Đóa Tường Vi Sau Mưa

Ngoại truyện: Viên Mãn

Có một ngày, Tỏa Tỏa bận rộn trang trí lại khu vườn tại Grandi để chuẩn bị cho tiệc mừng 100 ngày cặp song sinh Cẩn Hy và Vân Hy, cô bận rộn từ sáng cho đến lúc tối muộn, khi cả thành phố chìm trong ánh đèn thì mới xong, nhìn đồng hồ đã gần 9h tối. Tỏa Tỏa vội vàng cho cặp song sinh đi ngủ rồi chạy sang phòng ôm Khả Khả và đọc sách cho con gái nghe.

- Mẹ, sao đến giờ ba vẫn chưa về? con muốn ba đọc sách cho con như mọi ngày cơ.

- Khả Khả ngoan, hôm nay ba bận nên về trễ, mẹ sẽ đọc cho con nghe nhé.

- Con muốn ba cơ – cô bé nũng nịu

- Khả Khả, ba con chiều con quá rồi, hôm nay ba bận mà – Tỏa Tỏa nghiêm giọng nói khiến cô bé rưng rưng sắp khóc.

- Thôi nào ... thôi nào, để ba đọc sách cho con nghe nhé – Diệp Cẩn Ngôn vừa về đến nơi, thấy con gái đang rấm rức muốn khóc bèn vội vàng đến bên cạnh vỗ về, cô bé thấy ba liền nhào vào lòng, ôm chặt. Tỏa Tỏa đứng bên cạnh thấy vậy chỉ biết cười trừ, Diệp Cẩn Ngôn cưng chiều các con, cô chỉ còn cách đóng vai bà mẹ nghiêm khắc thôi. Một lát, cô bé đã thở đều, xem chừng ngủ rất say, Diệp Cẩn Ngôn khẽ đặt con gái xuống gối, rồi dịu dàng nắm tay vợ trở về phòng mình. Từ ngày Tỏa Tỏa sinh con, Diệp Cẩn Ngôn luôn cố gắng về nhà thật sớm với cô, hôm nay là ngoại lệ, ông cần phải đi làm một việc quan trọng, tạo bất ngờ cho cô.

- Hôm nay anh có mệt lắm không? – Tỏa Tỏa vừa giúp Diệp Cẩn Ngôn cởi từng chiếc nút áo sơ mi, vừa ân cần hỏi chồng.

- Không mệt, không mệt. – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của vợ mình, ông đưa tay vén mớ tóc mai lòa xòa giúp cô, cả ngày vật lộn với mấy đứa trẻ, chắc hẳn cô còn mệt hơn nhiều.

- Hôm nay Tạ Hoành Tổ gọi điện cho em, anh ta nói muốn gặp chúng ta để chúc mừng cặp Cẩn Hy và Vân Hy, nhưng em nói không cần thiết.

- Ừm? Nhưng anh nghĩ cậu ấy là muốn được gặp Khả Khả thôi, hay là em …. – Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có chút áy náy, dù gì cậu ta cũng là cha đẻ của con gái ông.

- Không cần đâu! – Tỏa Tỏa cương quyết, hôm đó là Tạ Gia Nhân cũng là muốn giữ con gái chúng ta, nếu không vì bà ta báo cho Lưu Vân biết em và con sẽ đến, làm sao hắn có cơ hội giở trò

- Lưu Vân cũng luôn theo dõi chúng ta mà...

- Đành là như vậy, nhưng tòa án đã phán quyết bà ấy không được đến gần Khả Khả rồi, em thấy vậy cũng đáng lắm. – Tỏa Tỏa bặm môi

- Tạ Gia Nhân cũng phải trả giá cho hành động của mình, Lưu Vân cũng bị kết án 20 năm tù sau đó trục suất ra khỏi Trung Quốc vĩnh viễn, em cũng đừng bức xúc nữa, chúng ta còn có việc quan trọng hơn này – Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì hôn lên đôi môi đang chu lên của Tỏa Tỏa, rồi mạnh tay kéo cô về phía mình, cả hai cùng ngã xuống giường để cho cả người cô đè lên trên.

