Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 33: Người phụ nữ của Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn trong thoáng chốc không thể rời mắt khỏi cô, quả thật ở cô toát ra một loại mị lực, dù cho ở hoàn cảnh nào, vẫn khiến ông mê đắm không thôi.

- Ông xã, có phải nhìn em chín chắn lắm không? – Tỏa Tỏa vừa nói vừa cúi đầu nhìn xuống bộ đồ đang mặc, quả thực cô cảm thấy rất đẹp nhưng không biết trong mắt Diệp Cẩn Ngôn trông cô sẽ thế nào.

- Đẹp lắm!

- Thật không? – Tỏa Tỏa tỏ ra nghi hoặc, cô cứ tưởng ông nhìn quen với những bộ đồ trẻ trung, tươi sáng của cô hơn.

- Thật mà! Nhìn em rất ra dáng người phụ nữ thành đạt. – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười.

- Ôi – Tỏa Tỏa nghe nhắc đến phụ nữ thành đạt chợt nhớ đến cuộc họp buổi chiều, đây là cuộc họp quan trọng đầu tiên cô tham dự từ khi chuyển về công ty, nhất định không thể để mất mặt được.

- Sao vậy?

- Em phải về lại phòng chuẩn bị cho cuộc họp chiều này đã. – Tỏa Tỏa vội vàng định chạy đi ngay.

- Em ăn chút gì đã chứ? Không được bỏ bữa đâu. – Diệp Cẩn Ngôn nói, có chút ý tứ ra lệnh.

- Vâng, vậy em ăn chút canh này vậy.

- Ừm, vậy thì tốt.

Tỏa Tỏa vừa ăn vừa len lén nhìn sang Diệp Cần Ngôn chăm chú ngồi bên, gương mặt cương nghị lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm nghiêm khắc, ai nhìn thấy ông như vậy đều tỏ ra nể sợ, chỉ riêng cô cảm thấy vô cùng hảo soái, cô chính là bị sự điềm tĩnh đó cuốn hút vào lưới tình, để rồi ngày tháng trôi qua, mỗi giây phút đều cảm thấy yêu ông sâu sắc.

***

Tỏa Tỏa về đến phòng cũng vừa lúc mấy người Amy và John nghỉ trưa xong, Amy thấy trên người Tỏa Tỏa có bộ đồ mới thì vô cùng cảm thán:

- Chị Tỏa Tỏa mới nghỉ trưa một chút mà đã kịp thay bộ đồ mới ư? Chị chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay à?

- À à – Tỏa Tỏa bối rối chưa biết trả lời ra sao, cô vốn không thể nói chuyện cô có một tủ quần áo đặt trên phòng của Diệp Tổng.

- Ý, chị Tỏa Tỏa quả là có gu thẩm mỹ cao nha, đồ của chị toàn là hàng vô cùng cao cấp. – John đi vòng quanh Tỏa Tỏa ngắm nhìn một lượt rồi cất giọng tán dương.

- Vậy sao? – Amy tròn xoe mắt ngạc nhiên – Nhưng tớ không thấy hiện tên thương hiệu.

- Haizza, cậu đúng là không biết gì về thời trang cả, một số thương hiệu cao cấp nếu đặt may riêng thì sẽ không gắn tên thương hiệu, và chắc chắn một điều không phải ai có tiền cũng có thể liên hệ với những nhãn hàng đó để đặt may riêng đâu.

- Thật hả? – Amy mắt tròn mắt dẹt.

- Hoàn toàn chính xác! Vậy nên chắc chắn Chị Tỏa Tỏa của chúng ta không chỉ có tiền, mà còn là một người vô cùng quyền lực. – John gật gù.

- E hèm! –

Viên Viên ở đâu đột nhiên xuất hiện, khiến Amy và John đang vui vẻ trò chuyện bỗng nhiên im bặt, vội vàng về chỗ ngồi của mình

– Chiều nay họp mà các cô cậu còn đứng đây bàn về quần áo ư?

– Chúng em làm việc ngay đây. – Amy rón rén nói.

