Nấp sau tầng tầng lớp lớp ngụy trang, một căn nhà kho xập xệ bốc ra mùi hoen gỉ bị bỏ hoang suốt mấy năm trời chễm chệ ngự ở một góc.
Gọi là nhà hoang cũng không đúng, vì nó chỉ là một khối hộp hình chữ nhật méo mó được dựng từ vài tấm tôn dởm.
Ấy thế nhưng nơi đèo heo gió hút này lại là địa điểm vô cùng thích hợp cho những cuộc giao dịch đen tối.
Một cô gái gương mặt hao gầy đang thẫn thờ ngồi trên thanh kim loại lớn đã bị ô xi hóa gần hết, ánh mắt cô vô hồn, không có nét tinh nghịch như những thiếu nữ trạc tuổi.
Chuông điện thoại reo, cô gái nọ uể oải nhấc máy.
"Ann, em xin chị cứu em với, em thề, chỉ một lần này nữa thôi."
Đầu dây bên kia nức nở, là đứa em trai ruột nghịch tử của cô.
Anna mím môi:
"Không làm được thì đừng có hứa."
George hai mắt sáng bừng, Anna không từ chối, tức là chị sẽ mang thuốc về cho mình. Nó run rẩy:
"Em cam đoan đây sẽ là lần cuối, Ann ơi về nhanh chị nhé, em chết mất."
Chưa kịp cúp máy, một giọng nữ từ đằng sau đã cắt ngang cô.
"Giỏi thì chết luôn đi, ngồi đó mà chỉ tay năm ngón sai bảo hết người này đến người khác."
Người Anna đang đợi đã xuất hiện. Emi cười cười, lớn tiếng vừa đủ để người đang ỉ ôi qua điện thoại có thể nghe thấy.
Quả nhiên, vừa nghe thấy giọng cô nàng, bên kìa đã bấm nút tắt ngay tắp lự, không dám hó hé thêm. Chị gái mình George không sợ, nhưng nó rất kinh hãi quái nữ này.
Không kiêng nể, Emi ghét bỏ ra mặt mà ném "gói hàng" như củ khoai nóng bỏng vào tay Anna, cô không nói gì, trái lại còn cúi đầu:
"Cảm ơn."
Emi nhìn cô, mới vài ngày không gặp Anna đã gầy đi trông thấy, vẻ tiều tụy không che giấu mà phô bày trước mặt, làm cô nàng nhăn mày:
"Khỏi khỏi, sắp tới tao cần mượn người từ chỗ thằng anh du côn nhà mày, nhớ đánh tiếng với lão.
À, chuyện tao nhờ mày tìm hiểu đã tra đến đâu rồi?"
Anna không ngẩng đầu lên, máy móc đáp:
"Thu thập được rồi nhưng rất ít, chỉ biết Tưởng Thành hiện đang ở cùng một căn hộ với nam sinh tên Vũ Trọng, ngoài ra..."
Nghe thấy cái tên này, như bị đạp trúng vảy ngược, Emi suýt chút nữa nhảy dựng:
"Vũ Trọng???"
Cô thấy đối phương cao giọng cũng không tránh khỏi hoảng hốt, lắp bắp:
"Đ... Đúng vậy... Có vấn đề..."
"Mẹ nó, bảo sao, nhất định là do thằng khốn khϊếp đó bép xép rồi."
Cô nàng cười khẩy, đó là tên của bạn trai Doris, kẻ mà ngày hôm đó lao tới 1 chọi 6 với đàn em của Emi, "tiện tay" tát mấy cái đau điếng vào gương mặt đẹp đẽ của cô nàng.
Emi có chết cũng không quên!
"Haha, chẳng trách hôm nay hắn ta cư xử với tao lạ thế, còn không phải là do thằng họ Vũ đấy mách nước à".
Cô nàng cười nhưng hai mắt tối đen như mực.
Tâm trạng Emi tệ như bây giờ đương nhiên là nhờ một công Tưởng Thành.
Mới hôm trước còn mở lời mời gọi, hôm sau liền quay lưng ngó lơ. Còn cố tình thân mật với người cô nàng ghét nhất.
Hắn ta muốn trả thù? Emi nghiến răng hừ lạnh, từ xưa tới nay đều là Emi trêu đùa kẻ khác, không có chuyện cô nàng bị nắm trong lòng bàn tay!
Bình ổn lại cảm xúc, Emi phất tay, tỏ ý Anna tiếp tục báo cáo tình hình. Nhưng đợi một lúc thấy cô cứ ấp úng, cô nàng không kiên nhẫn thúc giục:
"Ngoài ra gì nữa?"
"Ngoài ra... Daniel trở về rồi."
- ------------------------
Cầm được tấm thẻ ra vào canteen trên tay mà Tưởng Thành tức muốn ói máu nổ phổi.
Hắn đã sớm đến gặp bác phụ trách nhà bếp để nhận thẻ, tuy nhiên diễn biến của ba lần gặp mặt... một lời khó nói hết.
Tưởng Thành đen mặt nhớ lại...