Toả Toả luồn tay xuống ôm lấy Diệp Cẩn Ngôn, áp mặt mình lên ngực ông, lắng nghe từng tiếng tim đang mỗi lúc một trở nên dồn dập, cô cứ mặc cho mọi giác quan xuôi theo tiếng thôi thúc của bản năng, mặc cho mỗi tế bào chìm trong đắm say khao khát. Mỗi nơi chiếc hôn của Diệp Cẩn Ngôn phủ lên, Toả Toả cảm thấy như có hàng ngàn tia điện nhỏ, cơ thể cô cũng bỗng chốc nóng bừng. Cô bám chặt hơn những ngón tay mình lên tấm lưng vững chãi lấm tấm mồ hôi của ông, dùng sức đưa cả thân mình sát gần với ông hơn, dùng tâm hồn để đón lấy những sự ấm áp dung hoà của ông tiến sâu vào cơ thể mình. Không cần biết không gian rộng lớn bao nhiêu, không cần biết thời gian ngưng đọng bao lâu, chỉ cần biết khi họ được ở bên nhau, sự nồng nàn chưa bao giờ vơi cạn.

Diệp Cẩn Ngôn ngắm nhìn gương mặt hồng hào với những sợi tóc dính chặt, mỉm cười nói trong tiếng thở bỏng cháy khát khao:

- Đợi làm kỉ niệm 100 ngày cho Cẩn Hy và Vân Hy, chúng ta làm đám cưới nhé!

- Làm đám cưới? - Toả Toả chống tay xuống giường, nhổm dậy sửng sốt

- Ừm! Anh cũng cần phải công bố cho cả thiên hạ biết về Diệp phu nhân mà.

- Nhưng em chưa lấy lại vóc dáng - Toả Toả cúi nhìn xuống thân hình không có gì che chắn của mình, ngượng ngùng - Sợ mặc váy cưới sẽ không đẹp.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn ngắm thân hình Tỏa Tỏa, dưới đáy mắt hiện lên muôn vàn ánh nhìn thương yêu, ông ve vuốt vết sẹo dài dưới lằn da, nơi bác sỹ xẻ một đường sau ca phẫu thuật, đối với ông vết sẹo đó là dấu ấn thiêng liêng của tình yêu, là sự hi sinh cao cả mà Tỏa Tỏa dành cho ông và cho gia đình này.

- Trong mắt anh, em lúc nào cũng là đẹp nhất, em là người quan trọng nhất đối với anh.

Rồi ông cúi xuống, đặt lên vết sẹo một chiếc hôn, nâng niu và ấm áp, đời người rốt cuộc cũng chỉ cần những sự nâng niu như vậy mà thôi.

***

Tiệc 100 ngày cả Cẩn Hy và Vân Hy được tổ chức chung với công chúa nhỏ của Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính, mấy đứa trẻ không hẹn mà lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, khỏi phải nói bà nội Tưởng vui mừng cỡ nào. Ở độ tuổi gần đất xa trời, bà vẫn còn được vui vầy với một đàn cháu chắt, yêu thương và chăm sóc bà tận tình.

Đới Thiến cuối cùng cũng quay lại với bạn trai trẻ người Ý, qua những ngày tháng chia cách, họ chính là một nửa dành cho nhau, tình yêu trải qua thử thách mới là tình yêu lâu bền nhất. Một năm sau, Đới Thiến cũng chấp nhận lời cầu hôn của bạn trai và trở về Ý , tất nhiên là sau khi dự đám cưới thế kỷ của Diệp Cẩn Ngôn và chứng kiến cả gia đình họ cùng nhau rời về Bắc Kinh, an yên cuộc sống.

Phạm Kim Cang vẫn tất bật chạy đi chạy lại, sắp xếp việc to viêc nhỏ cho Diệp Cẩn Ngôn, khi ông ngỏ ý muốn anh yên bề gia thất, anh chỉ cười, có lẽ cuộc đời này với anh, được đi bên cạnh và làm việc cùng Diệp Cẩn Ngôn đã là một sự viên mãn, một sự thỏa nguyện đủ đầy rồi.

