Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 72: Không mong gặp lại.

Lưu Khả Ly đi theo giáo sư Lưu đến bệnh viện Trường An, cô cố gắng tỏ ra bình thản nhưng trong lòng vô cùng hỗn loạn. Việc mà giáo sư Lưu cùng cha nuôi cô yêu cầu, không còn cách nào để chối từ, cũng không còn cách nào để thoái thác. Họ là người thân duy nhất của cô, cuộc sống này của cô là do họ ban tặng, hơn nữa, nếu cô không thực thi, Lưu Vân cha nuôi cô chắc chắn không để cô yên.

- Cháu cất gương mặt u ám đó đi – Giáo sư Lưu liếc nhìn Lưu Khả Ly, nói như ra lệnh.

- Dạ? – Lưu Khả Ly ngơ ngác hỏi lại.

- Đừng để gương mặt ấy đi gặp Diệp Cẩn Ngôn.

- À vâng, nhưng gặp ông ấy trong bệnh viện, liệu có ổn không ạ? – Dù gì Diệp Cẩn Ngôn cũng đang không khỏe, câu chuyện mà họ sẽ nói, cô vẫn nghĩ tìm một nơi khác sẽ phù hợp hơn.

- Ông ta đang nằm viện, mà việc này cần phải xử lý nhanh, không thể đợi ông ta xuất viện được.

- Làm vậy có phải là hơi quá …

- Cháu chuẩn bị tốt cho những gì chúng ta cần nói với ông ta đi, đừng nhiều chuyện nữa .

Giáo sư Lưu nói xong thì dựa lưng vào ghế, mắt lim dim. Lưu Khả Ly cũng không nói thêm gì, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Hôm nay trời mưa, những giọt nữa đọng trên tấm kính tạo thành một lớp màn mờ ảo, đời người có bao nhiêu chuyện là tuyệt đối rõ ràng đây.

Hai người họ đến khu lễ tân của bệnh viện, giáo sư Lưu đang định bấm điện thoại thì đã thấy Phạm Kim Cang đứng đợi trước một dãy bàn dài. Thấy họ, anh lên tiếng, không nặng không nhẹ:

- Chào giáo sư Lưu, cô Lưu, Diệp Tổng nói tôi đứng đây đợi hai người.

- Chào thư ký Phạm – Lưu Khả Lưu lịch thiệp lên tiếng.

- Chúng ta gặp ông ấy ở đâu? Ngay trong phòng bệnh được chứ? Tôi nghĩ là cũng cần một không gian riêng tư một chút.

- À vâng, tôi sẽ đưa hai người đến phòng ông ấy. Ông ấy đang chờ rồi ạ.

- Được.

Phạm Kim Cang dẫn giáo sư Lưu và Khả Ly đi qua một dãy hàng lang, xuyên qua một khuôn viên nội khu nhỏ, đến một dãy phòng cao cấp riêng biệt. Julia thấy mấy người họ đến thì vội vàng vào căn phòng bên trong, báo tin. Cánh cửa vừa mở, tiếng cười nói vui vẻ bên trong đã vọng ra, hình như là tiếng của Diệp Cẩn Ngôn. Ba người họ tiến đến gần, thấy Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi bên cửa sổ, Chu Tỏa Tỏa ngồi sát bên ông, đầu khẽ tựa nhẹ vào vai ông, cả hai cùng xem chung một cuốn sách, dường như nội dung rất cuốn hút nên vừa xem vừa thảo luận, vui vẻ và bình yên.

- Diệp Tổng, Diệp Phu Nhân – Thư ký Phạm đã về tới rồi ạ.

Tiếng Diệp Phu Nhân thốt ra, giáo sư Lưu đột nhiên biến sắc. Đã bao năm rồi, bà mới nghe thấy ba tiếng Diệp phu nhân, nhưng lần này người được nhắc đến lại là một người khác. Trong lòng bà như có hàng trăm khối băng, tỏa lan sự lạnh lẽo đến tận tâm can.