– Chu Tỏa Tỏa – Viên Viện không muốn nói gì thêm với Amy và John nên chĩa mũi dùi sang cô – Tôi không cần biết giữa cô và Thư kí Phạm thân thiết thế nào, nhưng anh ta chắc cũng nói cho cô rõ, ở công ty này không phải chỉ dựa và nhan sắc mà tiến thân được đâu.

– Cảm ơn Cô Viên Viện nhắc nhở - Tỏa Tỏa cúi đầu có giấu nét cười, đúng là Phạm Kim Cang đã từng nói với cô như vậy, nhưng cô chỉ buồn cười là Viên Viện lấy tư cách gì mà lên giọng với cô thế chứ.

– Hừ!

Viên Viên nói xong thì quay ngoắt người đi về bàn làm việc của mình. Amy và John lén nhìn về phía Chu Tỏa Tỏa, ra dấu động viên cô. Tỏa Tỏa mỉm cười, chút thái độ này của Viên Viện chẳng thể làm gì được cô cả, cô ta cũng chỉ cáo mượn oai ùm, để xem cô ta còn ngạo mạn được bao lâu nữa.

***

Buổi họp hôm nay nghe nói sẽ có cả Diệp Tổng và đại diện của AG Investment tham dự nên Viên Viện tỏ ra rất hào hứng, đây chắc hẳn là dịp tốt để cho cô thể hiện mình trước các vị sếp lớn, đặc biệt là Diệp Cẩn Ngôn, so với giáo sư Lưu đang bảo trợ cho cô thì Diệp Cẩn Ngôn mới là người ở một đẳng cấp mà cô tận lực nhắm tới.

Căn phòng họp rộng lớn được bài trí vô cùng trang trọng, mọi người ngồi xung quanh một bàn lớn hình bầu dục, cùng hướng mắt lên màn hình máy chiếu ở phía cuối cùng, nhóm người Viên Viện, Tỏa Tỏa ngồi một bên, còn đội của Nam Tôn, Vĩnh Chính và phòng thiết kế ở phía đối diện. Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang ngồi gần với màn hình máy chiếu, bên kia là giáo sư Lưu của AG Investment và trợ lý của bà ta, Lưu Khả Ly.

Tưởng Nam Tôn không hổ danh là sinh viên xuất sắc của khoa kiến trúc, mỗi phần trình bày của cô đều rất thuyết phục, tạo được ấn tượng vô cùng tốt cho những thành viên tham dự, đặc biệt là Chu Toả Toả. Cô chăm chú theo dõi mỗi cử chỉ lời nói của Nam Tôn, trong lòng không thôi thầm cảm ái sự chuyên nghiệp của bạn mình. Cô chắc chắn, đi theo Diệp Cẩn Ngôn, Nam Tôn và Vĩnh Chính sẽ có sự nghiệp thành công viên mãn.

Viên Viện khởi đầu phần trình bày của bộ phận quản lý dự án vô cùng thuận lợi, ai cũng nhìn ra cô ta đã có sự chuẩn bị rất kĩ lưỡng và dành rất nhiều tâm sức vào những báo cáo này. Chu Toả Toả là người trình bày ngay sau Viên Viện, cũng là người cuối cùng của buổi báo cáo hôm nay. Cô là người mới, lại nói phần sau chót, sự sắp xếp này đúng là hơi có chút bất lợi, những phần báo cáo trước mọi người đều mười phần xuất sắc, nếu cô có bất kì sai sót nào, chẳng phải sẽ mất mặt lắm hay sao. Viên Viện kết thúc phần của mình, gương mặt đắc thắng trở về chỗ ngồi, cô ghé tai nói nhỏ với Chu Toả Toả dường như muốn cổ vũ nhưng ý tứ sâu xa lại không hoàn toàn như vậy. Toả Toả hít một hơi thật sâu lấy thêm dũng khí, cũng chỉ là một phần trình bày thôi mà, cô đã dày công chuẩn bị, chắc chắn sẽ ổn cả thôi.

