Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 54: Chúng ta không có gì để nói.

- Không đâu, là em ra mặt nói cho anh mà – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, ánh mắt nhìn cô âu yếm.

- Thật à? – Tỏa Tỏa vẫn chưa dám tin.

- Thật mà, lát nữa chúng ta về sớm một chút nhé. – Diệp Cẩn Ngôn nhỏ tiếng đề nghị - Anh chỉ muốn về với không gian chỉ có hai chúng ta thôi.

- Vâng. – Tỏa Tỏa cúi đầu che giấu nụ cười hạnh phúc.

Trong bàn tiệc, Diệp Cẩn Ngôn vẫn chu đáo chăm sóc cho cô, người ngoài nếu để ý một chút sẽ dễ dàng nhận ra mối quan hệ không bình thường của họ, Tỏa Tỏa ban đầu có chút e ngại nhưng rồi cô cũng thuận theo ý muốn của Diệp Cẩn Ngôn mà đón nhận sự chăm sóc của ông. Thay vì lo ngại ánh mắt của người đời, chi bằng làm cho người đàn ông của mình vui, như vậy vẫn là tốt hơn rất nhiều.

Tiệc sắp tàn, Tỏa Tỏa theo chân Diệp Cẩn Ngôn đi về hướng cửa chính, Phạm Kim Cang đi lùi một chút về phía sau. Mọi công tác xã giao cũng đã vẹn toàn, về sớm một chút cũng tốt.

- Xin lỗi, cô chưa ra khỏi đây được ạ.

Hai người bảo an mặc đồng phục tiến đến chặn trước mặt Tỏa Tỏa, hành động vừa lỗ mãng, vừa bất ngờ khiến cô có chút hoảng hốt, vội vàng đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn.

- Có chuyện gì vậy? – Diệp Cẩn Ngôn lạnh lùng nói.

- Xin lỗi ông, ông thì không có chuyện gì, chúng tôi muốn giữ cô gái này lại một chút. – Một trong số hai người bảo an lên tiếng.

- Cô gái này là người của tôi, có gì cậu nói đi.

- Phu nhân thị trưởng bị mất chiếc lắc tay, vừa nãy có người báo thấy cô này bỏ một chiếc lắc tay giống như của phu nhân thị trưởng và trong túi xách.

- Đó là chiếc lắc tay của tôi, tôi tháo ra cho vào túi vì sợ rửa tay sẽ bi ướt. – Tỏa Tỏa cất giọng phân bua.

- Nhưng bà thị trưởng cũng lên tiếng xác nhận, cô là người vào nhà vệ sinh ngay sau bà ấy. – Giáo sư Lưu lúc này tự nhiên ở đâu xuất hiện, xen ngang vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

- Nhưng không vì vậy mà giữ tôi ở lại được – Tỏa Tỏa lớn tiếng nói, tiếng ồn ào nãy giờ thu hút thêm một số người hiếu kỳ đến xem.

- Chúng tôi không biết chiếc lắc của phu nhân thị trưởng là thế nào, nhưng lúc đến đây Tỏa Tỏa có đeo chiếc lắc của cô ấy, tôi có thể xác nhận, bây giờ chúng tôi cần phải về sớm. – Diệp Cẩn Ngôn lên tiếng, ông muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, tránh tổn hại đến Tỏa Tỏa của ông.

- Diệp Tổng – Giáo sư Lưu khẽ cười, đến bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn – tôi biết Tỏa Tỏa là người của ông, tất nhiên là ông phải bảo vệ cô ấy, nhưng phu nhân thị trưởng bị mất chiếc lắc tay ngay tại bữa tiệc thương mại cũng là một việc quan trọng, trước nay chưa có tiền lệ.

Giáo sư Lưu nói xong thì quay về bên cạnh một người phụ nữ trung niên, dáng người nhỏ nhắn, đường nét tuy không sắc sảo mặn mà nhưng cũng ưa nhìn.

- Thôi Diệp Tổng ông ấy đã xác nhận vậy rồi, chúng ta để cô gái này về đi – người phụ nữ nhỏ nhẹ lên tiếng, như muốn kết thúc sự ồn ào không đáng có này.

