- Cha nuôi của Lưu Khả Ly? – Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang đồng loạt quay lại.
- Đúng ạ. Hôm nọ lúc em đi cùng Khả Ly, giúp cô ấy giành lại cái túi, cô ấy có kể cho em nghe một chút về đời tư.
- Hừm … Lưu Triệu Mẫn – Lưu Vân – Lưu Khả Ly …- Diệp Cẩn Ngôn hít sâu vào một hơi, ánh nhìn sâu thăm thẳm – xem ra mọi chuyện đang dần được sáng tỏ.
- Vậy bây giờ anh tính sao?
- …. – Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lát, rồi gọi Phạm Kim Cang lại – Lưu Triệu Mẫn muốn gặp tôi ở biệt thự Tư Nam, tôi sẽ đi gặp bà ấy. Cậu ở lại công ty xử lý cho xong những việc rắc rối còn lại. Tỏa Tỏa và Nam Tôn cứ về làm việc như thường, chúng ta vẫn còn phải dành chiến thắng ở gói thầu của thành phố, không thể để thua Dương Kha và Vương Chí Vĩ được.
- Vâng! – Tỏa Tỏa và Nam Tôn đồng tình.
- Hay là để tôi đi cùng anh – Phạm Kim Cang rón rén đề nghị - Tôi sợ giáo sư Lưu đa mưu, anh không dễ ứng phó.
- Ha ha, không sao đâu. Bà ấy sẽ không làm gì tôi được đâu. – Diệp Cẩn Ngôn cười lớn, xua tan bầu không khí nặng nề. Ông đợi cho Tỏa Tỏa cùng hai người đi khuất mới đổi lại gương mặt cương nghị, việc đã đến nước này rồi, cũng phải lật hết bài với Lưu Triệu Mẫn thôi.
***
Diệp Cẩn Ngôn đẩy mở cửa bước vào căn biệt thự Tư Nam, đã mấy tháng nay ông không còn ở đây nữa, một tuần đôi ba bận người giúp việc theo giờ vẫn đến đây dọn dẹp, thi thoảng ông cũng ghé qua lấy một ít sách vở tài liệu cần thiết mang về bên Grandi Tower. Căn biệt thự rộng lớn, thiếu hơi người, dù được dọn dẹp xông hương cẩn thận, vẫn nhuốm một bầu không khí lạnh lẽo cô đơn.
Ông mở toang các tấm rèm, bật hết các bóng đèn, căn phòng đủ sáng nên ấm áp hơn đôi chút. Đây là nơi gắn liền với những hồi ức của ông, cả chuyện vui và cả những câu chuyện buồn, nếu nói ông không quyến luyến gì nơi đây thì cũng không phải, chỉ là phần hồi ức gắn liền với nơi này được ông mãi mãi chôn chặt, ông không nỡ xóa đi và cũng không dám tự mình mở ra.
- Nơi đây vẫn nguyên vẹn như ngày xưa nhỉ? – giáo sư Lưu đã đứng ở cửa từ lúc nào, bà đảo mắt nhìn quanh một chút rồi cất giọng thay cho lời chào.
- Bà muốn gặp tôi, sao cứ phải là nơi đây? – Diệp Cẩn Ngôn không quay mặt lại, cũng không trả lời, chỉ nhỏ tiếng hỏi, dường như muốn nhanh chóng nói vào nội dung chính.
- Đây cũng từng là nơi thuộc về em mà. – Giáo sư Lưu cười nhẹ, tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
- Hừ… Bà muốn gì ở tôi? Mịch Uyển à? – Diệp Cẩn Ngôn không để ý đến thái độ của giáo sư Lưu, thẳng thắn hỏi
- Em muốn được lên phòng Mẫn Nhi!
- Bà ra điều kiện đi, bà cần gì để bước ra khỏi cuộc sống của tôi?
- Ha ha ha, sao anh nôn nóng như vậy? – giáo sư Lưu phá lên cười – Anh lo cô gái nhỏ của anh không chịu đựng được vài con sóng nhỏ này sao?
- Bà đừng động đến cô ấy! – Diệp Cẩn Ngôn lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía giáo sư Lưu cũng lạnh lẽo thâm trầm
- Được, nhưng em muốn lên phòng Mẫn Nhi, không lẽ chút yêu cầu này anh cũng không đáp ứng nổi hay sao?
- Nơi đó bà không được bước vào!
- Vì sao vậy? anh đừng quên Mẫn Nhi cũng là con gái em, không có lí gì mà anh cấm cản em thăm lại phòng con gái mình cả - giọng nói của giáo sư Lưu trở nên gay gắt hơn, bà ta đứng dậy, bước về phía cầu thang
- Không được là không được. – Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng kéo tay giáo sư Lưu lại, dù ông biết rằng mình sắt đá, nhưng ông không muốn người phụ nữ ấy bước vào nơi ông trân trọng lưu giữ cho đứa con gái đã mất của mình. Giáo sư Lưu thấy thái độ của Diệp Cẩn Ngôn như vậy thì càng nổi nóng, bà ta dùng lực đẩy cánh tay của Diệp Cẩn Ngôn ra, vừa bước lên cầu thang, vừa lớn giọng nói như hét:
- Người như anh lấy tư cách gì cấm cản em lên phòng con, nếu anh đã trân trọng con bé như thế thì làm sao có thể yêu một người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với con. Anh không thấy mình giả tạo lắm sao?
