Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 39: Mọi chuyện đều được.

Giọng nói rất nhẹ của Tỏa Tỏa phía sau cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, hai tiếng ông xã từ miệng cô thốt ra hết sức tự nhiên, khiến gương mặt bình thản của Diệp Cẩn Ngôn bỗng hiện lên nụ cười. Ông đưa tay kéo Tỏa Tỏa đến gần với mình, nắm lấy tay cô, đoạn ôn tồn lên tiếng:

- Bữa tối đã sẵn sàng, xin mời tất cả mọi người.

- Cảm ơn Diệp Tổng, cuối cùng thì chúng ta cũng được ăn ngon – Vĩnh Chính tỏ ra vô cùng mừng rỡ, đỡ tay Nam Tôn đứng dậy.

- Anh đừng có vô tư quá vậy được không? – Nam Tôn vỗ vỗ vào tay chồng – Đây là nhà của Diệp Tổng đấy.

- Nhưng mà Tỏa Tỏa cũng là bạn thân của em mà … - Vĩnh Chính chưng hửng.

- Đúng là Tỏa Tỏa là bạn thân của em nhưng mà …. Nam Tôn đưa mắt nhín về phía Tỏa Tỏa, lúc này cô mới phát hiện ra có vật lấp lánh trên ngón tay áp út của bạn, nhất thời không kìm chế được cơn phấn khích, nhỏ tiếng nói:

- Tỏa Tỏa, tớ thấy rồi nha…

- Ờ haa haa – Tỏa Tỏa kín đáo xòe bàn tay cho Nam Tôn xem, gương mặt cũng hiện lên nét cười.

Đới Thiến đứng bên cạnh chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người chỉ biết im lặng, cô cố gắng đè nén những luồng cảm xúc sóng sánh trào lên từ một vết cứa nhẹ trong tim.

***

Rất nhanh, bữa tiệc đã bắt đầu, lúc này hoàng hôn đã tắt hẳn, cả khu vườn trên cao bây giờ chỉ còn ánh đèn và ánh nến rực rỡ lung linh. Mọi người cùng ngồi xung quanh một chiếc bàn hình chữ nhật, đặt gần với hồ bơi, gần đó là những chậu hoa rưc rỡ sắc màu tỏa hương thơm ngát. Diệp Cẩn Ngôn cầm trên tay ly rượu, hít vào một hơi, trịnh trọng nói :

- Xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến và tham dự bữa tối đầu năm cùng chúng tôi. Lúc nãy Tiểu Phạm có thắc mắc rằng lí do gì mà có bữa cơm này.

- Xuỵt xuỵt … - Phạm Kim Cang ngồi cách đó không xa, huơ huơ tay liên tục, anh chỉ thuận miệng nói thế, chứ không hề có ý thúc ép ông.

- Đúng là tôi có một lí do. – Diệp Cẩn Ngôn hạ thấp giọng, đưa mắt nhìn về Tỏa Tỏa – Tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều đã biết chuyện của chúng tôi, nhưng chưa một lần tôi lên tiếng chính thức, hôm nay nhân tiện có những người bạn thân nhất, tôi xin phép được giới thiệu, tôi và Tỏa Tỏa đã chính thức kết hôn, hôm nay cũng vừa hay là kỉ niệm 100 ngày chúng tôi về một nhà.

- Ồ ồ, thật là vui quá – Mọi người phía dưới cùng nhau đồng thanh – Xin chúc mừng Diệp Tổng và Tỏa Tỏa, à không Diệp Phu Nhân.

- Xin cảm ơn tất cả mọi người – Tỏa Tỏa nắm chặt tay Diệp Cẩn Ngôn, rưng rưng xúc động.

- Diệp Tổng – Vĩnh Chính hào hứng – Chúng ta cũng nên xem xét tổ chức một đám cưới hoành tráng phải không?

