"Đúng được 80% như thế này là khá ổn đấy, lý thuyết hôm nay có chỗ nào cần giải thích nữa không?"
"Hết ạ."- Một giọng nói trong trẻo có phần cáu kỉnh đáp lại.
"Vậy rửa mặt đi ngủ đi, đừng thức khuya. Bài tập anh sẽ gửi thêm, có gì thắc mắc thì nhắn tin trao đổi sau."- Làm như không nghe ra sự cáu giận ấy, chủ nhân đầu dây nọ thư thả đáp.
"Vâng, em chào... thầy."
Tắt máy tính, Tưởng Thành bắt đầu khúc khích cười.
Kiều Giai Khanh thật sự... đáng yêu quá thể!
Dù tức giận nhưng cậu vẫn vô cùng xinh đẹp, hơn nữa biểu cảm cố kìm nén cảm xúc của Kiều Giai Khanh dễ thương cực kỳ. Khiến hắn muốn bắt nạt đến khi bật khóc thì thôi.
Khụ, không chọc đến mức bật khóc, cùng lắm là làm hai mắt đỏ hoe thôi. Tưởng Thành nén cười nghĩ nghĩ, lòng dâng lên sự đồng cảm sâu sắc đến các tổng tài bá đạo.
Vợ nhỏ moe moe như vậy chẳng trách họ lấy việc trêu ghẹo cục cưng nhà mình làm niềm vui ha.
Còn bên kia, cậu không kìm được mà nghiến răng ken két.
Ngay từ đầu, Kiều Giai Khanh đã biết khi học từ xa thì học sinh chắc chắn sẽ phải bật cam mở mic.
Vốn tưởng "thầy giáo" cũng sẽ làm vậy nên cậu khá yên tâm mình sẽ không phải chịu thiệt, vui vẻ copy link vào phòng học.
Kiều Giai Khanh thậm chí còn suy nghĩ không biết khi nhìn thấy mặt thật của đối phương bản thân sẽ phản ứng ra sao.
Nào ngờ...
"Cậu làm cái gì khuất tất hay sao mà phải tắt camera?"
"Nhưng... Nhưng anh cũng đâu có..."- Anh cũng đâu có mở?
"Tôi giám sát cậu hay cậu giám sát tôi?"
Thế là Kiều Giai Khanh lại phải lật đật bật lại.
Được, coi như cậu tưởng bở, nhưng... nhưng dạy học thôi mà, người kia có cần bóp tiếng đến mức thành giọng của một ông giáo già U60 như thế không?
Rốt cuộc, Kiều Giai Khanh không giả bộ ngoan hiền nổi nữa, cậu bắt đầu gây khó dễ:
"Em không hiểu, thầy nói lại đi. Vẫn không hiểu."
"Ai, thầy giảng mơ hồ quá, em nghe mà suýt ngủ gật mất."
"Câu này em không làm được, chỉ cần làm y như theo cấu trúc em cũng không làm được."
Kiều Giai Khanh thừa nhận, cậu có phần quá đáng thật, tuy nhiên đối phương thế mà một chút cũng không hề khó chịu! Còn cố gắng lấy những ví dụ dễ hiểu nhất để cậu có thể nắm được kiến thức nữa chứ.
Sau 3 tiếng đồng hồ vật lộn, Kiều Giai Khanh đành chịu thua, nghiêm túc học hành, nói không với cay cú.
Thực chất khả năng ngoại ngữ của cậu rất tốt, chẳng qua bỏ bê quá lâu dẫn đến mất gốc ngữ pháp, thiếu kĩ năng giải bài tập.
Những gì người kia nói ở lần đầu tiên cậu đã hiểu ngay, tuy nhiên vì chơi xấu nên Kiều Giai Khanh cố tình bắt đối phương nói đi nói lại tới bốn năm lần.
Giờ nghĩ lại cậu bắt đầu cảm thấy hối hận, phải giảng đi giảng lại một phần kiến thức đơn giản như thế... người kia sẽ không nghĩ cậu là một đứa tối dạ chứ?
Kiều Giai Khanh bèn lật đật mở khung chat điện thoại.
eye0: Hôm nay tâm trạng em không tốt, xin lỗi thầy ạ.
eye0: Thầy nói rất dễ hiểu, không có lấn cấn chỗ nào đâu ạ TT.
5 phút... 10 phút... 20 phút.