Câu nói đầy đả kích của giáo sư Lưu như mũi dao đâm thẳng vào trái tim của Diệp Cẩn Ngôn, khiến ông một giây khựng lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay giáo sư Lưu không còn sức lực, bà ấy nói cũng không sai, ông chẳng phải giả tạo lắm hay sao?
Giáo sư Lưu dùng lực mạnh đẩy Diệp Cẩn Ngôn lui lại, còn mình thì bước tiếp lên cầu thang, trước khi Mẫn Nhi tự kết liễu đời mình đã cất giấu một vài thứ gì đó mà qua câu chuyện con bé kế lại cho Khả Ly, thì đó là bằng chứng Mịch Uyển vĩnh viễn không thể giành lại được. Bằng mọi giá bà phải vào được căn phòng, dù có phải đào bới tung hết lên cũng phải tìm ra cho bằng được.
- Rầm!
Diệp Cẩn Ngôn chới với, lực đẩy của giáo sư Lưu khá mạnh, trong lúc ông không chú ý đã để vuột mất tay bà ta, cả thân mình theo trọng lực ngã xuống cầu thang, đập mạnh lưng xuống cạnh bậc thềm vô cùng đau điếng. Mọi thứ trước mắt ông nhanh chóng mờ đi, cơn đau cũng không xuất hiện, chỉ thấy toàn thân mất dần lực, mọi giác quan dường như không tồn tại, ông cố đỡ tay để nâng thân mình lên nhưng vô vọng, hai mí mắt dần dần khép lại, không gian trước mắt bỗng chốc tối đen mịt mùng, tiếng giáo sư Lưu hốt hoảng gọi với theo cũng không còn nữa. Diệp Cẩn Ngôn thấy cả thân tâm mình rơi xuống một hố đen thẳm sâu vô tận.
***
Phạm Kim Cang bước những bước chân nặng nề cùng bộ mặt nhăn nhó đi qua dãy hành lang của khối văn phòng, cho dù ở ở Tinh Ngôn trước kia hay ở công ty hiện tại, những hành động tung tin đồn gây thị phi là điều mà Diệp Tổng ghét nhất. Đi theo Diệp Tổng bao năm, Phạm Kim Cang cũng đặt ra chuẩn mực cho bản thân mình, chỉ cần anh còn làm việc ở công ty một ngày, nhất định anh sẽ cùng với Diệp Tổng chấn chỉnh lại đội ngũ nhân viên, không để việc reo rắc tin đồn tồn tại. Nếu trong vòng 6 tiếng đồng hồ mà đội ngũ IT tinh nhuệ của Diệp Cẩn Ngôn không tìm ra kể tung tin, thì cá nhân anh sẽ đi tìm một nhóm IT khác thay thế ngay lập tức.
Reng! Reng!
- Alo, tôi nghe
- Xin hỏi đầu dây có phải anh Phạm Kim Cang không ạ?
- Vâng, là tôi.
- Anh có phải người nhà của Diệp Cẩn Ngôn không ạ?
- À… tôi là thư ký của ông ấy, xin lỗi cô là … Phạm Kim Cang bỗng cảm thấy bất an, trống ngực anh bắt đầu đập thình thịch.
- Tôi gọi đến từ phòng cấp cứu Bệnh Viện Trường An, có một bệnh nhân tên là Diệp Cẩn Ngôn vừa được đưa vào đây, người phụ nữ đi cùng ông ta làm thủ tục nhập viện xong thì đưa số điện thoại của anh để chúng tôi liên lạc.
- Sao…. Sao… cô nói gì ạ? Diệp Cẩn Ngôn bị làm sao… ông ấy không sao chứ? – Phạm Kim Cang lắp bắp không nói nên lời.
- Các bác sỹ vẫn đang cấp cứu cho ông ấy, xin thông báo đến anh và nhờ anh báo với người thân ông ấy đến bệnh viện ngay ạ.
- Vâng… vâng… cảm ơn cô cảm ơn cô.
Phạm Kim Cang vội vã tắt máy, gương mặt lúc nãy còn hồng hào, giờ đã trở nên tái nhợt. Chân tay của anh dường như mất hết cảm giác, run rẩy không thể đứng vững. Anh tựa lưng vào tường, cố gắng trấn tĩnh, việc này phải báo với Tỏa Tỏa ngay, cô ấy là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, cô ấy cũng cần phải biết.
Anh luống cuống chạy về phía phòng của Tỏa Tỏa, hít vào một hơi, lấy hết sức bình sinh để tỏ ra bình thản:
- Tỏa Tỏa, cô ra đây với tôi một chút.