- Ồ đúng rồi – Mọi người cùng hùa theo câu nói của Vĩnh Chính, chỉ có Nam Tôn khẽ nhéo nhẹ tay anh anh. – Vĩnh Chính, em đang bầu bì thế này mà, anh ham vui quá.

- Anh cũng chỉ nghĩ là phải có một đám cưới thật lớn thì mới xứng đáng với người phụ nữ tuyệt vời như vợ của anh đây – Vĩnh Chính quay sang nịnh nọt Nam Tôn.

Phạm Kim Cang và bà nội thấy vậy thì cũng phá lên cười vui vẻ, không khí năm mới rộn ràng tràn ngập cả không gian. Diệp Cẩn Ngôn âu yếm nhìn vợ mình, ghé sát đầu vào tai cô:

- Anh nhất định sẽ tổ chức một đám cưới trong mơ cho em.

- Cảm ơn ông xã. – Tỏa Tỏa nép sát người bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, trong lòng lâng lâng một cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời.

Đới Thiến lặng lẽ đưa một ly rượu lên uống cạn, rồi lại thuận tay rót thêm một ly nữa, trên gương mặt cô hiện lên nét cười nhưng ánh mắt lại đầy ắp tâm tư. Cô cảm thấy mừng cho Chu Tỏa Tỏa, nhưng lại cảm thấy một khoảng trống rỗng hiện lên trong lòng, cô thấy mừng cho Diệp Cẩn Ngôn nhưng con tim lại đang xót xa tiếc nuối. Cô định đưa ly rượu tiếp theo lên thì bàn tay Phạm Kim Cang ngăn lại.

- Cô ăn chút gì đi đã.

Anh vừa nói vừa gắp vào đĩa cho cô một ít đồ ăn, hướng ánh mắt cảm thông nhìn cô.

- Cảm ơn, Tiểu Phạm.

Đới Thiến thấy cảm xúc của mình bị Phạm Kim Cang nhắm trúng bèn vội vã nở nụ cười, đánh trống lảng sang đề tài khác. Dù sao, chuyện của cô, cũng là một khối tình cảm thầm kín trong lòng bao nhiêu năm nay, ngày ấy cô đã có thể kìm nén được, thì giờ đây cô cũng có thể kìm nén được.

Một lát, bữa tối đã xong, bà nội và Nam Tôn muốn nán lại chơi với mẹ con Tỏa Tỏa nên Vĩnh Chính cũng chưa về vội. Anh ngồi với nhóm Diệp Cẩn Ngôn ở cạnh hồ bơi, vừa uống rượu và thư thả nói chuyện.

- Hey, cậu tính tổ chức đám cưới hoành tráng ở đâu vậy, Maldives ư? – Phạm Kim Cang vừa đẩy ly rượu sang cho Vĩnh Chính, vừa bông đùa.

- Có thể, tôi còn đang suy nghĩ. – Vĩnh Chính gật gù – Nhưng Diệp Tổng, lúc nãy tôi nói muốn tổ chức đám cưới chung là thật lòng đấy.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn gương mặt nghiêm túc của Vĩnh Chính thì bật cười.

- Ha ha, tôi biết, tôi hiểu cậu mà. Nhưng việc này tốt nhất nên nghe theo tâm ý của 2 bà vợ.

- Phải đấy Vĩnh Chính – Đới Thiến nói thêm vào – Cháu cũng nên hỏi xem ý của Nam Tôn thế nào, có thể con bé lại muốn một đám cưới riêng tư thì sao.

- Vậy cháu đi hỏi cô ấy ngay đây – Vĩnh Chính nói xong thì hăm hở chạy về phía Nam Tôn, tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ.

