Nguyễn Tiên Sinh

Chương 7

Quần áo của Nguyễn Thận Hành bị dâʍ ŧᏂủy̠ của Dư Nhất phun ướt, ngay cả cổ áo cũng bị dính một chút. Hắn cau mày, đẩy người sang một bên, tự mình đi vào phòng tắm.

Dư Nhất còn đang ở trong dư vị cao trào vẫn chưa lấy lại được tinh thần, âʍ ѵậŧ còn có cảm giác nóng rực bị bỏng bởi tẩu thuốc, động tác của Nguyễn Thận Hành đột ngột, đốt cháy tất cả linh hồn của Dư Nhất, ngoại trừ âʍ ɦộ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào, dươиɠ ѵậŧ cũng run rẩy bắn tinh.

Có người chơi xấu cậu là như vậy, khách khứa nhiều chiêu, đau đớn sẽ không làm cậu bình tĩnh lại, ngược lại chỉ khiến cậu đạt cao trào nhanh hơn.

Sau một hồi bình tĩnh lại, Dư Nhất mới nhớ tới mình còn đang ở trong phòng Nguyễn Thận Hành, dâʍ ŧᏂủy̠ thậm chí phun khắp nơi, trên giường chỉ có một chút, đại bộ phận có lẽ đều dính trên quần áo Nguyễn tiên sinh.

Nguyễn Thận Hành tắm trong phòng tắm. Đại khái là chê mình bẩn, Dư Nhất nghĩ như vậy.

Cậu ổn định đôi chân run rẩy của mình và đứng dậy dời giường. Thay chăn và ga trải giường của Nguyễn Thận Hành, mang bộ ban đầu bỏ vào máy giặt để giặt.

Lúc Nguyễn Thận Hành đi ra nhìn thấy cũng không nói gì, Dư Nhất do dự đứng ở trước giường, giống như muốn nói cái gì đó.

"Nguyễn, Nguyễn tiên sinh. Tôi xin lỗi... Tôi, tôi vừa rồi..."

Cậu cảm thấy khó khăn để mở miệng.

Nguyễn Thận Hành không để ý tới sự quẫn bách của cậu, nằm xuống giường: "Về ngủ đi.”

Hiển nhiên là không để cậu ở trong lòng.

Nhưng Dư Nhất lại cảm thấy Nguyễn Thận Hành thông cảm cho cậu giảm bớt xấu hổ, cậu rón rén đi ra ngoài, trên đường trở về phòng không nhịn được cảm giác áy náy xấu hổ.

Nguyễn tiên sinh là người tốt, mấy ngày cậu ở đây cũng không làm khó cậu, cho dù đêm nay cậu làm chuyện quá phận như vậy ngài ấy cũng không tức giận, thậm chí còn muốn giúp mình che giấu Nguyễn Ngục.

Trên thế giới sao lại có người tốt như ngài Nguyễn.

Sáng hôm sau, ngồi trong phòng khách ngoài Nguyễn Ngục còn có thêm một Nguyễn Hình. Khi Dư Nhất nhìn thấy bọn họ, nhất thời không kịp phản ứng, cho rằng bọn họ muốn tìm Nguyễn Thận Hành.

"Nguyễn tiên sinh còn đang ngủ, có muốn tôi đi gọi ngài ấy không?"

Nguyễn Hình nhìn thấy Dư Nhất hai mắt liền tỏa sáng: "Không cần, hắn không có ở đây mới dễ nói chuyện hơn.”

"Cái gì?" Dư Nhất không hiểu ý hắn nói.

Thừa dịp Dư Nhất một mình ở trong phòng bếp, Nguyễn Hình tiến lại gần, dán vào lưng Dư Nhất, hai tay đặt trên bếp, bộ dáng rất thân mật, nhưng lời nói ra lại rất bẩn.

"Ngươi cùng Nguyễn Thận Hành có làʍ t̠ìиɦ không?"

