Nguyễn Tiên Sinh

Chương 5

Khi Dư Nhất đang nấu bữa sáng thì nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Nguyễn tiên sinh vẫn còn đang ngủ nên không thể là ngài ấy được. Cậu vội vàng chạy qua xem.

Nhìn thấy người đàn ông ở cửa kia, hắn cậu liền sửng sốt, là một người đàn ông rất đẹp mặc âu phục giày da, vừa cao vừa gầy, gầy đến mức trông rất mỏng manh.

Nếu như nói Nguyễn Hình lớn lên có tám phần giống Nguyễn Thận Hành, thì người đàn ông trước mặt này chính là tám mươi phần, ngũ quan giống như là một khuôn khắc ra, ngoại trừ đôi mắt kia, có lẽ là được di truyền từ mẹ. Trên đuôi mắt chọn, mang theo màu đào hồng trông rất quyến rũ, nhưng trong mắt lại có một tia chán ghét địch ý, khiến người ta khó thở.

Nguyễn tiên sinh rất đẹp trai, nhưng dù có đẹp thế nào mọi người cũng chỉ biết nói là đẹp trai, vẻ ngoài điển trai lại kiềm chế, cộng với vóc dáng cao ráo, tính tình điềm đạm, hắn gần như là hình mẫu lý tưởng của mọi phụ nữ . Nhưng người trước mặt này, đập vào là khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhìn qua có chút tái nhợt vắng vẻ, làm cho người ta không dám tiếp cận.

"Nguyễn Hình mang về sao?" Người đàn ông đột nhiên mở miệng.

Dư Nhất phục hồi tinh thần: "Vâng, đúng vậy tiên sinh, xin hỏi ngài là?"

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của câuh, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Hắn có nghe Nguyễn Hình nói mang theo một gái mại da^ʍ trở về, là một người song tính bất nam bất nữ. Vốn tưởng rằng là tiểu điếm yếu đuối, không nghĩ tới lại là một người đàn ông to lớn không khác gì người bình thường.

Loại bỏ phía dưới mọc một bộ phận khác.

Nguyễn Ngục nheo mắt lại, hắn rất muốn nhìn xem "người đàn ông" này rốt cuộc là bộ dáng như thế nào. Điều này khiến trong lòng hắn có chút tò mò.

Nhưng bây giờ hắn đang có việc.

"Nguyễn Thận Hành đâu?"

"Nguyễn tiên sinh còn đang ngủ, tiên, tiên sinh có chuyện gì sao?"

Cư nhiên còn ngủ: "Đi gọi hắn xuống."

"Tiên sinh nếu không ngồi đợi một chút, Nguyễn tiên sinh hẳn là sắp dậy rồi."

Nguyễn Ngục không kiên nhẫn nhìn cậu, ý của người này là muốn mình ở đây đợi đến khi Nguyễn Thận Hành tỉnh ngủ?

Hắn cau mày nói: "Tuy rằng Là Nguyễn Hình bảo cậu chăm sóc người đàn ông này, nhưng cậu có thể ở lại đây hay không là do tôi, nói tóm lại, tôi mới là chủ nhân của cậu, hiểu không?"

Dư Nhất sửng sốt, do dự không biết nên làm cái gì bây giờ: "Nhưng..."

"Hay là nói cậu muốn trở về Quy Sào?" Nguyễn Ngục ngắt lời cậu.

Mặt Dư Nhất lập tức trắng bệch. Nguyễn Ngục cũng không để ý tới cậu nữa, xoay người muốn lên lầu.

"Tiên sinh!" Dư Nhất kéo góc áo Nguyễn Ngục: "Để tôi đi gọi đi."

Cậu không muốn bị trả lại.

Dư Nhất hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Nguyễn Thận Hành: "Nguyễn tiên sinh, ngài rời giường chưa."

Không có câu trả lời.

Cậu lại gõ: "Nguyễn tiên sinh, phía dưới có một vị tiên sinh nói muốn tìm ngài có việc."

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Cậu sợ người đàn ông dưới lầu không vội lên, Dư Nhất đẩy cửa, phát hiện cửa không khóa, do dự vẫn đi vào.

Căn phòng tối om và rèm kéo kín.