Khi nghe ông và Tỏa Tỏa dự định làm một đám cưới ở biển, Phạm Kim Cang là người vui mừng nhất, anh thậm chí còn hào hứng hơn cả nhân vật chính là cô dâu. Nhờ dự giúp đỡ của anh cùng các dịch vụ cao cấp nhất mà anh tự hào mình là người nắm rõ trong lòng bàn tay, đám cưới trong mơ ở bãi biển của Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa cũng thành hiện thực. Khi lần thứ 2 anh dắt tay Tỏa Tỏa bước vào lễ đường để trao cho chú rể, Phạm Kim Cang vẫn không kìm được lòng mình mà khóc như mưa, anh thực sự hạnh phúc thay cho Tỏa Tỏa và cũng mãn nguyên thay cho Diệp Cẩn Ngôn, cuối cùng thì người đàn ông mà anh cả đời tôn kính và trân trọng, người mà anh chứng kiến ông đơn độc vượt qua bao thăng trầm, cuối cùng cũng có một mái ấm viên mãn. Diệp Cẩn Ngôn ngắm nhìn Chu Tỏa Tỏa xinh đẹp trong chiếc đầm màu hồng phấn xinh tươi, bên cạnh cô là cô con gái nhỏ mặc đồ đồng điệu với mẹ và cặp song sinh đẹp như thiên thần, ánh mắt thâm trầm của ông bỗng rưng rưng lệ. Những gì trước mắt chẳng phải là một khát vọng mà ông âm thầm nghĩ đến trong những đêm khuya cô tịch hay sao, những ngày tháng xa xôi ấy, điều đó đối với ông chỉ là một ước vọng hão huyền, mỗi khi ông nhen nhóm nghĩ tới lại dùng tất cả lý trí để lấn át đi. Nhưng giờ đây, trước mặt ông là người vợ ông vô cùng thương yêu, là những đứa con đẹp xinh ngoan ngoãn, hóa ra, khát vọng không bao giờ là hão huyền nếu như chúng ta biết mạnh mẽ nắm lấy và kiên định giữ gìn. Cảm ơn Chu Tỏa Tỏa đã đến bên ông, cảm ơn sự liều mình của cô để cho ông đến cuối cuộc đời còn có một niềm hạnh phúc lớn lao như thế. Ông bước đến, khẽ nâng cằm của Tỏa Tỏa lên vào đặt lên đó một chiếc hôn trong tiếng hò reo cổ vũ của mọi người và sự phấn khích của bầy con nhỏ:

- Tỏa Tỏa – ông thì thầm nói vào tai cô – cảm ơn em đã đến bên cuộc đời anh. Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh, rất rất yêu anh …

- …

- Hự. Ọe – Tỏa Tỏa khẽ đưa tay lên che miệng

- Có chuyện gì vậy? em không khỏe chỗ nào? – Diệp Cẩn Ngôn lo lắng nhìn cô – Em ăn trúng gì à?

- Không… không phải – Tỏa Tỏa lắc đầu.

- Hay anh đưa em ngồi xuống ghế nghỉ ngơi nhé! – Diệp Cẩn Ngôn nhìn về dãy ghế bên dưới, định kéo tay Tỏa Tỏa

- Không cần đâu ông xã – Tỏa Tỏa ghé sát vào tai Diệp Cẩn Ngôn thì thầm – Là em có thai rồi

- Em nói sao? – Diệp Cẩn Ngôn như chưa tin vào những gì nghe được.

- Em có thai rồi! – Tỏa Tỏa mỉm cười, đáy mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn long lanh.

- Ôi, cảm ơn em, bà xã – Diệp Cẩn Ngôn mừng rỡ bế bổng Tỏa Tỏa lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chưa ai đoán được vì sao ông vui mừng như vậy, nhưng họ biết, trong sâu thẳm mỗi người ngồi dưới đều hiểu, có được niềm hạnh phúc ngày hôm nay, Diệp Cẩn Ngôn đã phải đánh đổi rất nhiều. Hạnh phúc này đối với ông là hoàn toàn xứng đáng.