- À! Cả Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn đều cùng nhau quay lại, tiếng cười nói lúc nãy cùng chìm lắng xuống.

- Xin chào! – Diệp Cẩn Ngôn cất lời khách khí.

- Chào Diệp Tổng! – Giáo sư Lưu và Lưu Khả Ly đồng thanh đáp lại.

Tỏa Tỏa cũng lịch thiệp cúi đầu chào, rồi khẽ nghiêng người nói nhỏ với Diệp Cẩn Ngôn:

- Em ra ngoài một lát nhé, để anh và Phạm Phạm nói chuyện.

- Ừm! Xong việc anh gọi em. – Diệp Cẩn Ngôn nắm nhẹ bàn tay Tỏa Tỏa, có chút vấn vương. Không phải ông không muốn Tỏa Tỏa ở lại, chỉ là những chuyện không mấy vui vẻ này, ông không muốn Tỏa Tỏa phải bận lòng mà thôi.

Giáo sư Lưu khẽ liếc nhìn theo bóng dáng của Tỏa Tỏa cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, căn phòng chỉ còn lại bốn người họ. Phạm Kim Cang đợi tất cả an vị, mới mở lời.

- Giáo sư Lưu, bà Lưu Triệu Mẫn – hôm nay Diệp Tổng của chúng tôi mời bà đến đây với tư cách ông ấy là chồng cũ của bà và muốn cùng bà làm một thỏa thuận liên quan đến khối tài sản lẽ ra sẽ thuộc về cô Diệp Mẫn Nhi nếu cô ấy còn sống.

- Vừa hay tôi cũng muốn gặp Diệp Cẩn Ngôn để nói về chuyện này – giáo sư Lưu đột ngột xen ngang câu nói của Phạm Kim Cang – Dự án Mịch Uyển chắc chắn sẽ thuộc quyền sở hữu của Mẫn Nhi nếu như con bé không gặp chuyện

Phạm Kim Cang nhìn thái độ bình thản của giáo sư Lưu khi nói về chuyện này, đoán biết bà ta đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây, vì vậy anh tạm ngưng và chờ đợi cho bà ta nói tiếp.

- Tôi đến đây cũng chỉ là đòi lại quyền lợi chính đáng của con bé mà thôi. – Giáo sư Lưu tiếp tục – Dù sao con bé cũng không còn nữa, là một người mẹ, tôi muốn được thay con gái của mình hoàn thành di nguyện, khi con bé còn sống rất nhiều lần có tâm sự với Khả Ly rằng nó mong muốn sau khi tốt nghiệp sẽ được tự mình quản lý Mịch Uyển. Phải không Khả Ly?

Giáo sư Lưu quay sang nhìn Khả Ly, câu nói bất ngờ của bà khiến cô giật mình. Không hiểu sao, mồ hôi trên bàn tay cô đã chảy ướt đầm, nhịp tim cũng không thể kiểm soát mà đập nhanh thình thịch.

- À dạ... dạ... à hồi còn ở bên Anh, cháu ở chung với chị Mẫn Nhi nên hai chị em thường hay nói chuyện với nhau, chú Diệp ...

- Đúng vậy, nên hôm nay Khả Ly đến đây là muốn kể lại cho chúng ta nghe những di nguyện của Mẫn Nhi trước khi con bé xảy ra chuyện...

- Lưu Triệu Mẫn – Diệp Cẩn Ngôn đột ngột ngắt lời – Chuyện của Mẫn Nhi, chúng ta không cần phải nhắc lại, tôi cũng sẽ có một thỏa thuận với bà.

- Tại sao? – giáo sư Lưu nhếch mép cười – Ông sợ đối diện với việc mình là hung thủ hay sao?

Diệp Cẩn Ngôn không nói, ánh mắt thâm trầm, gương mặt cương nghị dường như hơi biến sắc. Giáo sư Lưu biết, yếu huyệt của ông chính là điểm này.

