Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 64: Không thể hồi phục

Tỏa Tỏa tranh thủ đến công ty, khi quay lại bệnh viện thấy căn phòng lại trống không, cô đột nhiên cảm thấy nghẹt thở. Một cảm giác sợ hãi tột cùng bỗng chốc ùa về, hai chân của Tỏa Tỏa như không còn sức lực, ngã quỵ xuống lảo đảo. Tỏa Tỏa dùng hết sức nắm lấy cạnh bàn, cố gắng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thở dốc. Mặc dù đoán biết Diệp Cẩn Ngôn đang được bác sỹ đưa đi kiểm tra, nhưng tại sao cô lại hụt hẫng chơi vơi đến thế. Cô rất sợ, sợ cuộc đời này một lần nữa lại không được ở bên cạnh ông. Tỏa Tỏa bật khóc, tiếng khóc nấc nghẹn như vừa muốn đè xuống lại vừa muốn khơi lên, mỗi giọt nước mắt rơi như một mũi dao cứa vào lòng cô, đau rát.

- Phu nhân, phu nhân, cô làm sao vậy? – Julia từ bên ngoài bước vào, thấy Tỏa Tỏa gục khóc trong phòng thì hoảng hốt.

- Chị Julia …. – Tỏa Tỏa vẫn nấc nghẹn – Em sợ … em sợ …

- Phu nhân, cô sợ chuyện gì?

- Em sợ… sợ Cẩn Ngôn anh ấy …

- Có phải cô về không thấy Diệp Tổng nên lo lắng không? Ông ấy đang được bác sỹ đưa đi kiểm tra, lát nữa họ sẽ đưa Diệp Tổng về lại đây mà.

- Vâng, nhưng em vẫn sợ anh ấy…

- Diệp Tổng sẽ không sao đâu, không sao đâu – Julia ôm lấy vai Tỏa Tỏa, cố kìm nén cảm xúc của chính mình.

Lạch cạch! Có tiếng mở cửa và tiếng bánh xe băng ca, đoán biết y tá đẩy Diệp Cẩn Ngôn về phòng, Tỏa Tỏa lau nước mắt, đứng dậy.

- Ông xã… ông xã … - cô chạy vội đến, cùng với hai hộ lý đỡ Diệp Cẩn Ngôn nằm xuống giường, có lẽ ông rất mệt nên gương mặt trắng bệch

- Em về rồi à? – Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Tỏa Tỏa thì mỉm cười, đôi môi tái nhợt mấy máy.

- Anh có mệt lắm không? – Tỏa Tỏa không trả lời, lo lắng nhìn chồng mình, nước mắt lại trào ra

- Anh không sao đâu, em đừng khóc – Diệp Cẩn Ngôn đưa cánh tay lên lau nước mắt cho cô – Mà nếu như anh … nếu như anh có sao … em cũng đừng khóc, phải vui vẻ sống tiếp … em còn quá trẻ - Diệp Cẩn Ngôn thì thào, trong đáy mắt trào lên một nỗi đớn đau vô tận.

- Anh không được nói như vậy, đừng làm em sợ - Tỏa Tỏa nức nở, nước mắt lại lã chã rơi, không thể ngừng được – Anh không được nói như vậy đâu.

- Thôi …anh không nói … anh phải nghỉ một chút … lúc nãy làm nhiều kiểm tra quá.

- Vâng, em đỡ anh đi nghỉ nhé!

Tỏa Tỏa bấm một chiếc nút, hạ thấp giường và tắt bớt đèn. Một lúc thấy tiếng thở của Diệp Cẩn Ngôn đều đều, cô mới rón rén ra bên ngoài, tìm đến phòng bác sỹ họ Trịnh.

- Xin lỗi bác sỹ, xin ông có thể cho biết về tình trạng của chồng tôi, có gì nghiêm trọng không ạ? – Tỏa Tỏa lo lắng hỏi.

- Diệp phu nhân … à … chúng tôi vẫn đang tiến hành làm thêm một số kiểm tra – Bác sỹ Trịnh là bác sỹ trưởng khoa ở bệnh viện này, cũng là một trong những nhân vật có tiếng ở Thượng Hải. Khi đến đây, Phạm Kim Cang đã đích thân đến gặp và nhờ ông ấy, để mời được bác sỹ Trịnh, nếu không phải là Diệp Cẩn Ngôn thì người thường cũng ít ai được đích thân ông ấy chữa trị. Từ hôm đó đến giờ, rất nhiều lần Diệp Cẩn Ngôn nói với ông, không được để Chu Tỏa Tỏa biết về tình hình hiện tại, sợ cô ấy biết được sẽ đau lòng.