Tám tháng sau, Diệp phu nhân hạ sinh cậu con trai thứ ba vô cùng kháu khỉnh, Diệp Tổng đặt tên cho cậu bé là Diệp Chung Hy, hi vọng lớn lên sẽ thông minh hào sảng, là niềm tự hào của gia đình như chị gái Diệp Khả Khả và hai anh trai Diệp Cẩn Hy và Diệp Vân Hy.

Sau khi sinh Chung Hy, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa chuyển cả gia đình về căn biệt thự của họ ở thủ đô Bắc Kinh, để lại công ty cho Chương Vĩnh Chính và Tưởng Nam Tôn quản lý. Phạm Kim Cang nhất định xin chuyển về chi nhánh, theo chân Diệp Cẩn Ngôn, mặc dù ông muốn Phạm Kim Cang về lại Tinh Ngôn, tiếp quản thay cho Đới Thiến, nhưng anh không chịu, anh đã đi theo Diệp Tổng bằng ấy năm, bây giờ vẫn muốn tiếp tục, đó là ước nguyện cũng là niềm an ủi đối với anh. Diệp Tổng thấy anh cương quyết như vậy thì cũng thuận tình.

Lý Ngang dần dần cũng tạo dựng được niềm tin và từng bước đảm nhiệm những vai trò chủ chốt ở công ty, đồng hành cùng Chương Vĩnh Chính quản lý các dự án lớn nhỏ. Lưu Khả Ly sau sự việc của Lưu Vân thì cũng bặt vô âm tín, hôn sự giữa cô và Tạ Hoành Tổ cũng được hủy bỏ, không ai biết là cô đi đâu, có người nói cô trở về Anh, có người nói cô đã sang Singapore, cũng có người nói cô qua Mỹ học thêm về thời trang, có người lại bảo thấy cô làm việc cho một nhãn hàng cao cấp ở Thượng Hải, nhưng không một ai có thể xác thực và liên hệ được với Khả Ly, có lẽ cô muốn buông bỏ tất cả để làm lại một việc từ đầu, âu cũng là một chuyện tốt.

***

Sau khi Chung Hy tròn 3 tuổi, cặp sinh đôi Cẩn Hy và Vân Hy cũng vào tiểu học. Hàng ngày Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn chở các con đến trường, sau đó cùng nhau đến công ty làm việc. ba người con lớn của Tỏa Tỏa học tại một trường quốc tế ngay tại nội khu, còn Chung Hy thì học mẫu giáo, Julia vẫn đi theo và phụ giúp gia đình cô cai quản việc nhà, Tỏa Tỏa thuê thêm hai người nữa để chia sẻ bớt công việc cho Julia, dù sao thì chăm sóc một lúc 4 đứa trẻ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Công việc của công ty ngày càng thuận lợi, không những dự án cùng với AG thành công rực rỡ mà Mịch Uyển cũng khánh thành thuận lợi. Diệp Cẩn Ngôn thừa thắng xông lên, liên tiếp trúng thầu thêm các khu lân cận Bắc Kinh và vùng Đông Bắc, AG đương nhiên vẫn là đôi tác lâu dài và chiến lược của Diệp Cẩn Ngôn, chủ tịch Tsing Su còn đặc biệt mời Diệp Cẩn Ngôn hợp tác mở rộng thêm thị trường quốc tế, khởi đầu là ở Singapre nơi mà các dự án đều tập trung vào giá trị bền vững và tầm nhìn xa rộng, mối quan hệ giữa hai gia tộc Diệp Thị và gia tộc Su ngày càng khăng khít, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa còn là cha mẹ đỡ đầu cho những đứa con của Alex Su.

