Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 31: Chúng ta đâu có nói gì về công việc.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt chớp chớp ngóng chờ của Tỏa Tỏa thì bật cười, điệu bộ vô cùng nuông chiều:

- Có chút chút.

- Chỉ chút chút thôi ư?

- Có chút chút chút chút.

- Vậy là bữa hẹn hò đầu tiên của chúng ta đơn thuần chỉ là công việc haizza - Toả Toả xịu mặt thở dài.

Diệp Cẩn Ngôn thấy vậy thì mỉm cười, âu yếm nhìn cô, đợi một lát mới cất giọng dịu dàng đáp lời.

- Hôm đó chúng ta đâu có nói gì về công việc.

- Vậy sao anh lại dẫn em đi ăn? - Toả Toả vẫn không thể dừng lại.

- Chẳng phải hôm đó em khen anh lãng mạn với những người bạn cũ hay sao? Họ có thể là những người bạn anh rất quí mến, nhưng anh chưa đi ăn riêng với ai mà không có Tiểu Phạm đi cùng, em là người đầu tiên sau rất nhiều năm.

Diệp Cẩn Ngôn điềm tĩnh đáp lại, gương mặt vừa ẩn chứa nét cười, vừa như muốn trấn an cô vợ bé nhỏ ngốc nghếch của mình.

Toả Toả lúc này mới chợt nhớ ra, hôm đó là ngày cô xem danh sách những người mà Diệp Cẩn Ngôn sẽ tặng quà sinh nhật, cô vì bất ngờ trước sự chu đáo của ông đối với Đới Thiến nên đã thốt lên mấy lời cảm thán dành cho mối quan hệ của ông. Cô không nghĩ là ông nghe được và không thể hình dung ra ông chỉ vì cảm xúc lúc ấy của cô mà âm thầm sắp xếp dẫn cô đến nơi hẹn hò lãng mạn như này. Hoá ra, mọi thứ ông làm, đều có lí do hết, chỉ là cô không đủ tinh tế để cảm nhận được mà thôi.

Trong lòng Toả Toả trào dâng một sự xúc động, ánh mắt thoáng chốc long lanh.

- Cảm ơn ông xã.

- Em mau ăn đi, kẻo thức ăn nguội mất, lát nữa về có gì chưa rõ trong công việc, anh giúp em giải đáp.

- Hờ -

Toả Toả thấy Diệp Cẩn Ngôn nhắc về công việc, những bức xúc của cô dành cho Viên Viện bỗng nhiên trỗi dậy, cô dự định sẽ tạm gạt cô ta ra một bên, không muốn để cô ta làm ảnh hưởng đến buổi tối của cô, nhưng nhất thời cô không thể chịu nổi

- Sao vậy?

- Cái cô Viên Viện đó, ngoài mặt thì tỏ ra giỏi giang hơn người, nhưng thái độ làm việc tệ quá, phần của cô ta phụ trách ghim mãi không giao ra, khiến cho hôm nay em phải tăng ca đến tận giờ này - Toả Toả nói một hơi, giọng điệu vô cùng bức xúc

- Vậy hả?

- Vâng, em phải bằng mọi cách giữ cô ta ở lại cùng em, ai dè lại được dịp cho cô ta tiếp cận đòi đi nhờ xe của anh về. - Toả Toả mím chặt môi, ngón tay cầm chặt chiếc muỗng trên tay, dường như đang nén sự tức giận.

- Thôi mà, em đừng để ý đến thái độ của cô ta nữa, mau ăn đi. Anh sẽ nói Tiểu Phạm để mắt đến cô ta kĩ hơn một chút.

- Vâng! –

Toả Toả nghe Diệp Cẩn Ngôn nói vậy, tâm trạng giãn ra đôi chút, cô vui vẻ xúc một muỗng canh nóng cho vào miệng, không để ý phía bên này ánh mắt Diệp Cẩn Ngôn hơi trũng lại, dường như ông đang suy nghĩ điều gì. Phía bên ngoài, xe cộ về khuya đã thưa thớt hẳn, nơi đỗ xe dành cho khách VIP chỉ còn chiếc BMW màu xám bạc. Cách đó không xa còn có một chiếc rất lạ, bên trong có người kiến nhẫn ngồi chờ, dường như anh ta đã bám theo hai người họ từ lúc ra khỏi công ty.

***

Văn phòng AG Investment Thượng Hải, giáo sư Lưu đang ngồi trao đổi công việc cùng nhóm người phụ trách đấu thầu cho dự án mới, thì Lưu Khả Ly nhẹ nhàng bước vào mang theo một ly trà nóng và một xấp tài liệu trên tay. Lưu Khả Ly vừa là người thân của giáo sư Lưu, vừa là thư ký. Cô đã theo bà được mấy năm nay, những gì học hỏi được từ bà quả là không ít, bà cũng hết sức chiếu cố cho cô trong mọi việc. Vì vậy, cô dốc lòng phụ giúp cho bà mà không thắc mắc gì về những chuyện xung quanh, ai cũng có những bí mật riêng, cô cũng vậy, giáo sư Lưu cũng vậy, chỉ cần làm đủ phận sự của mình là được rồi.