- Từ lúc chồng tôi được đưa vào đây, đã kiểm tra rất nhiều, vậy mà chưa biết được thêm gì ạ, thưa bác sỹ?

- À… à chúng tôi chỉ muốn phán đoán chính xác, để có cách chữa trị tốt nhất, nhưng tình hình của Diệp Tổng cũng không quá đáng ngại, mong cô yên tâm – Bác sĩ Trịnh ôn tồn nói, đoạn lại vội vàng rời đi, ở cương vị của ông ấy, đúng là không có nhiều thời gian rảnh.

Tỏa Tỏa buồn bã trở về phòng, mặc dù bác sỹ nói cô yên tâm nhưng trong lòng cô lúc này vẫn như có lửa đốt, sắc mặt của Diệp Cẩn Ngôn đúng là không tốt, cô biết trước mặt cô chắc hẳn ông cũng phải cố gắng tỏ ra là mình ổn, cố gắng để cô không cảm thấy chông chênh.

***

Đến hạn, với sự dàn xếp của chủ tịch Su cùng với phương án điều chỉnh hoàn hảo hơn từ Phạm Kim Cang và Chương Vĩnh Chính, cuối cùng thành phố cũng chấp nhận để công ty của họ tiếp tục vào vòng trong. Địa ốc Thiên Hoàng của Dương Kha cũng lọt nhóm đi tiếp. Dù sao, trong tất cả các đơn vị dự thầu, người ta chỉ tìm ra được hai tập thể nổi bật, một là công ty của Diệp Cẩn Ngôn với nhà đầu tư AG Investment đến từ Singapore và địa ốc Thiên Hoàng cộng tác cùng Vương Chí Vĩ. Xem ra, ở buổi trình bày cuối cùng, thắng thua sẽ được định đoạt dựa trên bản lĩnh của từng bên. Dù cho bên phía Dương Kha có copy được phương án của Diệp Cẩn Ngôn đi chăng nữa, cũng chưa chắc nắm phần thắng. Dù cho Diệp Cẩn Ngôn có gặp bất lợi về mặt giá cả đi chăng nữa, cũng chưa chắc là bị thua. Mọi thứ cũng phải chờ đến phút cuối cùng.

Trong suốt thời gian này, Tỏa Tỏa vẫn ở lại bệnh viện cùng Diệp Cẩn Ngôn, cô mang theo máy tính xách tay để tiện làm việc. Thi thoảng Nam Tôn và bà nội đưa Tiểu Tỏa lên thăm Diệp Cẩn Ngôn, con bé ngồi bên cạnh giường, dùng đôi tay nhỏ xíu xoa xoa lên gương mặt của ông, dùng giọng điệu ngọt ngào nói chuyện cùng ông:

- Ba Ngôn, con nhớ ba lắm, khi nào ba mới về.

- Tiểu Tỏa ngoan, ở nhà nghe lời bà cố và dì Nam Tôn, ba sẽ về sớm – Diệp Cẩn Ngôn dịu dàng nói với con.

- Con sẽ rất ngoan, để ba về sớm với con.

Tỏa Tỏa và Nam Tôn đứng bên cạnh khẽ lau nước mắt, con trẻ đúng là hồn nhiên và trong sáng, nhưng nó cũng biết ai yêu thương nó thật lòng.

Đới Thiến và Phạm Kim Cang ngày nào cũng qua, vừa là để thăm non Diệp Tổng, cũng là để tham vấn ông một vài điểm quan trọng. Vẫn biết, việc cần làm nhất đối với Diệp Cẩn Ngôn lúc này là nghỉ ngơi, nhưng họ hiểu, với Diệp Cẩn Ngôn, nằm yên một chỗ mới là một đả kích lớn. Phạm Kim Cang nhìn Tỏa Tỏa chạy đôn chạy đáo, vừa lo việc công ty, vừa lo chăm sóc cho Diệp Cẩn Ngôn thì không khỏi xót xa. Tình hình sức khỏe của Diệp Tổng, ngoài bác sỹ ra thì anh là người rõ nhất, anh cũng rõ vì sao Diệp Tổng lại giấu cô, nhưng ngay cả bản thân anh, dù là người ngoài cuộc cũng không thể tìm ra một hướng đi nào sáng suốt hơn được.