Có một điều mà Tỏa Tỏa không thể ngờ tới được, cậu bé năm xưa Tỏa Tỏa nương tay và đưa hết số tiền cô có trong túi, vậy mà bây giờ được Phạm Kim Cang đỡ đầu. Nghe nói sau khi mẹ cậu qua đời, theo thông tin trên danh thϊếp của Tỏa Tỏa, cậu có liên hệ đến công ty để tìm cô. Lúc ấy Tỏa Tỏa đang bận rộn ở Bắc Kinh để chăm sóc cho Diệp Cẩn Ngôn, nên Phạm Kim Cang đã bí mật liên hệ với cậu ta, Trần Kiên Quốc là một cậu bé vô cùng thông minh và chăm chỉ, Phạm Kim Cang sắp xếp cho cậu vừa học vừa làm, tất nhiên anh cũng dùng danh nghĩa của công ty để bí mật bảo trợ thêm cho cậu. Thành tích học tập và rèn luyện thể chất của Trần Kiên Quốc luôn thuộc tốp đầu, sau khi tốt nghiệp trung học đã đỗ vào đại học Thanh Hoa danh tiếng và dành học bổng toàn phần, Kiên Quốc ngỏ ý không nhận phần bảo trợ từ Phạm Kim Cang nữa vì khoản học bổng và tiền làm thêm đã giúp cậu trang trải đủ cho cuộc sống nhưng Phạm Kim Cang vẫn muốn phụ giúp cậu thêm, dù gì đó cũng là một người có tài và đức, hi vọng trong tương lai sẽ giúp ích được nhiều hơn cho xã hội.

Một ngày trước Tết Trung Thu của rất nhiều năm sau, lúc này chi nhánh ở Bắc Kinh đã phát triển thành trụ sở chính của tập đoàn, tòa nhà của họ tọa lạc ở con phố sầm uất nhất của quận Triều Dương. Mỗi năm đến Tết Trung Thu, bà tổng giám dốc và ngài chủ tịch tập đoàn sẽ tặng cho mỗi người một phần quà rất lớn và tổ chức tiệc cho họ vào ngày 14 thay vì ngày 15, mấy nhân viên mới không biết tại sao, dù gì thì họ thấy các công ty khác đều được tổ chức lễ hội tập trung vào đúng ngày Rằm tháng 8, ca múa hát vô cùng náo nhiệt:

- Chị chị, sao công ty mình năm nào cũng tổ chức Tết Trung thu sớm vậy? – một cô gái trẻ không kìm được tò mò lên tiếng hỏi.

- Vì Ngài chủ tịch và bà tổng giám đốc đều mong muốn ngày Tết Trung Thu mỗi chúng ta đều đoàn viên với gia đình, và họ cũng vậy, gia đình họ năm nào cũng đoàn tụ vào Tết Trung thu hết.

- Bà Tổng giám đốc có phải là phu nhân của ngài chủ tịch không?

- Đúng rồi.

- Bà ấy thật trẻ trung và xinh đẹp – cô gái trẻ cảm thán.

- Bà ấy cũng đã năm mươi rồi, hai người họ kết hôn cũng được hơn hai mươi năm rồi đó.

- Thật sao?- Cô gái trẻ sửng sốt - Em thấy ngày nào họ cũng cùng nhau đến công ty và về nhà đúng giờ hành chính, tình cảm nồng nhiệt hơn cả các cặp vợ chồng trẻ bây giờ, có nhiều người kết hôn ba năm, năm năm đã ai đi đường nấy rồi.

- Suỵt, đừng bàn tán, Ngài chủ tịch rất ghét những chuyện bàn tán trong công ty, họ đang ra kìa. Suỵt …

Thang máy vừa đóng lại, tiếng bàn tán cũng im bặt, trước mắt họ là bà Tổng Giám đốc xinh đẹp quyền lực, tuy bộ trang phục bên ngoài được thiết kế vô cùng tối giản nhưng đường nét cắt may tỉ mỉ cộng thêm khí chất thanh cao, khiến bà trông vô cùng nổi bật.