- Phu nhân à – giáo sư Lưu khoác lấy tay bà – người trẻ bây giờ không thể cưỡng lại được cám dỗ, nếu chúng ta không làm mạnh tay sẽ hỏng một thế hệ đấy.

Mỗi lời nói của giáo sư Lưu thốt ra đều như có hàng trăm ngàn mũi kim, bắn về tứ phía, Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu, tại sao Lưu Triệu Mẫn kia hết lần này đến lần khác đều nhắm vào Tỏa Tỏa, là vì mối quan hệ tình cảm hiện tại của ông và cô mà bị Lưu Triệu Mẫn làm khó dễ ư? Sao lại có chuyện nực cười đến vậy?

- Giáo sư Lưu, tôi không biết là bà có ý gì? Nhưng đích thị chiếc lắc của Tỏa Tỏa và của phu nhân là hai chiếc khác nhau. Chúng tôi có việc, xin phép.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì nắm tay Tỏa Tỏa, định kéo cô đi. Bất giờ giáo sư Lưu lên tiếng, nói với theo.

- Nếu ông đã nói như vậy, chi bằng cho chúng tôi xem tận mắt chiếc lắc tay trong túi của Chu Tỏa Tỏa.

- Bà dám … Diệp Cẩn Ngôn bỗng chốc nổi nóng, ánh mắt thâm trầm hiện lên một tia nhìn như ánh lửa, bà ta dám trước mặt bao nhiêu người khám túi của Tỏa Tỏa ư.

- Cô à … Lưu Khả Ly thấy tình hình căng thẳng vội vàng đứng ra can ngăn – Hôm qua lúc Tỏa Tỏa đi mua sắm, cháu có gặp cô ấy, đúng là cô ấy có mua một chiếc lắc tay ở cửa hàng Cartier gần đây ạ.

- Khả Ly – Giáo sư Lưu trừng mắt nói - ở đây không có việc của cháu, chiếc lắc của phu nhân đây có giá cả triệu tệ, cháu nghĩ một cô gái trẻ như thế này dễ dàng mua được ư?

- Nhưng mà, đúng là … Khả Ly muốn tiếp tục thanh minh nhưng bị giáo sư Lưu ngăn lại, ai đó tiến lên mạnh tay kéo cô đi, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

- Giáo sư Lưu, bà đừng phiến diện vậy chứ … Diệp Cẩn Ngôn cố gắng hạ thấp giọng, giường như đang muốn kiềm chế cơn giận dữ trong người.

- Thôi được rồi – Tỏa Tỏa bước nhanh, đứng giữa nhóm người, dõng dạc lên tiếng – đúng là trong túi này của tôi có chiếc lắc. Nếu như khi quí vị xem mà không chứng minh được đó là chiếc lắc của phu nhân thị trưởng, thì ngay tại đây, trước mặt mọi người, quí vị phải công khai xin lỗi, trả lại danh dự cho tôi, bằng không tôi sẽ kiện tất cả mọi người tội bôi nhọ danh dự.

Những người có mặt, bao gồm cả giáo sư Lưu, phu nhân thị trưởng và nhóm bảo an nghe thấy Tỏa Tỏa nói vậy thì nhất loạt nhìn nhau, họ không ngờ cô gái trẻ này lại mạnh miệng đến thế. Tỏa Tỏa thấy khí thế của đám người giảm sút đi ít nhiều, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, chạm phải ánh mắt trìu mến của ông, vừa như lo lắng, vừa như muốn trấn an cô.

- Sao? Quí vị có cách nào chứng mình chưa?

- Phu nhân – giáo sư Lưu nhìn về phía bà thị trưởng – trên chiếc lắc của bà có kí hiệu nào đặc biệt không?

- Uhmm – vị phu nhân có chút lúng túng – chắc chắn là có đánh mã số, nhưng tôi phải nhờ người nhà kiểm tra hóa đơn mới được.

- Vậy bà mau gọi điện về nhà đi – giáo sư Lưu sốt sắng nói.

- …. – vị phu nhân luống cuống lấy điện thoại, định gọi về nhà. Tỏa Tỏa đứng bên cạnh bật cười, dõng dạc nói tiếp.