Diệp Cẩn Ngôn dõi mắt nhìn theo hướng của Vĩnh Chính, phía ấy Tỏa Tỏa đang trò chuyện cùng bà cháu Nam Tôn, không biết là do vừa nãy có uống chút rượu hay là do cuộc nói chuyện vui vẻ mà hai má cô ửng hồng, vô cùng xinh đẹp. Trong ánh mắt thâm trầm của ông hiện lên những tia hạnh phúc. Đới Thiến ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu, thấy vậy Phạm Kim Cang bèn lên tiếng, phá tan không khí ngượng ngùng bao quanh.

- Lão Diệp, giờ là đang ở nhà anh, chúng ta không phải cấp trên cấp dưới, anh nói thật đi, anh sẽ tổ chức một đám cưới thật lớn cùng với Tỏa Tỏa chứ.

- Nếu cô ấy thích như vậy, tôi sẽ làm. – Diệp Cẩn Ngôn lúc này mới rời mắt khỏi Tỏa Tỏa, quay về cuộc trò chuyện với Phạm Kim Cang.

- Hẳn là Tỏa Tỏa sẽ chọn một đám cưới ở lãng mạn ở biển cho mà xem – Phạm Kim Cang hào hứng.

- Mọi chuyện đều được!

- Tỏa Tỏa thật là có phước, cô ấy chắc sẽ rất hạnh phúc. – Lúc này Đới Thiến mới lên tiếng, giọng nói mười phần đều là từ tận đáy lòng.

- Không phải, là tôi có phước mới được cô ấy nhìn trúng, tôi mới là người hạnh phúc. – Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì nhấp một ngụm rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như là đang cười.

- Anh rất yêu Tỏa Tỏa?! – Đới Thiến cất giọng rất nhỏ, không biết là đang cảm thán hay đang hỏi Diệp Cẩn Ngôn, nhưng chắc hẳn cô cũng không mong ông sẽ trả lời.

- Đúng vậy! Tôi rất yêu cô ấy. – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phía Tỏa Tỏa, theo linh cảm Tỏa Tỏa cũng nhìn về phía ông, cả hai cùng nở nụ cười.

Đới Thiến cũng quay sang nhìn Phạm Kim Cang, không nói thêm gì nữa, khoảng khắc ấy cô biết được rằng, hành trình cuộc đời cô đã phân định rõ ràng, mọi thứ trước như thế nào thì từ nay về sau vẫn luôn là như thế, chấp niệm bằng mọi giá cũng phải buông xuống rồi.

***

Những ngày sau, Viên Viện luôn có ý dè chừng Tỏa Tỏa, một phần có lẽ do ngại chuyện của Tưởng Nam Tôn hôm trước, một phần Viên Viện thực sự không thể hiểu được thân phận của Tỏa Tỏa là gì mà lại được cả Phạm Kim Cang và Diệp Cẩn Ngôn ưu ái như vậy. Nghe người ngoài đồn thổi, thì Tỏa Tỏa có mối quan hệ với Diệp Cẩn Ngôn, nhưng cô làm ở đây bấy lâu, lại thấy hình như là Phạm Kim Cang và Tỏa Tỏa mới là có mối quan hệ đặc biệt. Khi mọi chuyện còn chưa có chứng cứ, Viên Viện thấy mình tốt nhất cũng nên dè chừng Tỏa Tỏa một chút, cũng là để tốt cho mai sau.

- Tỏa Tỏa!

Viên Viện đặt một xấp lịch trình trước mặt Tỏa Tỏa, giọng điệu kẻ cả nói với cô:

- Đây là lịch trình đi khảo sát thực tế cùng với AG, do Tưởng Nam Tôn không thể tham dự được, nên cô và tôi đi thay, chiều nay 1h xuất phát.

- 1h chiều nay? Tỏa Tỏa vừa lật từng trang giấy, vừa ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, 1h chiều nay. – Viên Viện lạnh nhạt nói, rồi toan quay lưng bước đi.

- Nhưng đi với ai, đi bao lâu – Tỏa Tỏa hỏi với theo.