- Bởi vì di nguyện của con bé như vậy, nên tôi muốn ông phải để lại cho tôi 70% Mịch Uyển, 30% ông giữ lại cho mình. – Giáo sư Lưu lạnh nhạt nói.

- 70% Mịch Uyển, bà có thấy mình hơi tham lam không, giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang không kìm được nói xen vào – Hôm nay tôi đại diện cho Diệp Cẩn Ngôn là muốn đưa cho bà một thỏa thuận cuối cùng, ông ấy sẽ sang tên hoàn toàn căn biệt thự Tư Nam cho bà và bà cam kết từ nay không dính dáng gì đến ông ấy và gia đình nữa – Phạm Kim Cang nói xong thì chìa một xấp giấy ra trước mặt giáo sư Lưu.

- Hừ - giáo sư Lưu cười nhạt – chỉ một căn biệt thự mà đòi đổi lại Mịch Uyển hay sao?

- Căn biệt thự này nếu theo giá thị trường cũng cả trăm triệu tệ, thưa giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang nói tiếp, gương mặt anh đã ửng hồng, dường như rất kìm nén cơn tức giận.

- Các người nghĩ tôi là đứa con nít hay sao mà mang chỗ tiền này ra dụ vậy? – Chỉ một căn nhà, làm sao đổi lại con gái cho tôi, làm sao hoàn thành được di nguyện của nó đây? – giáo sư Lưu kích động nói lớn khiến Phạm Kim Cang nhăn mặt. Ông càng ra sức trấn an bà, thì bà ta càng nói to hơn. Dù gì cũng là trong bệnh viện, nói năng kiểu này sẽ kinh động đến những phòng xung quanh.

- Giáo sư Lưu - Diệp Cẩn Ngôn điềm tĩnh nói, ánh mắt cương nghị nhìn xoáy sâu về phía giáo sư Lưu - giữa tôi và bà, chỉ còn duy nhất căn biệt thự là có liên quan. Vì vậy tôi chuyển nhượng hết cho bà. Mong bà và tôi từ nay không còn liên quan nữa. Những chuyện bà đã làm với công ty tôi, với tôi và Toả Toả tôi cũng không truy cứu. Từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông ...

- Gì mà nước sông và nước giếng - giáo sư Lưu không giữ nổi bình tĩnh, gương mặt đỏ lừ, hai hàm răng líu vào nhau - Khả Ly, cháu nói đi, cháu nói cho ông ta hết những gì cháu biết đi

- Cháu ... cháu ... Lưu Khả Ly hoảng hốt

- Nói mau... cháu để chị Mẫn Nhi ở dưới kia phải chịu thiệt thòi ư ... nói!

- Cháu ... - Lưu Khả Ly dương đôi mắt sợ sệt đỏ hoe nhìn xung quanh, rồi nhìn về giáo sư Lưu, ánh mắt của bà cũng nhìn cô đầy uy hϊếp!

- Nói! Bà tiến lại, nghiến răng thì thầm ra lệnh cho Khả Ly, bàn tay cầm chặt lấy cánh tay cô.

- Thôi được rồi! - Lưu Khả Ly lấy hết sức bình sinh vùng khỏi tay giáo sư Lưu - cháu sẽ nói, nói về chuyện của chị Mẫn Nhi cho chú Diệp nghe.

- ... tất cả cặp mắt đều hướng về Khả Ly, căn phòng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng của một mình cô

- Đúng là chị Khả Ly trước khi về Thượng Hải lần cuối cùng có tâm nguyện sau này học xong sẽ được về bên cạnh Diệp Tổng, nối nghiệp chú và từng bước quản lý công việc. Đó là ước mơ của chị ấy!

- ...

- Nhưng rồi khi từ Thượng Hải về lại Luân Đôn, chị ấy mới phát hiện ra một chuyện, và có tâm sự với cháu rằng: chị ấy rất muốn cố gắng để xứng đáng với Dự án Mịch Uyển nhưng có lẽ ...