Ngày thuyết trình cuối cùng cũng đã đến, đội của Diệp Cẩn Ngôn đưa ra một đội hình mạnh nhất, Đới Thiến và Phạm Kim Cang phụ trách dẫn dắt, Tưởng Nam Tôn, Chương Vĩnh Chính và Lý Ngang thay phiên nhau biểu đạt những hạng mục quan trọng.Vì Viên Viện đột ngột rút khỏi công ty, nên tất cả thống nhất để Tỏa Tỏa trình bày thay cho cô ta. Buổi sáng, sau khi giúp Diệp Cẩn Ngôn ăn sáng, cô đặt một chiếc máy tính xách tay có kết nối online, để Diệp Cẩn Ngôn có thể theo dõi họ từ xa.

- Thế nào ông xã, anh xem em có ổn không? – Tỏa Tỏa hồi hộp chỉnh lại bộ đầm công sở, xoay qua xoay lại trước mặt Diệp Cẩn Ngôn.

- Đẹp lắm, rất trưởng thành! – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười

- Em hồi hộp quá!

- Em sẽ làm rất tốt, tập trung và tin tưởng vào những gì chúng ta đang làm, đừng quá lo lắng.

- Vâng! Vậy em đi đây, xong việc em về sớm với anh. – Tỏa Tỏa hôn nhẹ lên trán của Diệp Cẩn Ngôn, rồi nhanh chóng rời đi. Cô vừa đi khỏi, nụ cười trên gương mặt của Diệp Cẩn Ngôn cũng vụt tắt. Ông không cam tâm, thực sự không cam tâm. Ngày hôm qua bác sỹ Trịnh họp với cả hội đồng y khoa lớn nhất Thượng Hải, hiện tại họ vẫn chưa có giải pháp nào để phục hồi chấn thương thần kinh ở phần lưng của ông. Nếu không thể phục hồi được, cả phần đời còn lại của ông sẽ gắn liền với chiếc xe lăn, mọi hoạt động cá nhân đều sẽ trở nên hạn hẹp. Để cho cô gái tươi trẻ, đầy sức sống như Tỏa Tỏa phải gắn bó với một người như vậy, là quá bất công với cô ấy. Quá bất công!

***

Nhóm của Tỏa Tỏa đến địa điểm thuyết trình đã thấy Dương Kha và đồng đội của anh ta có mặt. Hôm nay Dương Kha mang theo những nhân vật chủ chốt nhất của công ty, tuy nhiên đối tác của họ là Vương Chí Vĩ thì không đến. Thấy sự có mặt của những người quen cũ, Dương Kha có chút ngượng ngùng. Phạm Kim Cang và Đới Thiến đi ngang qua cũng chỉ gật đầu chào lấy lệ. Giáo sư Lưu đại diện cho AG cùng với Lưu Khả Ly cũng đến, tuy nhiên bà ngồi tách hẳn với đội của Đới Thiến và Phạm Kim Cang, lùi tận phía sau.

Theo bốc thăm, địa ốc Thiên Hoàng sẽ trình bày trước, tuy rằng không ai phủ nhận năng lực và động cơ làm việc hết mình của anh ta, nhưng khi Tỏa Tỏa nghe những phương án ý tưởng na ná với những gì mà nhóm của Chương Vĩnh Chính đã làm, cô cũng không khỏi thất vọng. Thương trường là chiến trường, nhưng nếu không dùng năng lực nội tại để vươn lên, có thể cũng chỉ tạo dựng được lớp vỏ bề ngoài, tuyệt nhiên không có sức mạnh để đi xa hơn được. Phần trình bày kết thúc, Dương Kha lén nhìn về phía đội của Tỏa Tỏa, vừa hay cô cũng nhìn về phía anh ta, khẽ mỉm cười. là bạn bè, Dương Kha cũng vẫn là người bạn rất tốt của Tỏa Tỏa, cô thực tâm cũng mong muốn anh thành công.