- Chu Tổng, xin chào bà. – Đám nhân viên trẻ cúi đầu lễ phép

Chu Tỏa Tỏa hòa nhã cúi đầu đáp lại, rồi rảo bước lên chiếc xe sang trọng đậu ở đại sảnh, chiếc xe nhanh chóng rời đi. Hôm nay, Diệp Cẩn Ngôn có buổi thỉnh giảng ở trường đại học, từ ngày ông lui về làm chủ tịch quản lý trên cao, đưa lại vị trí Tổng giám đốc cho phu nhân của mình, Diệp Cẩn Ngôn và thư Ký phạm mỗi tuần đều được các trường đại học lớn nhỏ trong thành phố mời đến giảng dạy hoặc nói chuyện cho lớp sinh viên. Mỗi buổi nói chuyện của hai người đều có rất đông sinh viên tham dự, tất cả các ghế trống đều được lấp đầy, có nhiều người còn phải đứng ở hành lang, nghe qua màn hình trực tiếp, đối với sinh viên trẻ mà nói Chủ tịch Diệp Cẩn Ngôn và thư ký Phạm Kim Cang ngoài kiến thưc uyên thâm còn có rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, họ quả là một bảo tàng sống mà không phải lúc nào cũng có dịp được tiếp cận và lắng nghe.

Trên xe trở về, Phạm Kim Cang quay đầu nói với Chu Tỏa Tỏa ngồi dưới băng ghế sau:

- Chu Tổng, cô bận rộn thế này mà mỗi lần Chủ tịch đi giảng bài, cô đều đích thân đến đón, quả là đáng quí.

Chủ Tỏa Tỏa khẽ nhìn sang Diệp Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh, khoác nhẹ tay ông, mỉm cười nói với Phạm Kim Cang:

- Phạm Phạm, chỉ có ba chúng ta anh không cần gọi tôi là Chu Tổng, tôi vẫn là Tỏa Tỏa của ngày xưa thôi.

- Đúng đấy Tiểu Phạm, dù cậu bây giờ cũng ngoài 70 rồi, tôi vẫn gọi cậu là Tiểu Phạm đấy thôi. – Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ phụ họa theo.

- Vâng, thưa Diệp Tổng.

Phạm Kim Cang tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn thành phố qua ô cửa xe. Ông nghĩ về năm mươi năm đi theo Diệp Cẩn Ngôn, tất cả như một thước phim quay chậm, ngày ông mới về làm cho Tinh Ngôn, khi ấy còn là một cậu thanh niên ngoài hai mươi nhiệt huyết, bây giờ đã là một ông lão ngoài bảy mươi. Ngay cả cô bé Tỏa Tỏa xinh đẹp trẻ trung ngày nào, bây giờ đã trở thành Chu Tổng uy quyền, Diệp Cẩn Ngôn đã là vị tiên sinh uyên bác.

Cuộc đời này thật kì quái, cũng thật thú vị.

***

- À Phạm Phạm, hôm nay Nam Tôn và Vĩnh Chính từ Thượng Hải sẽ đến đây, cùng chúng ta đón Tết Trung Thu đấy, giờ này chắc họ cũng sắp về đến Diệp Gia Trang rồi. – Tỏa Tỏa vừa chỉnh lại chiếc bàn lớn đặt giữa khu vườn đầy hoa trái của Diệp Gia, vừa vui vẻ thông báo cho Phạm Kim Cang. Diệp Gia Trang là một ngôi nhà vườn rộng lớn của Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa ở ngoại ô Bắc Kinh, họ chuyển về đây sinh sống sau khi cậu Út Chung Hy tốt nghiệp trung học và sang Mỹ học về kiến trúc. Diệp Cẩn Hy và Diệp Vân Hy thì thích văn hóa Châu Âu nên cả hai quyết định học tập ở Anh. Diệp Khả Khả quyết tâm theo đuổi đam mê thời trang của mình nên cô đành phụ lòng mong muốn của Tỏa Tỏa, thi vào một trường đại học ở New York và sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm việc tại đây. Tỏa Tỏa tuy không vui nhưng Diệp Cẩn Ngôn thì lại vô cùng ủng hộ, Khả Khả từ nhỏ đã yêu thích thời trang, ông không có lí do gì ép cô phải theo sự nghiệp gia đình, con cái được sống và công hiến hết mình cho đam mê, cũng là một phước phần của cha mẹ.