Cô tiến về phía màn chiếu, chuẩn bị trình bày phần của mình. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô. Quả thực hôm nay nhìn cô rất cuốn hút, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc bới cao làm nổi bật chiếc cổ cao trắng ngần, bộ quần áo tinh xảo bổ sung thêm phần thanh lịch đoan trang cho người mặc. Có tiếng xì xầm cất lên từ phía đội kiến trúc, ai đó đang tán dương vẻ ngoài xinh đẹp khả ái của cô.

- Ồ, hình như đây là người mới của phòng dự án, thật xinh đẹp.

- Đúng là xinh đẹp, nhưng không biết khả năng ra sao?

- Hình như là chỗ quen biết với thư ký Phạm…

- À hèn gì

- … E hèm, trật tự! – Chương Vĩnh Chính thấy những lời xì xầm rộ lên thì lên tiếng nhắc nhở, nếu Diệp Tổng mà nghe thấy chắc hẳn ông ấy sẽ rất tức giận, Diệp Tổng vốn không ưa nhân viên tụm năm tụm ba bàn tán thị phi, đằng này lại đang bàn tán về người phụ nữ của ông ấy. Nhóm người vừa nhỏ tiếng xì xồ, nghe thấy vậy bèn im bặt.

Phía bên trên, Tỏa Tỏa đã bắt đầu phần trình bày của mình, tuy có chút hồi hộp, nhưng rất nhanh cô đã lấy được nhịp độ và càng lúc càng trở nên linh hoạt. Thi thoảng cô đưa tầm mắt hướng về phía Diệp Cẩn Ngôn đang tĩnh lặng lắng nghe và ghi chú lại những điểm quan trọng, ông hầu như không biểu đạt gì nhiều, đồng tình hay phản đối cũng không rõ nét, tuy chỉ có ánh mắt khi hướng về cô thì đầy ắp tình ý, đầy ắp yêu yêu thương. Tỏa Tỏa như được tiếp thêm nội lực, mà trở nên điềm tĩnh và tự tin gấp bội.

Mọi người xung quanh chăm chú lắng nghe phần báo cáo của Chu Tỏa Tỏa, duy chỉ có giáo sư Lưu nãy giờ vẫn theo dõi từng phản ứng của Diệp Cẩn Ngôn. Bà thực sự muốn biết, rốt cục giữa Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn có mối quan hệ tình cảm ra sao, cô ta thực sự là người chiếm lĩnh được trái tim sắt đá của ông, hay đơn giản chỉ là một bóng hồng điểm tô cạnh ông cho bớt phần hiu quạnh. Ngẫm lại quãng thời gian trước, khi họ còn ở bên nhau, điều bà sợ nhất chính là ông mỗi khi điềm nhiên tĩnh lặng, khi ấy tất cả mọi thứ trong ông như bao phủ bởi một biển nước mênh không, không thể dò thấy đáy. Bà hiểu được, những ngày đã qua, ở góc nào đó của trái tim ông, có một cứ địa mà vĩnh viễn bà không bước tới được.

Tỏa Tỏa đang trình bày trôi chảy, bỗng nhiên khựng lại, những slide đang chạy trên màn hình chiếu, số liệu hiển thị, thông tin tổng hợp sao lại lạ kì thế này? Tỏa Tỏa nhớ lại, những gì cô thu thập được không phải là như thế? Cô bối rối bấm chạy thêm vài silde cuối, mọi thứ dường như không còn trùng khớp với những gì cô từng chuẩn bị. Đây là phần quan trọng nhất, có bất kỳ bất nhất nào, công sức của cô mấy tuần vừa rồi sẽ đổ sông đổ biển. Sự lo lắng hiện ra trên gương mặt của cô, gò má từ ửng hồng chuyển sang trắng bệch, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hồi.

Rất nhanh, Diệp Cẩn Ngôn nhận ra sự khác thường, số liệu trên bản in phát ra cho mỗi người và những gì hiện lên trên phần trình chiếu hoàn toàn sai lệch, chắc hẳn có ai đó đã động chân động tay vào những sile này sau khi mọi thứ đã được hoàn thiện và in ra thành bản cứng.