Đến lượt nhóm của Đới Thiến và Phạm Kim Cang, trước khi thuyết trình buổi hôm nay, cả đội đã cùng nhau ngồi lại, Phạm Kim Cang tiết lộ với bọn họ rằng Diệp Tổng không thể có mặt nhưng dù là đang nằm viện ông cũng sẽ toàn tâm khích lệ, mong họ bản lĩnh và tự tin thể hiện hết khả năng của mình. Những người trong nhóm, phàm là nghe thấy tên Diệp Tổng đều như được tiếp thêm động lực, bây giờ biết ông đang gặp chuyện phải nằm điều trị một chỗ, ai cũng tự nói với lòng mình, vì công ty, vì Diệp Tổng họ sẽ dốc sức gấp đôi gấp ba, để công ty dành thắng lợi. Hơn cả mong đợi, phần trình bày của tất cả mọi người đều vô cùng xuất sắc, những ưu thế nổi trội của họ đều được khắc họa một cách vô cùng tuyệt vời. Không nói đến Chương Vĩnh Chính, Tưởng Nam Tôn, ngay cả Lý Ngang cũng tạo nên một sự kinh ngạc cho những người có mặt. Tỏa Tỏa đại diện trình bày một phần liên quan đến việc quản lý dự án và sắp xếp dữ liệu, đây là lần đầu tiên cô đứng nói trước một cuộc đấu thầu quan trọng thế này. Tưởng Nam Tôn và Đới Thiến bắt tay cô trấn an, Phạm Kim Cang ra dấu chiến thắng với cô để khích lệ. Tỏa Tỏa hít vào một hơi, tự tin đứng giữa hội trường trình bày phần của mình. Đúng, cô cũng như mọi người, sẽ nỗ lực gấp đôi, gấp ba, vì cô, vì công ty và vì Diệp Cẩn Ngôn. Khi Tỏa Tỏa kết thúc slide trình chiếu cuối cùng, cũng là lúc bên dưới lác đác vài tiếng vỗ tay, rất nhanh có thêm vài người nữa và sau tất cả là cả hội trường đều vang lên. Tỏa Tỏa không dám tin vào mắt mình, vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc.

- Tỏa Tỏa, cháu tuyệt lắm, chốt hạ rất hay – Đới Thiến không giấu được sự vui mừng, tiến đến ôm lấy Tỏa Tỏa.

- Có thật là vậy không dì út? – Tỏa Tỏa hoài nghi hỏi lại.

- Thật, cháu làm rất tốt, Diệp Tổng sẽ rất tự hào về cháu.

Ở bệnh viện, Diệp Cẩn Ngôn xem một đoạn video gửi về từ Phạm Kim Cang, gương mặt hiện lên nét cười hạnh phúc. Ông cười vui đến nỗi mấy người y tá đến chăm sóc, ai cũng không khỏi ngạc nhiên. Mọi người đều nói bệnh nhân ở phòng VIP số 3 nổi tiếng thâm trầm ít nói, ông ấy chỉ nói cười với một người duy nhất là phu nhân của mình mà thôi.

- Diệp Tổng! – Bác sỹ Trịnh đã đến được một lát, thấy Diệp Cẩn Ngôn hiếm hoi cười vui, nên ông không cắt ngang.

- Bác sỹ Trịnh – Diệp Cẩn Ngôn hướng mắt về phia vị bác sỹ, lịch thiệp nói.

- Tôi muốn trao đổi với ông một chút về tiến trình điều trị sắp tới.

- Vâng, xin mời bác sỹ nói ạ.

- Việc này, e rằng cũng cần có người nhà của ông – Bác sỹ Trịnh ôn tồn đề nghị.

- Ờ…người nhà tôi hiện không có ở đây, bác sỹ nói với tôi là được.

- Với điều kiện của y học hiện nay, có thể phẫu thuật để cải tạo lại phần dây thần kinh bị tổn thương của ông, sau đó kết hợp với luyện tập để phục hồi chức năng chi dưới, có điều …

- Có điều sao ạ? – Diệp Cẩn Ngôn nôn nóng hỏi.

- Có điều đây là một loại phẫu thuật rất khó và có tỉ lệ thành công chỉ có 50%, 50% còn lại thì tỉ lệ không qua khỏi chiếm đến 30%. – Bác sĩ Trịnh chầm chậm nói.

- Như vậy có nghĩa rằng tôi chỉ có 50% khả năng có thể hồi phục và 30% sẽ không bao giờ tỉnh lại sau khi phẫu thuật à? – Diệp Cẩn Ngôn thẳng thắn nói.

- Đúng là như vậy, vậy nên chúng tôi nghĩ cần phải trao đổi với người nhà của ông, cụ thể là vợ ông.

- Việc này… việc này … bác sỹ cho tôi suy nghĩ một chút được không?

- Tất nhiên là được, nhưng chúng ta phải nhanh, tổn thương càng để lâu, càng khó chữa lành.