"Nguyễn tiên sinh..." Dư Nhất nhẹ nhàng đi đến bên giường, Nguyễn Thận Hành nằm bất động, nhìn qua ngủ rất say. Dư Nhất đưa tay muốn đánh thức hắn dậy.

"A!"

Nguyễn Thận Hành nắm lấy tay cậu, cau mày nhìn hắn: "Chuyện gì." Kỳ thật lúc Dư Nhất vừa gõ cửa, hắn đã tỉnh lại, thói quen nhiều năm dưỡng thành khiến giấc ngủ của hắn vẫn rất nông, chỉ là hắn không muốn động đậy, hắn là một người rất lười biếng, trước kia còn tốt, hiện tại con trai bảo hắn sớm tiến vào thời kỳ dưỡng lão, hắn thật sự cái gì cũng không muốn quản, chỉ muốn sống nhàn nhã.

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ.

"Có, có một vị tiên sinh nói có việc gấp tìm ngài..." Bị Nguyễn Thận Hành tóm tay, làm cho Dư Nhất có cảm giác khẩn trương làm chuyện xấu bị quả tang.

Nguyễn Thận Hành buông cậu ra, chậm rãi ngồi dậy, không để ý tới Dư Nhất đứng bên cạnh, tự mình đi vào phòng vệ sinh.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Thận Hành mới từ trên lầu không nhanh không chậm đi xuống. Dư Nhất đi theo phía sau hắn, sợ hãi liếc người đàn ông ngồi trên sô pha mấy lần, sợ hắn tức giận liền nói muốn trả cậu trở về.

Người đàn ông nhìn hai người bọn họ híp mắt: "Chậm như vậy?" Trông không có sự tức giận.

Giống như là nghĩ tới cái gì đó, trong mắt thế nhưng lại có chút ý cười: "Nguyễn Hình từ Quy Sào đem về cho ông tên điếm này, đã dùng quen chưa?"

Một lúc lâu sau tôi mới nhận ra người đàn ông đó đang nói về mình, mặt cậu lập tức đỏ bừng, tay nắm chặt quần, cảm giác những lời sỉ nhục như bị tát vào mặt.

Cậu lúng túng cúi đầu xuống.

Nguyễn Thận Hành cũng không để ý tới lời hắn nói, ngồi trên sô pha, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc bỏ vào trong miệng: "Có chuyện gì, nói đi."

Người đàn ông thu hồi tầm nhìn: "Ông không biết ta có chuyện gì sao?" Hắn đi đến phía đối diện Nguyễn Thận Hành ngồi xuống: "Mấy cổ đông kia ầm ĩ muốn gặp ông, đại khái hoài nghi ông gặp chuyện không may là do tôi dở trò.”

"Cầm trong tay không buông."

Nguyễn Thận Hành không có biểu tình gì: "Không cần hoài nghi, người sáng suốt đều biết.”

"Hơn nữa, tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ sợ hãi, đương nhiên không muốn tiếp tục hợp tác với tôi."

Nói xong ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Nguyễn Ngục, con vẫn còn quá trẻ. ”

"Con không đấu được bọn họ. Nếu vì hận ý của mình mà làm những việc này, ta cảm thấy không cần thiết.”

Nguyễn Ngục nhìn về phía hắn, ánh mắt nhàn nhạt: "Ông không phải là tôi.”

Nguyễn Thận Hành dập tắt điếu thuốc đi vào phòng bếp, Dư Nhất thấy hắn đi vào, lúng túng đứng sang một bên: "Bữa sáng xong rồi, Nguyễn tiên sinh.”

Nguyễn Thận Hành gật đầu ngồi xuống: "Lấy thêm một bộ bát đũa." Nói xong Nguyễn Ngục liền đi tới ngồi ở trước mặt bàn ăn, Dư Nhất tự giác bưng thêm một bát cháo cho hắn.

Nguyễn Ngục nhìn Dư Nhất đặt đồ vật trước mặt mình, đột nhiên nói: "Sau này con sẽ thường xuyên tới, cha.”

Nói xong liền đứng dậy, lúc đi qua Dư Nhất liền nhìn cậu một cái, Dư Nhất khẩn trương lui lại hai bước.