Dư Nhất bị ép đến góc tường, gương mặt Giang Hoa Lan tiến đến trước mắt cậu, hốc mắt bà ta đỏ hoe nhìn chằm chằm Dư Nhất, trầm mặc, giống như cậu đã làm chuyện xấu tày trời.
"Mẹ..."
Dư Nhất vẫn tỏ thái độ không muốn giúp đỡ, bà ta đột nhiên chửi:
"Có phải cánh của mày cứng rồi không?" Người thượng tầng khinh thường chúng tao phải không?!" Bà ta tức giận đến nỗi dậm chân: "Chúng tao nuôi mày lớn như vậy, không nghĩ đến cuối cùng nuôi một con sói mắt trắng!" Bà không ngừng mắng chửi, càng nói càng cảm thấy mình có lý, càng nói càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Những lời thô tục không chịu nổi kia dội thẳng vào tai Dư Nhất, cậu cảm thấy bên tai ù đi, tim đập thình thịch, thình thịch, khiến cậu muốn nôn mửa. Cậu nhắm mắt lại chờ bà bình tĩnh lại, chờ bà bớt giận cậu sẽ rời đi.
Thấy Dư Nhất nghiêng đầu vẫn không để ý tới mình, Giang Hoa Lan dừng lại không nói nữa, chỉ khóc, khóc đến mức thở hổn hển. Dư Nhất nhìn về phía bà, cảm thấy ngực khó chịu đến lợi hại, cậu cầm tay mẹ muốn an ủi, nhưng cổ họng khô khốc nói không nên lời.
Giang Hoa Lan mệt mỏi kéo tay Dư Nhất chậm rãi quỳ trên mặt đất: "Nhất Nhất, mẹ cầu xin con, con không giúp em trai con cũng được, con... Con giúp ba con... Ông ấy đánh bạc thua rất nhiều, trong nhà nợ rất nhiều tiền..."
"Cái, cái gì?" Dư Nhất đột nhiên nhìn về phía bà: "Sao ba lại đánh bạc?! Gia đình mình trả còn chưa đủ sao?!!”
Giang Hoa Lan vùi mặt vào đùi cậu, nước mắt nước mũi không kìm được mà chảy: "Ba con, ông ấy không bỏ được, chúng ta đều không có biện pháp với ông ấy..."
"Tiền học của em trai con cũng bị ông ấy cầm đi đánh bạc sạch, đám người kia mỗi ngày đều tới cửa đòi nợ, nhà chúng ta cũng đổi mấy chỗ, ông ấy hiện tại không dám về nhà, thật sự là không có cách nào, Nhất Nhất, con cứu ông ấy đi."
Bà vừa nói, vừa dập đầu xuống đất, nắm lấy ống quần Dư Nhất: "Nhất Nhất, con cho chúng ta chút tiền, con chính là ân nhân của chúng ta, cứu chúng ta đi..."
Ngực Dư Nhất đột nhiên khó chịu đến không thở nổi. Lúc Giang Hoa Lan mắng cậu, cậu chỉ cảm thấy khổ sở, nhưng khi bà quỳ gối trước mặt cậu, hèn mọn cầu khẩn cậu, nói cậu là ân nhân của bọn họ, Dư Nhất mới phát giác thì ra mình có thể bất luận là thân phận gì, duy chỉ không phải là người nhà.
Một giây trước cậu còn cho rằng, thời điểm khổ nhất đời này đã sớm trôi qua, người Nguyễn gia cứu cậu thoát khỏi biển khổ, đời này sẽ không có thời khắc thống khổ hơn ở Quy Sào.
Nhưng bây giờ, mấy câu nói của mẹ làm cho cậu cảm thấy hết thảy mọi chuyện trước kia ở Quy Sào vào giờ phút này đều không đáng nhắc tới.
Mấy quyển sách mà Dư Nhất đã từng đọc viết rằng, mẹ là người dịu dàng nhất trên thế giới này, mẹ sẽ dùng sữa nuôi con, và cho chúng nơi trú ẩn an toàn ấm áp nhất trong vòng tay của mình. Nhưng mẹ cậu cho tới bây giờ cùng hai chữ dịu dàng không bao giờ hợp lại cạnh nhau, cậu biết tính của mẹ mình nóng nảy, lại không biết lời nói của bà có thể làm người ta tổn thương như vậy.
Bà là người phụ nữ sinh ra ở nông thôn, cả đời chỉ gặp qua mấy người đàn ông, từ nhỏ quen biết ba, cả đời đi theo ông, cả đời yêu ông, sinh con cho ông.
Dư Nhất quỳ xuống trước mặt bà, cậu cam chịu thở dài: "Mọi người nợ bao nhiêu tiền..."
"Bốn, 470 nghìn tệ."
Dư Nhất sửng sốt: "Sao lại nhiều như vậy? 470.000 nhân dân tệ có thể mua một ngôi nhà nhỏ tồi tàn."
Giang Hoa Lan ấp úng giải thích.
Dư Nhất cau mày, tiền trong thẻ đủ trả hết khoản nợ này, nhưng số tiền lớn như vậy, cậu làm sao có thể dùng được.
Cậu vẫn còn do dự khi nghe ai đó gọi mình.
"Dư Nhất."
Dư Nhất nghe ra đây là thanh âm của Nguyễn Hình, lập tức kéo Giang Hoa Lan đứng dậy.
"Cậu đang làm gì vậy?" Bên cạnh Nguyễn Hình là một tiểu thư xinh đẹp, bọn họ đứng cùng một chỗ nhìn cậu, mặt Dư Nhất đỏ bừng không dám ngẩng đầu, cảm thấy tự ti xấu hổ.
Nguyễn Hình đi tới trước mặt cậu: "Hỏi cậu, người phụ nữ này là ai?”
"Vâng...Đó là mẹ tôi.”