- Thư ký Phạm. – Tỏa Tỏa ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Kim Cang, vui vẻ nói – Có chuyện gì mà nhìn anh nghiêm túc quá vậy.
- Cô lấy túi xách, ra ngoài đi công việc gấp cùng tôi – Phạm Kim Cang mặt không biến sắc trước câu nói đùa của Tỏa Tỏa.
- À … thật sự gấp à? – Tỏa Tỏa chưa đoán biết được chuyện gì, ngơ ngác hỏi lại.
- Ừ. Nhanh lên!
Tỏa Tỏa không nói thêm gì, nhưng thấy thái độ khác lạ của Phạm Kim Cang đành nhanh chóng làm theo, cô cố gắng bắt kịp tốc độ vừa đi vừa chạy của ông, trong lòng không khỏi hoài nghi.
- Có chuyện gì mà anh kéo tôi đi gấp vậy? – Tỏa Tỏa bước vào xe, chưa kịp thắt dây an toàn đã vội vã hỏi.
- Nhanh! – Phạm Kim Cang nói như ra lệnh với tài xế - Tới bệnh viện Trường An, phòng cấp cứu.
Tài xế nhấn chân ga, chạy tốc độ cao nhất tới bệnh viện, Tỏa Tỏa ngồi bên bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
- Phạm Phạm, chúng ta tới bệnh viện làm gì? Sao anh lạ lùng thế?
- Tỏa Tỏa – Phạm Kim Cang mím môi – Cô phải bình tĩnh nghe tôi nói.
- ….
- Lúc nãy bệnh viện Trường An gọi điện cho tôi, nói là Diệp Tổng bị tai nạn, đang cấp cứu ở đó, một người phụ nữ đưa ông ấy vào, tôi đoán là giáo sư Lưu.
- Hả… sao… tai nạn … là sao, Cẩn Ngôn anh ấy sao có thể… ? – Tỏa Tỏa như có ai bóp nghẹn cổ họng.
- Cô cứ bình tĩnh, chuyện này khoan hãy nói cho mọi người ở công ty, tôi cũng mới biết được như vậy, cứ đến bệnh viện xem sao đã.
- ừm …mm
Tỏa Tỏa bóp chặt hai bàn tay, cố gắng đè nén cơn sợ hãi. Tại sao lại như vậy? Tại sao như vậy được? Diệp Cẩn Ngôn của cô chắc chắn sẽ không sao! Chắc chắn chỉ là tai nạn nhỏ, anh ấy sẽ không làm sao đâu.
***
Lưu Khả Ly đến văn phòng được một lúc, vẫn chưa thấy giáo sư Lưu, cô mừng thầm, việc sáng nay cô đi cùng Tạ Hoành Tổ không bị giáo sư Lưu bắt gặp. Từ nay về sau, cô sẽ tìm cách để anh không đến gần công ty cô, tránh việc đυ.ng chạm không đáng có.
Đến gần trưa, cửa phòng của giáo sư Lưu vẫn đóng, Lưu Khả Ly bỗng nhiên chột dạ, chưa bao giờ giáo sư Lưu đi trễ thế này, nếu như bà ấy có việc, chắc chắn sẽ nói với cô để sắp xếp mọi thứ, cô cầm lấy điện thoại định gọi điện, thì thấy bà xuất hiện ở cửa, gương mặt tái nhợt, dường như là vừa trải qua một chuyện gì.
- Cô thấy trong người có sao không ạ? Con thấy sắc mặt cô không tốt. – Khả Ly lo lắng, tiến đến gần giáo sư Lưu.
- Cô không sao, con giúp cô soạn thảo một văn bản gửi đến chủ tịch Su, nội dung là đề xuất xem xét lại việc đầu tư vào công ty của Diệp Cẩn Ngôn….
- Sao…. Sao ạ? – Khả Ly sửng sốt hỏi lại.
- Đừng đứng nghệt ra đó, bên phía Diệp Cẩn Ngôn để lộ phương án cho công ty của Dương Kha, chúng ta cũng nên xem xét xem có nên tiếp tục hợp tác đầu tư vào chỗ ông ấy hay không? – Giáo sư Lưu nhấn mạnh, cố giấu tỏ ra bình tĩnh.
- Nhưng chúng ta chưa xác thực được là nội bộ của họ làm rò rỉ thông tin mà.
- Hừ, đó không phải là việc mà trợ lý quan tâm, con cứ làm theo yêu cầu là được – Giáo sư Lưu liếc mắt nhìn Khả Ly, ánh nhìn sắc lẹm khiến cô hơi run sợ.
- À dạ, con làm liền, con làm liền.
Lưu Khả Ly luống cuống chạy về phòng. Giáo sư Lưu mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, thở dốc. Chiếc hộp bí mật của Mẫn Nhi mà bà chóng vánh lấy được trước khi chạy thục mạng ra khỏi biệt thự Tư Nam vẫn còn nằm trong túi xách. Giáo sư Lưu thì thầm :
- Mọi việc chỉ là tai nạn, không phải lỗi của mình, không phải lỗi của mình.
***