- Ồ thế thì tuyệt quá! Mười năm nay từ khi bà Tưởng qua đời, năm nào Nam Tôn cũng đón Tết cùng cô nhỉ, Tỏa Tỏa! – Phạm Kim Cang hồi tưởng.

- Ừm … - Tỏa Tỏa gật gù … nhưng năm nay bọn trẻ đều có vẻ rất bận, không đứa nào nói rằng sẽ về đón Tết trung thu cùng chúng ta …

- Đới Thiến năm nay cũng ở lại bên Ý, khớp chân của bà ấy không tốt nên bây giờ đi lại cũng không còn tiện như xưa

- Thôi, vậy mấy người chúng ta cùng đón Trung Thu với nhau vậy – Diệp Cẩn Ngôn lên tiếng trấn an, dù không đủ đầy thì chúng ta vẫn cần phải vui vẻ chứ.

- Vâng, vậy đợi Nam Tôn và Vĩnh Chính về tới thì chúng ta khai tiệc thôi – Tỏa Tỏa hào hứng nói.

- Sao cả nhà khai tiệc mà không đợi chúng con ư? – Tiếng nói vừa dứt thì hai thanh niên cao lớn, tướng mạo khôi ngô cùng bước vào, hai người vừa hoàn thành và nộp báo cáo trước thời gian để kịp đáp chuyến bay sớm nhất trở về Bắc Kinh, đón Tết Trung thu cùng gia đình

- Cẩn Hy, Vân Hy – Chúng ta tưởng các con không về chứ - Tỏa Tỏa ôm lấy hai con trai, mừng rỡ nói, ánh mắt rưng rưng xúc động.

- Làm sao chúng con có thể bỏ lỡ truyền thống gia đình bao nhiêu năm qua được! – Một giọng nói khác lại cất lên, người đứng ở cửa lúc này là cậu con trai út, Diệp Chung Hy.

- Ôi, các con làm mẹ nổ tim mất – Tỏa Tỏa vừa cười vừa kí lên đầu những cậu con trai cao lớn và tài giỏi của mình. Diệp Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nở nụ cười hiền từ, các con đúng là không phụ lòng trông mong của ông, dù bay cao bay xa nhưng đều nhớ về gia đình, đều hướng về nguồn cội.

- Ủa chị Khả Khả chưa về đến nơi ư? – Diệp Chung Hy nhìn quanh, không thấy Khả Khả bèn ngạc nhiên hỏi.

- Khả Khả cũng về ư? – Tỏa Tỏa kinh ngạc – Con bé không nói gì với mẹ.

- Hì, chúng con đi chung một chuyến bay mà – Chung Hy hào hứng đáp lời – Nếu chị ấy không nói chắc chắn có bất ngờ lớn dành cho ba mẹ đấy.

- Bất ngờ gì? – Tỏa Tỏa ngơ ngác nhìn Diệp Cẩn Ngôn

- Con đã về đây, bất ngờ là từ nay con được ăn cơm của ba mẹ dài dài rồi – Một cô gái trẻ xinh đẹp như hoa, vừa nói vừa đẩy chiếc vali thật lớn vào nhà. Vừa vào đến nơi cô đã chạy đến ôm chầm lấy ba mẹ.

- Khả Khả! – Tỏa Tỏa vuốt ve gương mặt còn lấm tấm mồ hôi của con gái mình, xoay xoay một vòng nhìn ngắm

- Con có vẻ gầy đi so với lần trước đấy!

- Không đâu mẹ, cân nặng con vẫn vậy, chỉ là săn chắc hơn thôi – Diệp Khả Khả vừa cười vừa nói – từ nay con về ăn cơm của mẹ, chắc chắn sẽ tăng cân cho mà xem

- Con về nước làm việc luôn à? – Diệp Cẩn Ngôn nghe con gái nói vậy thì không giấu nổi sự vui mừng.