- Có lẽ làm sao, cháu nói tiếp đi - giáo sư Lưu thúc giục

- Có lẽ sẽ không được tiếp nhận ...

- Con bé chắc đoán biết rằng cha nó đâu có giữ lời hứa, đúng không? - giáo sư Lưu nói giọng mỉa mai. Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang chăm chú lắng nghe, đôi lúc lại quay sang nhìn nhau, không biết phải nói gì

- Bởi vì ... bởi vì - giọng Lưu Khả Ly nghẹn lại, cô cố gắng hít vào thật sâu, lấy hơi và nói liền một mạch - Khi chị ấy quay trở lại Anh không báo trước và vô tình nghe được câu chuyện giữa cô và cha, hai người có nhắc đến một cô con gái riêng. Lúc ấy Mẫn Nhi nghĩ rằng hai người đang nói về chị ấy, chị ấy đau khổ vì tưởng rằng mình không phải là con gái của Diệp Cẩn Ngôn nên ... nên ... nên - Lưu Khả Ly nấc lên - nên mấy ngày sau đã tự kết liễu .... hu hu hu - Lưu Khả Ly nói xong thì quỵ xuống. Tất cả những người trong phòng đều chuyển từ bất ngờ sang kinh ngạc và hoảng hốt. Giáo sư Lưu bối rối phân bua

- Không ... không ... không thể có chuyện đó được ... Mẫn Nhi là con gái của Diệp Cẩn Ngôn ... là con gái của Diệp Cẩn Ngôn

- Cháu có chắc Mẫn Nhi nói với cháu vậy không? - Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt hỏi lại Khả Ly. Khả Ly được Phạm Kim Cang đỡ ngồi lên một chiếc ghế, gật gật đầu thay cho câu trả lời.

- Mẫn Nhi chắc chắn là con của Diệp Cẩn Ngôn, cháu có biết cháu đang nói sằng bậy gì không Khả Ly - giáo sư Lưu không đợi Khả Ly an vị, xông đến bóp mạnh hai tay Khả Ly một lần nữa - hoặc có thể Mẫn Nhi hiểu lầm gì rồi.

Diệp Cẩn Ngôn im lặng, Phạm Kim Cang cũng im lặng. Việc này đúng là hoang đường thật

- Đúng! Chị Mẫn Nhi đã sai, chị ấy giống Diệp Tổng như đúc, làm sao có thể không phải là con gái cho được. - Lưu Khả Ly trấn tĩnh hơn, nhỏ tiếng nói

- Ừm!

- Chị ấy sai vì lúc ấy người mà cô và cha nói đến, người con gái ruột của cô và cha ấy không phải là Mẫn Nhi mà là một người khác!

- Người khác? Lưu Triệu Mẫn và Lưu Vân có một cô con gái khác ư? - Phạm Kim Cang vội vàng hỏi.

- Đúng! Người ấy kém chị Mẫn Nhi ba tuổi, được sinh ra trong lúc cô vẫn còn là vợ của Diệp Tổng. Người đó chính là con!

- Hả? – Phạm Kim Cang và Diệp Cẩn Ngôn đồng thanh, còn giáo sư Lưu mặt trắng bệch, mấp máy một lúc vẫn không thốt ra được lời nào.

Lưu Khả Ly từ từ lấy trong túi xách ra hai tờ kết quả kiểm tra ADN đưa cho Phạm Kim Cang xem, một tờ là kiểm tra quan hệ của cô và Lưu Triệu Mẫn, một tờ là kiểm tra quan hệ giữa cô và Lưu Vân, hai tờ kết quả điều khẳng định giữa họ có quan hệ huyết thống. Như vậy là, Khả Ly chính là cô con gái mà Lưu Triệu Mẫn đã có riêng với Lưu Vân trong thời gian ở Anh, khi mà bà ta chưa ly hôn với Diệp Cẩn Ngôn. Đây đích thị là một tin động trời.