- Lúc tôi mua chiếc lắc này, đó là một cặp đồng hồ và lắc tay, người bán hàng nói cả thành phố này có 2 sét, 1 set bán cho phu nhân của thị trưởng, 1 set là tôi mua, sét của tôi ngoài có gắn nhiều kim cương hơn thì còn có 1 dấu hiệu nhận biết riêng ….

- Dấu hiệu gì, cô mau nói đi – những người đứng xung quanh cùng nhau nói xen vào.

- Đó là tôi đã nhờ thợ khắc, khắc lên ký hiệu tình yêu vĩnh cửu, 1 nửa ký hiệu ở trên chiếc lắc trong túi này và một nửa ký hiệu ở trên chiếc đồng hồ tôi mua cho chồng tôi.

Tỏa Tỏa nói xong thì cầm chiếc lắc lên, chìa phần dấu khắc một nửa ký hiệu tình yêu vĩnh cửu lên trước con mắt hiếu kỳ của mọi người. Bên cạnh, Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang nhìn nhau, cười thở phào nhẹ nhõm. Mọi người xung quanh nhất loạt bàn tán xôn xao:

- Ô, thì ra cô gái đó cũng có chiếc lắc tay giống phu nhân thị trưởng.

- Chiếc lắc của cô ấy cao cấp hơn mà

- Đúng rồi, của cô ấy cao cấp hơn

- Sao không xin lỗi cô ấy nhỉ.

- Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! – Tiếng một người tạp vụ, hớt hải chạy về chỗ bọn họ - Tôi tìm thấy chiếc lắc tay này ở dưới thùng rác trong nhà vệ sinh, bà xem có phải chiếc lắc quí giá của bà không phu nhân.

Phu nhân thị trưởng đón lấy chiếc lắc từ tay người tạp vụ, xem xét một chút rồi vui vẻ gật đầu:

- Đúng rồi đúng rồi, may quá, cảm ơn cô.

- Bà tìm thấy chiếc lắc là tốt rồi, nhưng như tôi đã nói, tôi vẫn đang chờ một lời xin lỗi công khai từ phía mấy người – Tỏa Tỏa vẫn đứng giữa đám đông kiên nhẫn chờ đợi, cô vừa hướng mắt nhìn về phía vị phu nhân và giáo sư Lưu, vừa hướng mắt về phía Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông đưa tay ủng hộ, đúng việc này nhất định cô phải nhận được một lời xin lỗi công khai.

- Chuyện này tôi xin … - Vị phu nhân chầm chậm nói. – tôi xin ..

- Chuyện này đúng là lỗi bất cẩn và cẩu thả từ phía chúng tôi, rất mong cô Chu Tỏa Tỏa đây và Diệp Tổng thứ lỗi – ông thị trưởng thành phố bất ngờ xuất hiện với những lời xin lỗi chân thành khiến Tỏa Tỏa trong tích tắc vẫn chưa đón nhận được.

- Xin mời cô Tỏa Tỏa theo tôi và phu nhân qua bên này một chút, chúng tôi muốn được nói chuyện riêng với cô, chân thành gửi lời xin lỗi – giọng ông thị trưởng vô cùng cầu thị, Tỏa Tỏa đưa mắt nhìn về Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông khẽ gật đầu, thấy vậy cô cảm thấy an tâm hơn, vững bước chân đi theo ông thị trưởng.

Diệp Cẩn Ngôn đứng nhìn cho đến khi cả ba người khuất sau hành lang, mới quay người về phía giáo sư Lưu, nhỏ tiếng nói:

- Giáo sư Lưu, tôi có chuyện muốn nói với bà.

- Với tôi, Diệp Tổng có chuyện gì muốn nói với tôi? – giáo sư Lưu kinh ngạc, bà không ngờ Diệp Cẩn Ngôn lại chủ động muốn nói chuyện với bà.

- Bà theo tôi ra đây.

Diệp Cẩn Ngôn và giáo sư Lưu đến một chỗ vắng người, chắc chắn xung quanh không có ai, ông mới ôn tồn nói:

- Triệu Mẫn, bà đang muốn làm gì?

- Cẩn Ngôn, sao anh lại hỏi em như vậy?

- Vậy tôi cần phải làm gì thì bà mới buông tha cho Tỏa Tỏa? – Diệp Cẩn Ngôn giọng bình thản, nói thẳng vào vấn đề.

