Edit: Nananiwe
Ngày hôm sau Keith vào trong quân giải quyết quân vụ, bị Janis dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm.
Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Janis kích động nói: "Nguyên soái, anh thật sự là tấm gương của lính gác."
Keith càng nghĩ càng không hiểu tại sao đột nhiên Janis lại khen mình.
Thấy Keith im lặng, Janis nhỏ giọng nói: "Trong cuộc họp ngày hôm qua, thủ lĩnh quân Tự Do vừa buồn ngủ lại vừa mệt mỏi, nói là bởi vì tối hôm trước anh dũng mãnh quá, giày vò cậu ta mệt chết đi được há há..."
Keith chịu đựng cảm giác cúc hoa khó chịu, nghe thấy Janis bên cạnh đang cười trộm rất đáng khinh.
Janis: "Theo em thấy ấy, cho dù có trong thời đại dẫn đường mạnh mẽ trở lại thì cũng phải nằm dưới thân lính gác thôi, nhìn thủ lĩnh quân Tự Do xem, không phải cũng bị anh chinh phục sao."
Keith hít sâu một hơi, nhìn về phía Janis...
————
Tới buổi chiều, gần như tất cả mọi người đều biết quan chỉ huy nguyên soái đại nhân dùng thuận tay nhất bị nhốt lại đánh một trận, nghe nói là bởi vì không tôn kính thủ lĩnh.
Nord nghe được tin này cảm thấy buồn cười.
Y cuộn tờ giấy trong tay lại thành ống, vặn thắt lưng đã cứng ngắc vì ngồi lâu của mình một cái rồi nhìn nguyên soái đại nhân bị y mượn cớ kéo tới đây cùng xử lý chính vụ với mình, dù bận rộn nhưng vẫn hỏi: "Tên lỗ mãng kia nói xấu em không ít lần, sao hôm nay lại phạt nặng như vậy?"
Keith không trả lời Nord, ngược lại nhìn thẳng vào hai mắt y, nói: "Tôi hy vọng em có thể công bố với mọi người, thật ra chuyện trên giường của chúng ta là do em làm chủ."
Nord ngây ra, cẩn thận quan sát sắc mặt Keith: "... Làm sao vậy? Cái tên ngu xuẩn kia nói gì với anh mà anh lại chạy tới đây giận dỗi với em?"
Keith nghẹn lời.
Rõ ràng hắn đang nói chính sự, đối phương lại luôn có thể dùng ngữ khí vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ như vậy để đổi đề tài.
Nhưng cảm giác gắn bó thân mật này luôn khiến hắn càng thêm trầm mê.
Giọng Keith dịu lại: "Hôm nay Janis nói với tôi một câu làm tôi đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của chuyện này."
"Ồ? Em rất tò mò đấy." Nord cười nói.
"Janis nói: Dù là thời đại dẫn đường cường thịnh trở lại thì cũng phải nằm dưới thân lính gác, không phải thủ lĩnh của quân Tự Do cũng..."
"Bị nguyên soái đại nhân cᏂị©Ꮒ á?" Nord cười nói tiếp, vẻ mặt rất không đàng hoàng: "Có gì đâu, đừng nói là chỉ nói miệng, cho dù nguyên soái đại nhân thật sự muốn cᏂị©Ꮒ thì em cũng sẽ dang rộng ra hai chân hoan nghênh anh tới cᏂị©Ꮒ nha~"
Keith đỏ mặt, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống nửa người dưới của Nord.
Nord buồn cười: "Lính gác à, anh đang nhìn chỗ nào đấy?"
Sắc mặt Keith nghiêm túc lại, vội dời ánh mắt: "Em biết tôi đang nói đến vấn đề gì mà, chuyển chủ đề cũng vô dụng. Em cố ý khiến những người khác hiểu lầm về chuyện trên giường là tôi nằm trên, ám chỉ với người khác tôi mới là người nắm quyền thực sự. Lâu dần thì uy tín của em ở trong lòng công dân đế quốc chỉ giảm chứ không tăng, cho dù có công lao và thành tích lớn thế nào thì sử sách đời sau ghi lại cùng lắm cũng chỉ là một dẫn đường phía sau nguyên soái."
Nord cụp mắt, tay bắt đầu lật văn kiện: "Em không ám chỉ, em nói thẳng ra mà. Anh chính là người nắm quyền, có gì sai sao? Vì nước chinh chiến mười năm liền, nói thế nào cũng nên ngồi vào vị trí này. Huống chi của anh hay của em thì đều là của nhà chúng ta mà, của ai thì có khác gì nhau."
"Khác nhau."
Keith biết Nord thật lòng suy nghĩ cho mình, cũng chính vì như vậy nên hắn mới càng muốn cho mọi người biết, thật ra dẫn đường này mạnh mẽ và vĩ đại hơn lính gác nhiều.