Trước kia người này chưa bao giờ để cậu đợi lâu thế này, tất cả tin nhắn đều trả lời gần như là ngay lập tức!
Chẳng lẽ... chán cậu rồi?
Đúng lúc này Tưởng Thành gửi tin nhắn tới, doạ Kiều Giai Khanh giật bắn mình.
nicholas2608: Haha không sao, khúc mắc chỗ nào thì cứ chỗ đó mà hỏi thôi.
nicholas 2608 đã gửi cho eye0 một tập file
nicholas2608: Bài tập đây, hạn nộp là 2 ngày tới, đều là những câu cơ bản, cố gắng làm đúng càng nhiều càng tốt nhé.
nicholas2608: Tối nay mệt rồi thì đừng cố làm nữa, để sáng mai làm cũng được. Cố gắng giữ sức, mình đi đường dài mà.
Đọc đến đây, Kiều Giai Khanh đột nhiên cảm thấy an tâm khó tả.
- -------------------
"Tưởng Thành, mình gửi cậu, cảm ơn nhiều nhé."
Hắn vừa ngồi chưa ấm chỗ thì Emi đã chạy đến, ngọt ngào gọi.
"Mình nhắn lại là không cần rồi mà, cái áo này phải giặt tay, trời lại lạnh thế này, cậu làm mình áy náy quá."
"Không không, mình chịu được, nên là cậu cầm đi nha?"- Cô chớp chớp mắt, trông rất đáng yêu.
"Vậy cảm ơn, phải rồi, mình có 2 vé xem suất chiếu sớm của phim X đấy. Chiều nay cậu rảnh không? Mình đưa cậu đi.
Emi kinh ngạc nhìn Tưởng Thành, hai mắt cô sáng bừng lên:
"Thật á? Ôi, mình thích phim này lắm!"
Cô nàng không kìm được phấn khích, nhưng sau đó lại tỏ ra lưỡng lự:
"Nhưng mà... có hai đứa mình thôi hả?"
Hắn hào phóng cười:
"Không sao, Emi cứ rủ bạn đi cùng đi. Hai vé này mình tặng cậu, đừng từ chối mình đó."
Cô kín đáo nhếch môi, rất nhanh liền tươi cười:
"Cảm ơn cậu nhiều nhé, mình nhất định sẽ mời cậu một bữa."
Khoa học đã chứng minh, bản tính hóng hớt của con người không biến mất, nó chỉ biến đổi từ nước này sang nước khác.
- ---------------------
Kết cục, ngay khi vừa tan học, việc Tưởng Thành mời Emi đi xem phim đã trở thành chủ đề bàn tán gϊếŧ thời gian.
"Cái này không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì là cái gì. Hai người này cũng tem tém lại một chút đi."
"Tôi nói rồi, hai người này đẹp đôi như vậy mà không va vào đời nhau thì phí lắm."
"Suỵt, be bé thôi, người ta nhìn mình kìa."
"Đâu phải mỗi chúng ta nói..."
Diễm Nhạn Xích không biết ánh mắt hiện tại của y không khác gì đang nhìn người chết.
Y nhớ lại vẻ mặt ghét bỏ của Tưởng Thành cùng nụ cười đắc thắng của Emi.
Hai người này đang cố làm cái trò gì vậy?
Tưởng Thành cảm nhận được đợt khí lạnh, hắn rùng mình một cái, không phải có ma chứ?
"Bộp"
Một thứ gì đó túm lấy bắp tay hắn.
Tưởng Thành đứng cứng nhắc, không cử động.
"Cho mình đi cùng với được không? Có kẻ kì lạ nhìn mình chằm chằm được một lúc rồi."
Hết chương 14
Ngoài lề: Nhân vật có lời muốn phát biểu:
1. Tưởng Thành: Tâm phải tĩnh, không được gục ngã trước sắc dục.
Kiều Giai Khanh: Anh đang nói em hay cậu ta? *Chỉ vào Diễm Nhạn Xích.
Emi: Tôi cũng rất dễ thương mà *Chớp mắt.
2. Kiều Giai Khanh: Chết tiệt, em không có ngốc, anh tuyệt đối đừng nghĩ em ngốc.
Tưởng Thành: Không có, rất đáng yêu* Bỉ ổi cười.
Kiều Giai Khanh: Ừm*Đỏ mặt.
3. Nghiêm Liễm: Tôi tưởng tôi là công chính? Sao lại đá tôi ra chuồng gà?