Lần đầu tiên:
Bác phụ trách nhà bếp: "Ôi trời, cô đãng trí quá, thẻ ra vào canteen của em cô để quên ở nhà rồi. Hay là em đến tạm một nhà hàng nhỏ gần trường nhé? Cô xin lỗi Tưởng Thành nhiều."
Lần thứ hai:
Vẫn là bác phụ trách nhà bếp: "A, Tưởng Thành à em, hôm nay cô nhớ mang đi cho em r... Chết, cô mang nhầm thẻ của con trai cô rồi!"
Lần thứ ba:
Tiếp tục là bác phụ trách nhà bếp: "Em yên tâm, cô đã cẩn thận cho thẻ của em vào túi xách ngay từ tối hôm qua rồi.
Lần này là Tưởng Thành: "Em nhớ là cô có bao giờ mang túi xách đâu nhỉ."
Hai người: Rơi vào trầm mặc.
Tưởng Thành: "Thôi, cô cứ để em ăn ở nhà hàng gần trường đi ạ."
Vì thế, mãi cho tới hôm nay, Tưởng Thành mới có thể bước chân vào nơi được mệnh danh là xã hội thu nhỏ của trường học Châu Âu. Không đâu khác, chính là canteen.
Chắc hẳn mọi người đã quen thuộc với hình ảnh các "giai cấp xã hội" được phân chia như thế nào ở nhà ăn trong phim.
Đứng đầu sẽ là đội bóng, đội cổ vũ, các hot boy hot girl với vị trí trung tâm đắc địa, dễ dàng di chuyển.
Xếp ngay sau đó sẽ là tầng lớp trung lưu, những học sinh bình thường không quá nổi trội về nhan sắc sẽ tập trung ở những chỗ xung quanh vị trí trung tâm của nhóm đứng đầu.
Cuối cùng, thường là những bạn học được gọi là "mọt sách", họ sẽ bị đẩy tới những chỗ không được thơm tho lắm, như là gần thùng rác hay cạnh WC.
Với tâm thế sẵn sàng chiến đấu, quyết tử quyết sinh, không cho bố con thằng nào bắt nạt mình, Tưởng Thành hiên ngang bước vào.
Tuy nhiên, hiện thực lại không hề giống những gì hắn tưởng tượng.
Ở đây, bầu không khí rất... văn minh.
Tưởng Thành cũng không biết phải dùng tính từ nào khác để miêu tả chính xác hơn nữa.
Đúng là đội bóng đang ngồi ở vị trí trung tâm, nhưng đấy là vì... họ đến trước. Hơn nữa đó còn không phải chỗ ngồi cố định của nhóm, có hôm cả đội còn phải ngồi tách bàn vì không bàn nào đủ chỗ cho cả đám.
Cũng chẳng hề có mấy vụ ngáng chân đổ cơm hay xô xát choảng nhau như trong phim, mọi người nói chuyện thậm chí còn có phần nhỏ nhẹ, rất có tinh thần tôn trọng lẫn nhau.
Tưởng Thành:...
Điện ảnh đúng là ánh trăng dối lừa.
Bi thương thì bi thương, lia mắt thấy đối tượng cần tìm thì hắn vẫn cứ là phấn khởi mon men đi tới.
Diễm Nhạn Xích đang tập trung đánh máy, nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần cũng chẳng buồn liếc mở cái, trực tiếp tiễn:
"Xin lỗi, chỗ này có người rồi."
Không ngờ da mặt đối phương lại dày như vậy, ngang nhiên ngồi xuống đối diện Diễm Nhạn Xích.
Y nhíu mi, ngước lên khỏi màn hình, hai mắt chợt mở to.
"Ăn đi."- Tưởng Thành nhìn khẩu phần ít ỏi của Diễm Nhạn Xích mà ngán ngẩm, trực tiếp đẩy đĩa thịt nóng hổi về phía trước.
"Mình..."
"Hôm trước tôi giúp cậu một lần rồi, hôm nay tôi nhờ cậu ăn hộ một chút cũng không được?"
Tưởng Thành nhướn mày ngả người ra sau, trông cực kỳ bá đạo thiếu đòn, không khác gì mấy tên bắt nạt.
Không ngờ Diễm Nhạn Xích nghe lời thật, y ngoan ngoãn dẹp laptop sang một bên, so đũa đưa cho hắn, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Thấy Diễm Nhạn Xích ngon miệng như vậy, hắn vô thức nở nụ cười mãn nguyện, ánh mắt chợt hiện lên không biết bao nhiêu ôn nhu.
Yết hầu đột nhiên lên xuống không rõ lí do, y vội với lấy cốc nước, cố gắng thoả mãn sự khô khốc nơi khoang miệng.
Mà lúc này, những kí ức từ nguyên tác từng chút từng chút một tái hiện trong đầu Tưởng Thành.
Hết chương 18
Ngoài lề: Nhân vật có lời muốn phát biểu.
1. Lịch sử tìm kiếm dạo gần đây của Kiều Giai Khanh:
#có thể bẻ thẳng trai cong không? Trai cong có thể thích con gái không?
#dấu hiệu nhận biết song tính luyến ái.
#cách để biến người song tính luyến thành người đồng tính luyến hoàn toàn.