- Ở trong đó có hết đó, cô chịu khó đọc đi, rồi chuẩn bị cho tốt, đừng để Tưởng Nam Tôn bạn thân của cô mất mặt.

- Ờ, tôi biết rồi. – Tỏa Tỏa thấy trong lòng có chút lo lắng, lịch trình gấp gáp thế này cô cũng cần phải bàn bạc với Diệp Cẩn Ngôn và Julia một chút, vắng nhà dài như vậy, Tiểu Tỏa phải làm sao đây?

Tỏa Tỏa nhanh chóng vùi đầu vào công việc, công ty đang giai đoạn tranh thầu căng thẳng nên mọi thứ phải xử lý rất nhiều. Có nhiều buổi tối, cô thấy Diệp Cẩn Ngôn làm việc rất khuya trong thư phòng, tiếc rằng ở tầm công việc của ông, cô không thể trợ giúp, nên cô cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của chính mình, như vậy cũng là một cách trợ lực cho ông.

Đến khi Tỏa Tỏa tạm rời mắt khỏi màn hình máy tính, cũng là đến giờ cơm trưa, cô đảo mắt một vòng, chỉ thấy còn John cũng đang cắm cúi làm việc. Tỏa Tỏa ngẫm nghĩ, hình như từ sáng đến giờ cô không thấy Amy xuất hiện, không biết cô ấy có việc bận hay ốm đau gì không. Amy vốn là người vô cùng chăm chỉ, ngoài Tỏa Tỏa ra thì ở trong phòng, Amy là người đến sớm và về muộn nhất.

- John, sao chị không thấy Amy? Đi ăn trưa rồi ư?

- Ồ, sáng giờ em cũng không thấy? – John nhìn sang phía bàn làm việc của Amy, tỏ vẻ ngạc nhiên. – Cô ấy không báo gì với chị ư?

- Không, chắc là có báo với Viên Viện thôi. – Tỏa Tỏa lắc đầu

- Chị Tỏa Tỏa – John rời khỏi chỗ của mình, tiến đến gần cô – chiều nay chị phải đi khảo sát với đối tác, vậy là cả tuần em không được gặp chị, không biết trưa nay em có thể mời chị ăn cơm được không?

Tỏa Tỏa nhìn bộ mặt non nớt đang tỏ ra nghiêm túc của John thì bật cười, cái cách của cậu tiếp cận phụ nữ rất giống với kiểu Tạ Hoành Tổ tiếp cận cô ngày xưa, vì tình cảm mà bất chấp làm tất cả mọi việc:

- Ha… Tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, không thể ăn cơm cùng cậu.

John thấy Tỏa Tỏa thẳng thừng từ chối thì tỏ ra thất vọng, ánh mắt trùng xuống, buồn bã nói:

- Chị Tỏa Tỏa, chị luôn dứt khoát từ chối sự theo đuổi của đối phương vậy ư?

- John! – Tỏa Tỏa dừng tay gõ phím, ngẩng mặt lên nhìn John, giọng điệu vô cùng nghiêm túc – Đúng vậy, và tôi cũng phải nói với cậu rằng, tôi là hoa đã có chủ mất rồi. –

Tỏa Tỏa nói xong thì dơ bàn tay lên, chỗ ngón áp út lóng lánh một chiếc nhẫn kim cương sáng chói. John nhìn chiếc nhẫn một lúc, gương mặt đã buồn bã lại càng thất vọng hơn, cậu ta thở dài một hơi, chầm chậm nói:

- Chiếc nhẫn thật đẹp, hẳn là quí giá lắm, chị thật là may mắn!

- Cậu còn trẻ, ngoài kia còn biết bao nhiêu cô nương trẻ trung xinh đẹp, chúc cậu sẽ sớm tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình.

Tỏa Tỏa vừa nói vừa vỗ vỗ lên vai của John, đoạn ôm xấp tài liệu bước nhanh ra ngoài.

***