Dư Nhất hoảng sợ, Nguyễn Hình cao, thân cao một mét chín, cậu cũng không phải cao lớn, chỉ có thể miễn cưỡng đứng đến bả vai hắn, hiện tại bị hắn vây vào trong ngực không thể nhúc nhích, cảm giác áp bách rất mạnh.

Đối với Nguyễn Hình mà nói, Dư Nhất chỉ là một tên điếm nhỏ được hắn mua từ Quy Sào, cho dù bây giờ phụ trách nấu cơm làm việc nhà, cũng không thể thay đổi sự thật hắn là điếm, đối đãi với điếm nên như vậy, lãng đãng khinh bạc như thế nào cũng không quá đáng.

Hắn áp sát vào Dư Nhất, thấy thân thể Dư Nhất cứng đờ, đứng bất động, Nguyễn Hình cảm thấy buồn cười, xem ra đã lâu không bị làm. Hắn càng ưỡn eo, đem dươиɠ ѵậŧ không hề có động tĩnh của mình dán lên thắt lưng Dư Nhất.

Dư Nhất cảm nhận được hình dạng của côn ŧᏂịŧ Nguyễn Hình, cậu run rẩy như bị bỏng, lỗ tai đỏ bừng, đường hầm bắt đầu không biết liêm sỉ tiết ra chất nhầy. Cậu nghĩ đến lời Nguyễn Thận Hành nói với mình tối hôm qua, lại không thể ức chế được cảm giác đau đớn khi Nguyễn Thận Hành dùng tẩu thuốc làm nóng âʍ ɦộ của cậu, nước chảy xuống thân càng thêm mãnh liệt.

"Làm, làm..."

Nguyễn Hình ngược lại không nghĩ tới, Nguyễn Thận Hành ngay cả loại hàng này cũng xuống tay.

Hắn nhìn thấy trên cổ Dư Nhất nhễ nhại mồ hôi, cười nhạo một tiếng, "Ngươi làm sao quyến rũ để hắn làm ngươi?" Nói xong, luồn tay vào trong quần của Dư Nhất, xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ mà xoa nắn âʍ ɦộ của cậu.

Dư Nhất bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kẹp chặt chân, vừa lúc kẹp tay Nguyễn Hình ở giữa.

Nguyễn Hình mỉm cười: "Ồ. . . Ta suýt chút nữa quên mất, ngươi còn có cách tán tỉnh như vậy." Nói thật, hắn thật đúng là không tin Nguyễn Thận Hành sẽ làm cậu ta, hắn hiểu rõ Nguyễn Thận Hành, ông ta đối với người trên giường yêu cầu rất cao, bất quá tiểu điếm này lại tao nhã như vậy.

Quả nhiên, sau khi xoa vài cái, nước thấm qua lớp vải, Nguyễn Hình sờ được vết nước.

Ánh mắt Nguyễn Hình tối nghĩa nhìn Dư Nhất, hốc mắt cậu ửng đỏ, răng sau cắn chặt, nhịn không kêu ra tiếng, chỉ nhỏ giọng hừ hừ.

Huyệt thái dương của Nguyễn Hình giật giật hai cái. Hắn rút tay ra khỏi nhà bếp: "Chờ dọn dẹp phòng của tôi và anh trai tôi, chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian."

Dư Nhất nghe thấy lời của hắn, cũng không có phản ứng lại, thân thể cậu bị qυầи ɭóŧ ma sát như phát tình khó nhịn chảy nước, Nguyễn Hình trêu chọc như vậy làm cho cậu ước gì có thể nhét thứ gì đó vào cho đỡ ngứa.

Cậu run rẩy chân đi vào nhà vệ sinh, cởϊ qυầи, dội nước lạnh lên âʍ ɦộ, nước lạnh khiến tình triều của cậu từ từ rút xuống, cậu lấy giấy lau khô vết nước, mặc quần vào đi ra ngoài.

Cậu vẫn phải làm bữa sáng.