- Anh nói gì, em không hiểu, em có gì với Tỏa Tỏa chứ - giáo sư Lưu có chút bối rối, cố gắng lảng tránh.

- Chuyện slide trình chiếu của Tỏa Tỏa, cô gái tên Amy đó chẳng phải quen với bà sao, tôi đã biết hết rồi nên chủ động điều cô ta sang chi nhánh khác, không ai biết chuyện này, Amy cũng không biết là tôi đã điều tra về cô ta …

- … - giáo sư Lưu im lặng

- Và chuyện hôm nay, tôi không hiểu động cơ của bà, không hiểu vì sao bà phải kích động phu nhân thị trưởng và đám bảo an làm khó Tỏa Tỏa như vậy? – Diệp Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt giáo sư Lưu, ánh mắt trùng trùng điệp điệp thấm đẫm tâm tư.

- Em … … - giáo sư Lưu ngập ngừng

- Tiểu Phạm nhiều lần thấy xe bà ra vào khu biệt thư Tư Nam. Bà nói đi, bà muốn tôi làm gì – Diệp Cẩn Ngôn trầm giọng, trong ý tứ khuôn muốn nhẫn nại thêm

- Em … em muốn về Tư Nam để xem lại kỉ vật của Mẫn Nhi thôi …

- Con bé ra đi đã lâu rồi, tôi đã nói chúng ta hãy để cho con bé an nghỉ mà. Nhưng còn Tỏa Tỏa, sao bà cứ nhắm vào cô ấy vậy? cô ấy có lỗi gì với bà sao? – Diệp Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt giáo sư Lưu một lần nữa, mỗi khi hai chữ Tỏa Tỏa được nhắc đến, dưới đáy mắt của ông lại ánh lên những tia nhìn sóng sánh tâm tư.

- Chu Tỏa Tỏa quan trọng như vậy với anh ư? – giáo sư Lưu bình thản hỏi lại

- Đúng vậy! cô ấy rất quan trọng với tôi.

- Quan trọng hơn cả Mẫn Nhi ư?

- ….

- Chu Tỏa Tỏa quan trọng hơn cả Mẫn Nhi ư? Anh trả lời em đi? - giáo sư Lưu có vẻ hơi kích động.

- Mẫn Nhi đã chết rồi, bà đừng nhắc về con bé nữa – Diệp Cẩn Ngôn xót xa nói.

- Đúng, Mẫn Nhi đã ra đi, nhưng Mịch Uyển vẫn còn, em muốn thay con bé làm dự án đấy, chỉ cần có Mịch Uyển, em sẽ buông tha cho Chu Tỏa Tỏa – giáo sư Lưu lấy hết bình tĩnh, nói một hơi.

- Ha ha ha – Diệp Cẩn Ngôn bất ngờ cười lớn – Hóa ra là vì Mịch Uyển à? Hóa ra tất cả là vì Mịch Uyển à? Thế thì chúng ta không có gì để nói nữa, bà và Mịch Uyển vốn không liên quan đến nhau – Diệp Cẩn Ngôn nhếch mép, ánh mắt không nhìn về giáo sư Lưu nữa và hướng về khoảng không bao la bên ngoài tòa nhà.

- Sao lại không? Mịch Uyển vốn là anh để lại cho Mẫn Nhi, nhưng Mẫn Nhi vì anh mà chết, con bé về lại Thượng Hải gặp anh, tại sao về bên kia lại tự vẫn, có phải vì nó chứng kiến anh làm chuyện gì khiến nó tổn thương không? – giáo sư Lưu lớn tiếng chất vấn, giọng điệu vô cùng gay gắt,

- Tôi … - Chuyện về cái chết của Mẫn Nhi vẫn là một hố đen trong lòng Diệp Cẩn Ngôn, ngay cả bản thân ông cũng tự cho rằng vì mình mà Mẫn Nhi mới có kết cục bi thảm như vậy. Một cảm giác đau đớn bất lực bỗng chốc ùa về khiến trái tim Diệp Cẩn Ngôn thắt lại, ông mệt mỏi dựa hẳn vào tường, cổ họng như có ai bóp nghẹt, không thể nói thêm được nữa.