Ông định tìm một điểm mấu chốt ở phần trình bày trước, đặt câu hỏi phản biện, kéo dài thời gian và giúp cô có cách xử lý, thì phía bên trên Tỏa Tỏa đã cất giọng hảo sảng tự tin, dường như cô đã tự có cách cứu nguy cho mình.

- Thưa các vị, tiếp theo đây sẽ là phần quan trọng nhất trong bài báo cáo của tôi, xin mời quí vị mở đến slide số 15, trang 8, bảng tổng hợp 5.1

Những người trong khán phòng đồng loạt cúi xuống xấp tài liệu trên bàn, lật đến đúng số trang mà Tỏa Tỏa vừa nói, trong lúc ấy thì cô đã nhanh tay tắt phần trình chiếu trên màn hình. Tỏa Tỏa nghĩ thầm, ai đó đã cố ý chỉnh sửa phần chính chiếu của cô, chi bằng cô không phụ thuộc vào đó nữa, mọi việc còn lại dựa cả vào khả năng của cô vậy.

- Nếu quí vị đã mở đến đây rồi, tôi xin phép trình bày tiếp, đây là những số liệu chúng tôi đã tổng hợp dựa trên những dự án đã được thực hiện thành công trong vòng 5 năm qua, bao gồm ….

Tỏa Tỏa lấy hết sức bình sinh, nhớ lại hết tất cả những gì cô đã dốc toàn bộ tâm sức để chuẩn bị, vừa may mỗi lần cô làm đều có thói quen ghi chú lại vào sổ tay, sau đó mới gõ vào báo cáo, vì vậy mà giúp cô ghi nhớ tốt hơn. Cô cũng thầm cảm ơn sự khắt khe của Viên Viện, nếu cô ta không nhất quyết bắt cô làm việc trên các bản in sẵn, thì chắc chắn cô không thể làm được như vậy. Tỏa Tỏa nói đến câu cuối cùng, gương mặt trắng bệch lúc nãy chuyển sang đỏ lựng, mồ hôi trên trán chảy thành từng dòng, ướt cả mớ tóc mai, thấm ướt xuống cả vùng cổ áo. Một vài ý kiến thắc mắc đưa ra, cũng đều được cô giải đáp một cách hoàn hảo.

Nam Tôn ngồi bên dưới không khỏi kinh ngạc, lúc nãy cô biết Tỏa Tỏa gặp vấn đề với file trình chiếu, cũng định đứng lên giúp cho cô, nhưng không ngờ cô lại tự cứu lấy mình, chuyển nguy thành an một cách ngoạn mục. Cô lén nhìn sang phía Diệp Cẩn Ngôn, gương mặt thâm trầm của ông suốt buổi hiện lên một nét cười, chưa bao giờ cô thấy ông cười tự nhiên đến vậy, hóa ra ai đang yêu cũng như thế cả thôi.

Giáo sư Lưu nắm chặt bàn tay để dưới bàn, cố gắng che dấu những cảm xúc xáo động đang chực chờ trào lên, mọi người có thể sẽ chú ý đến sự lạnh lùng của Diệp Cẩn Ngôn, người tinh ý hơn có thể sẽ nhận ra một sự thay đổi nhỏ trên gương mặt, nhưng bà, người đã ở bên ông một khoảng thời gian, thì chỉ một ánh nhìn nơi ông cũng đủ để bà hiểu được ông đang quan tâm đến điều gì. Ánh mắt anh dành cho Chu Tỏa Tỏa là thứ mà cả bao năm qua bà chưa từng có được, và có thể cũng chưa một người phụ nữ nào có được.

Bà thở dài một tiếng, quay người nhìn về phía Chu Tỏa Tỏa. Cô vừa hoàn thành bài báo cáo, trở về chỗ ngồi, hai tay đang không ngừng thấm khô những giọt mồ hôi lăn dài trên má, quả thực ở cô thực sự toát ra một khí chất gì đó rất khác biệt, có thể chính vì điều ấy mới tạo ra cho cô vị trí như ngày hôm nay. Bà nói thì thầm trong miệng, nhỏ tiếng đến nỗi dường như là nói cho chính mình:

- Cô ấy chính là người phụ nữ của Diệp Cẩn Ngôn.