Khả Ly đưa tờ kết quả cho Phạm Kim Cang xong thì lặng lẽ bước ra ngoài, cô không biết là mình sẽ đi đâu, nhưng nhưng gì cần phải nói cô đã nói hết, ngoài kia thế giới rộng lớn mênh mông, hi vọng sẽ có một nơi để cho cô nương nấu sau tất cả chuyện này.

Diệp Cẩn Ngôn đọc xong tờ giấy thì hoàn toàn trầm mặc, ông ra hiệu cho Phạm Kim Cang đưa giáo sư Lưu đang đứng ngây ngốc ra bên ngoài, còn mình thì lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng trống rỗng như vô vàn hồi ức bị sụt lún theo những dòng thác thời gian tuôn chảy bào mòn. Ông cứ ngồi như vậy hồi lâu, không ai biết ông đang nghĩ gì, những người đến chăm sóc thấy vậy cũng không dám đến gần, chỉ yên tĩnh đứng ở bên ngoài chờ đợi yêu cầu từ ông.

***

Phạm Kim Cang kéo tay giáo sư Lưu ra ngoài, đi mãi đến sảnh lớn, băng qua khu vườn, rồi đến một hồ nước bên cạnh bệnh viện. Anh kiếm một chiếc ghế đá để cả hai cùng ngồi xuống, trời đã tạnh hẳn, những con gió lạnh kèm theo hơi nước từ hồ, có thể sẽ khiến giáo sư Lưu tỉnh táo hơn. Một lúc lâu, không thấy giáo sư Lưu nói gì, anh bèn cất tiếng:

- Giáo sư Lưu, chuyện cô Lưu kể lúc nãy, cũng chỉ là thông tin một chiều, tuy nhiên Diệp Tổng nhà chúng tôi chắc chắn cũng sẽ tìm hiểu ..

- Hừ? – giáo sư Lưu cười nhạt

- Ông ấy cũng chỉ là muốn bà thu tay, không phải chỉ là đừng xen vào cuộc sống của ông ấy, mà những chuyện bà đã làm, nếu vỡ lở, có thể phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

- ... – giáo sư Lưu im lặng nhìn Phạm Kim Cang.

- Tôi tạm thời giúp Diệp Tổng giữ những chứng cớ mà chúng tôi thu thập được, chưa đưa cho cơ quan điều tra, nhưng nếu bà vẫn muốn động thủ, tôi không còn cách nào khác sẽ giao ra tất cả ...

- Anh sẽ không dám đâu – Giáo sư Lưu quắc mắc nhìn Phạm Kim Cang, cố vớt vát bằng giọng điệu thách thức.

- Tại sao tôi lại không dám! Bà đang động đến Diệp Cẩn Ngôn cơ mà. – Phạm Kim Cang nhấn mạnh từng lời

- ...

- Tôi vào đây.

- Tôi muốn gặp Chu Tỏa Tỏa! – Giáo sư Lưu bất ngờ nói

- Bà và cô ấy không có gì để nói, Diệp Tổng nhà chúng tôi sẽ không để bà làm tổn hại đến phu nhân của ông ấy đâu – Phạm Kim Cang lạnh lùng đáp lại.

- Tôi sẽ không làm gì cô ta đâu

- Xin lỗi giáo sư Lưu, điều này tôi không giúp được. Tạm biệt và Hi vọng không gặp lại bà.

Phạm Kim Cang nói xong, thì đứng dậy đi vào, để lại một mình giáo sư Lưu với một khoảng mênh mông vô tận. Lời anh nói đều là thật lòng, không phải anh không muốn gặp lại bà ta, bà ta cũng chỉ là một người trong số hàng tỉ người trên thế giới, gặp lại hay không chẳng có gì quan trọng với anh cả, mà điều anh để tâm nhất là anh không muốn Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa phải gặp lại bà ta, chỉ vậy thôi, những giông tố mà bà ta mang đến cuộc đời của Diệp Cẩn Ngôn đã quá đủ rồi.