Keith: "Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có lợi gì cho việc cải cách chế độ giáo dục dẫn đường cả. Hôm nay Janis dám nói về em như vậy ở trước mặt nói tôi, có lẽ ngày mai những lính gác khác cũng sẽ dùng lời lẽ như vậy để chèn ép dẫn đường. Ngay cả một người trước nay không tham gia vào chính sự như tôi cũng hiểu điều này, chẳng lẽ em lại không biết sao? So với việc lãng phí sức lực giải quyết những khó khăn đó thì chẳng bằng trực tiếp công bố trên giường tôi mới là người ở dưới, tất cả những vấn đề nan giải này đều được giải quyết dễ dàng. Dù sao thì... đây cũng là sự thật, mà tôi cũng không để ý."
Nord im lặng một lát, đột nhiên nở nụ cười.
Y ngước mắt lên nhìn Keith, không chắc chắn lắm: "Anh thật sự không để ý?"
Keith cảm thấy biểu cảm này của Nord hơi sai sai, nhưng hắn vẫn gật đầu như cũ.
Nord chậm rãi nói: "Trước đó em nói ở phòng họp rằng, sở dĩ em vừa mệt vừa buồn ngủ như vậy là bởi vì tối hôm qua nguyên soái của bọn họ "làm" quá mệt mỏi. Nếu nếu công bố sự thật, anh đoán xem bọn họ... sẽ nhìn nhận việc này như thế nào?"
Keith:...
Hắn bắt đầu đau đầu, bọn họ sẽ nhìn nhận thế nào hoàn toàn không cần nhiều lời nữa.
Cái gì mà như lang giống như hổ, đói khát khó nhịn, hắn đã tưởng tượng ra hết rồi.
Nord bật cười hỏi: "Còn muốn công bố nữa không?"
Keith thở dài: "Công bố đi, những cái đó chẳng là gì cả, nói thì mặc họ nói, dù sao thì..."
"Dù sao thì? " Nord nhướng mày.
Keith: "Dù sao thì em biết tôi như thế nào là được, tôi không để ý ánh mắt của người ngoài."
Nord bật cười một tiếng, dựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn.
"Lính gác à, anh phải hiểu là em vẫn chưa đồng ý công bố đâu."
Keith cảm giác mọi chuyện hơi khó giải quyết.
Từ trước đến nay hắn ở trong quân luôn thẳng thắn, cho dù gặp phải người lòng dạ phức tạp khó giải quyết thì một là làm ngơ không để ý, hai là sẽ dùng bạo lực trấn áp.
Nào có giống như dẫn đường trước mặt này, không những không dám làm ngơ mà lại càng dám dùng bạo lực, sợ đối phương ghét bỏ hắn không hiểu tình thú, rõ ràng biết đối phương như vậy là chứng tỏ hai bọn họ thân mật keo sơn, nhưng miệng lưỡi vụng về lại làm hắn không nói ra được lời nào khiến đối phương vui vẻ.
Nord vẫn thong dong ngồi đợi một lát.
Thấy Keith vẫn không nói gì, y dứt khoát cầm báo cáo được gửi về từ khắp nơi lên đọc.
Trong lòng Keith suy nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng cắn răng thật mạnh, dứt khoát nói liều: "Nếu em không chịu công bố, vậy thì đêm nay... em ngủ phòng khách đi."
Nord sửng sốt, báo cáo trong tay cũng rớt xuống.
Một lát sau.
Nord bỏ chân đang gác trên bàn xuống, cúi người nhặt báo cáo lên.
Sau đó nghiêng đầu nói: "Em không nghe nhầm đấy chứ? Lính gác, anh vừa nói gì cơ? Anh bảo em... ngủ ở phòng khách?"
Keith cũng rất sợ Nord sẽ ra phòng khách ngủ thật, hắn do dự một chút vẫn khuyên nhủ: "Chỉ cần công bố thì tất cả khó khăn đều có thể giải quyết, hà tất phải bỏ gần tìm xa?"
Nord nhướng mày: "Bỏ gần tìm xa, bỏ phòng ngủ tìm phòng khách? Uy hϊếp này của anh đúng thật là..." Y nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Chẳng có chút uy lực nào."
Không đợi Keith buồn tủi, Nord lại nói: "Bảo em ngủ phòng khách thì em phải ngủ phòng khách sao? Trông em giống người ngoan ngoãn thế à? Anh đoán xem bây giờ anh đuổi em ra phòng khách ngủ, tỉ lệ ban đêm em lấy chìa khóa trộm mở cửa phòng ngủ ra rồi lên giường cᏂị©Ꮒ anh cao đến mức nào?"
Một trăm phần trăm...
Keith yên lặng nhận thua trong lòng.
Hắn chỉ có thể đổi biện pháp mạnh hơn: "Nếu em không công bố, vậy thì tôi sẽ công bố."
Giọng Nord mang theo ý cười: "Đừng nôn nóng mà lính gác, em đồng ý với anh là sẽ công bố, nhưng chúng ta đổi một cách công bố khác đi."