- Vâng ba ạ. Con về làm việc tại Bắc Kinh ạ.

- Thật sao? – Cả Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn đều mừng rỡ nói.

- Đại tiểu thư của Diệp Thị mới được giải thưởng thiết kế của tuần lễ thời trang New York, ba mẹ chưa nghe chuyện đó sao – Diệp Chung Hy nói xen vào – Và bây giờ chị ấy làm đại diện cho nhãn hàng nổi tiếng nhất tại Bắc Kinh đấy.

- Ôi có chuyện đó nữa sao, chúc mừng con gái – Tỏa Tỏa nắm lấy tay con rưng rưng xúc động, Diệp Cẩn Ngôn cũng tự hào nhìn con gái của mình, cô bé ngày nào ôm chầm lấy ông khóc lóc sợ hãi trên sân thượng giờ đã là một nhà thiết kế có tiếng tăm rồi, ông cũng nắm lấy tay con mình – chào mừng con đã trở về nhà.

- Ba. Mẹ - Diệp Khả Khả trịnh trọng đỡ ba mẹ ngồi xuống rồi mới nói – Hôm nay con về đây, là muốn giới thiệu một người với ba mẹ, anh ấy là bạn trai mà con quen được trong thời gian học tập và làm việc ở New York, bây giờ anh ấy cũng về nước cùng con và cũng sẽ ở lại đây để làm việc.

- Bạn trai?

- Vâng ạ. – Diệp Khả Khả nói xong thì ra cửa, kéo tay một thanh niên, dáng người cao lớn, gương mặt hiền hòa thông minh – Anh vào đây, đây là bố mẹ em, còn đây là chú Phạm, thư ký đi cùng với bố mẹ em nhiều năm, đây là …

Diệp Khả Khả chưa nói hết thì Phạm Kim Cang hào hứng xen vào

- Kiên Quốc, sao lại là con?

- Chị Tỏa Tỏa, cha nuôi … chàng trai kinh ngạc nhìn hai vị ân nhân đứng trước mặt mình. Trong một giây Tỏa Tỏa cũng sững người bất động, gương mặt này, ánh mắt này gợi nhớ cô về một buổi chiều của nhiều năm về trước, cô cùng Khả Ly đi mua sắm và rượt theo một cậu thiếu niên nghèo, ngày ấy cô theo linh cảm mà đã móc hết số tiền trong túi đưa cho cậu ta, thì ra cậu thiếu niên ấy là Trần Kiên Quốc, vị tiến sỹ ngành kiến trúc của đại học New York bây giờ được mời về nước giảng dạy, là bạn trai của con gái cô.

- Chú Phạm, mẹ … hai người đã biết Kiên Quốc ư? – Diệp Khả Khả ngạc nhiên

- Đúng vậy! – Tỏa Tỏa vui vẻ gật đầu – Thôi chúng ta cùng ngồi vào bàn rồi từ từ ôn lại chuyện cũ, chúc mừng Trung Thu vui vẻ

- Chúc mừng Trung Thu vui vẻ!

Vừa lúc Nam Tôn, Vĩnh Chính cũng vừa đến nơi, một đại gia đình lại đón thêm một mùa trung thu đoàn viên ấm áp. Tiệc tan, ai nấy hạnh phúc trở về với không gian của mình, bốn đứa con vẫn ôm hôn cha mẹ rồi mới về phòng đi ngủ, bọn họ dù có trưởng thành và là những người nổi bật trong xã hội, nhưng về nhà vẫn giữ trọn đạo hiếu làm con, tôn kính cha mẹ, yêu thương anh chị em.

Trên ban công rộng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người, Tỏa Tỏa rót hai ly trà nóng, ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, đầu tựa nhẹ lên vai ông, Diệp Cẩn Ngôn cũng vòng tay ôm lấy vợ mình, hai mái đầu đan xen vào nhau, âu yếm cùng nhau ngắm mặt trăng tròn xoe ngày rằm, thưởng mùi hoa tường vi thoảng bay trong gió.

Hết.