn mở loa mỗi khi gọi điện ra ngoài, trong loa đều là lời trách cứ chửi rủa của bố Thẩm, nghe thật rùng rợn.
Cửa sẽ được mở ba lần một ngày sáng, trưa, tối, không phải Thẩm Tuyết Trì không nghĩ đến việc bỏ trốn, mà sau khi ra ngoài anh mới phát hiện hòn đảo này không những có người hầu mà còn có cả vệ sĩ nữa, nhìn vẻ ngoài cũng đoán được anh không phải đối thủ của họ. Sau khi bắt giữ anh lại, Cố Quân sẽ chụp ảnh anh gửi về cho bố Thẩm, nói rằng Thẩm Tuyết Trì lại cố trốn thoát và yêu cầu bố hãy tăng thời gian giam giữ. Thẩm Tuyết Trì hai tay bị giữ chặt, chỉ có thể kiên quyết giơ ngõn giữa về phía anh ta.
Cửa sổ có thể mở, Thẩm Tuyết Trì đã nhìn thấy nó. Nhưng anh cũng thấy anh đang ở trên lầu 3, bên ngoài không có mái hay hiên gì và có cả một mảnh đất trống trước mặt. Có lẽ Cố Quân đã đặc biệt chuẩn bị điều này cho anh, phòng trường hợp anh nhảy ra cửa sổ rồi trốn thoát. Huống chi hiện tại anh còn bị thương, mà dù cho còn nguyên vẹn, nhảy từ lầu ba xuống mà không có gì đỡ thì không chết cũng bị thương nặng. Cái chết của anh lúc này mất nhiều hơn được. Tiến thoái lưỡng nan, tính tình Thẩm Tuyết Trì ngày càng trở lên bực bội khi ngày nào anh cũng chỉ có thể trong căn phòng chỉ có giường, bàn ăn và phòng tắm.
Hai thiếu gia thù hằn nhau chỉ thấy thương cho đám người hầu. Những người hầu ngày ngày giao đồ ăn và dọn dẹp đều run sợ, sợ rằng hành động của họ có thể khiến Thẩm Tuyết Trì phật lòng sau đó đánh đập họ dã man. May mắn thay, Thẩm Tuyết Trì đã từ bỏ việc đổ lỗi cho người khác mà chỉ tập trung vào mắng mỏ, gây hấn với Cố Quân =))))
Sau khi trải qua điều này trong vòng 3 ngày, Thẩm Tuyết Trì tuyệt thực cuối cùng cũng bị suy nhược. Tuy vết thương dần lại nhưng do không ăn uống, anh chẳng còn sức đập phá bàn ghế nữa. Thẩm Tuyết Trì nằm trên giường rêи ɾỉ, trong lòng không ngừng vui vẻ, Cố Quân nhất định phải đưa hắn về thành phố A để điều trị. Thật không ngờ nhìn thấy cảnh này, Cố Quân vẫn vô cùng bình tĩnh gọi người hầu:"Xuống gọi bác sĩ Giang lên đây khám bệnh".
Bác sĩ???? Vậy mà ở đây lại có bác sĩ.... Đôi mắt Thẩm Tuyết Trì trợn tròn, trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, nỗi uất hận trào dâng nhưng đành bất lực nuốt xuống, ngã quỵ xuống dường, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
Bác sĩ Giang và trợ lý của ông ấy đưa ra hộp thuốc, sau khi kiểm tra, họ đã tiêm thuốc an thần và thuốc ngủ cho Thẩm Tuyết Trì. Dưới ảnh hưởng của thuốc, Thẩm Tuyết Trì dần chìm vào giấc ngủ. Bác sĩ Giang bảo người hầu chú ý bổ sung nước cho Thẩm Tuyết Trì mỗi khi anh ta tỉnh dậy. Sau khi tất cả những điều này được thực hiện, ông gọi Cố Quân ra ngoài nói chuyện.
"Cậu Cố" - Bác sĩ Giang nói - "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu Thẩm..."
Cố Quân không thèm quan tâm đến tình trạng của Thẩm Tuyết Trì, chỉ hỏi " Cậu ta sẽ nằm như thế trong bao lâu?"
"Cái này...". Bác sĩ Giang nghĩ rằng đối phương đang đổ lỗi cho mình làm việc không hiệu quả, ông ta vội vàng giải thích " Sẽ mất một khoảng thời gian, do anh Thẩm mấy ngày nay quấy nhiễu, lại bỏ bữa dẫn đến không nạp đủ dinh dưỡng, thân thể không thể chịu nổi, anh biết không, thân thể như vậy..."
Cố Quân không kiên nhẫn ngắt lời " Hai, ba hay bốn hay mấy ngày?"
Bác sĩ Giang không thể chắc chắn được. Thiếu gia Thẩm có tính khí hung hãn như vậy, khi còn sống ở đây ông đã từng thấy qua. Lỡ như thiếu gia không chịu trị liệu đàng hoàng, rút
kim không chịu uống thuốc thì ngay cả tiên dược cũng không cứu được.
"Ba... ba bốn ngày..." Bác sĩ Giang vẻ mặt sợ hãi trả lời.
"Quá tốt." Cố Quân nhướng mày, rất cao hứng. Anh vỗ vai bác sĩ đã hơn bốn mươi, ân cần nói: "Thật xin lỗi, bác sĩ Giang, y thuật của ông ở thành phố A rất nổi tiếng, tôi tin chuyện nhỏ này sẽ không bao giờ làm phiền ông. Sau khi tôi rời đi, cậu Thẩm sẽ giao cho ông đã chăm sóc nó."
Mọi thứ diễn ra quá nhanh quá tồi tệ, và bác sĩ sốc không nói lên lời.
"Cái này cho ông." Cố Quân lấy chìa khóa phòng Thẩm Tuyết Trì đưa cho bác sĩ Giang, "Trong quá trình chăm sóc anh ta nếu xảy ra vấn đề gì, đừng ngại, hãy trực tiếp nhốt anh ta trong phòng."
Bác sĩ Giang cầm chiếc chìa khóa như một củ khoai tây nóng hổi,
sợ hãi nuốt nước miếng.
"Cái này......"
Cố Quân không còn tâm trạng để nghĩ về điều đó nữa, anh ta lập tức quay trở lại phòng và bảo người hầu chuẩn bị hành lý để trở về thành phố A. Có một số cuộc họp trong công ty mà anh ta phải tham dự, Cố Quân đã lo lắng mình không đi được, Thẩm Tuyết Trì nằm liệt giường không đi đâu được chính là điều anh cần lúc này.