- Cô à! - Lưu Khả Ly nhỏ tiếng nói - Dì Tạ và Hoành Tổ tiện đường ghé qua, muốn được mời cô cùng dùng trà, họ đang đợi bên phòng dành cho khách ạ.

- Ồ! Cháu ra nói với chị Tạ đợi cô một chút, cô xong ngay đây.

- Vâng!

Lưu Khả Ly lễ phép dời đi, giáo sư Lưu cũng nhanh chóng kết thúc cuộc họp rồi qua bên phòng khách tiếp đón mẹ con Tạ Gia Nhân, mới bước đến cửa, bà đã khách khí nói:

- Chị Tạ, sức khoẻ chị không tốt, phải để tôi qua với chị mới phải chứ!

- Giáo sư Lưu, chị không cần khách sáo, đến thăm chị là việc tôi và Tiểu Tổ nên làm. - Tạ Gia Nhân vừa nói vừa đứng dậy.

- Chị cứ ngồi đi - Giáo sư Lưu nhiệt tình tiến đến, ngồi bên cạnh bà, rồi quay sang Tạ Hoành Tổ và Lưu Khả Ly đang đứng bên cạnh - Công việc của Tiểu Tổ dạo này vẫn tốt chứ?

- Dạ vẫn tốt, cảm ơn Dì Lưu - Tạ Hoàng Tổ lịch thiệp đáp lại.

- Vậy thì tốt rồi, con bận như vậy mà vẫn dành thời gian với mẹ thế này, thật là đáng quí. Khả Ly có phước mới quen được con -

Nghe giáo sư Lưu cảm kích nói vậy khiến hai người trẻ hết sức vui mừng, xem ra mối quan hệ của họ đều được cả hai bên ra mặt ủng hộ, họ làm sao có thể mong muốn gì hơn.

- Reng Reng –

Điện thoại trong túi của giáo sư Lưu liên tục đổ chuông, liếc nhìn tên người gọi đến, bà vội vàng xin phép bước ra một nơi kín đáo, mới bấm nút để nghe

- Alo, giáo sư Lưu

- Ừ. Tôi đây. Có gì mới cậu nói nhanh đi

- Hôm qua mãi tôi mới theo dõi được xe của ông ấy, tôi thấy chiếc xe đó chở một cô gái trẻ đi trước còn ông ấy lên một xe khác, chở theo một cô gái trẻ khác ...- giọng người đàn ông nói vội qua điện thoại.

- Cậu có thể nói rõ hơn được không? Xe chở một cô gái trẻ, rồi ông ấy lại đi cùng một cô gái trẻ khác. - Giáo sư Lưu sốt ruột ngắt ngang, nhất thời không hiểu ý của người đàn ông kia.

- À ý tôi là hình như ông ấy cho tài xế lái xe của mình đưa một cô về, còn mình thì đi cùng cô còn lại, tôi đoán người còn lại chắc là nhân vật quan trọng hơn nên ở lại bám theo họ.

- À, vậy họ đã đi đâu?

- Họ nhau tới nhà hàng Đông Phố, hình như là dùng bữa, rồi cùng nhau về lại khu Grandi Residence. Do khu ấy an ninh rất nghiêm ngặt nên tôi chỉ dám đi theo đến cổng. Tôi đợi một lúc lâu không thấy chiếc xe đó đi ra, nên tôi về luôn.

- Ừm! Được rồi. Cảm ơn cậu. Cậu cứ tiếp tục theo dõi, nhưng nên chú ý cẩn thận hành động.

- Vâng. Tôi nhớ rồi. Chào bà.

Giáo sư Lưu cúp máy, trầm ngâm một lúc, rồi bấm một cuộc điện thoại khác, nhỏ tiếng trao đổi.

- Alo, Viên Viện

- Alo, giáo sư Lưu. - Đầu bên kia Viên Viện thấy cuộc gọi từ giáo sư Lưu thì gấp gáp nghe máy.

- Hôm qua cô tiếp cận được Diệp Cẩn Ngôn rồi à?

Viên Viện thấy giáo sư Lưu đề cập thẳng vào chuyện này thì có chút sửng sốt, cô không biết vì sao mà bà đoán được chuyện này nhanh đến vậy, xem ra bà ấy đúng là rất lợi hại. Nếu giáo sư Lưu đã nhanh chóng có được tin tức như vậy, chi bằng cô cứ thành thật trả lời bà ấy ngay từ đầu.

- À vâng, hôm qua tôi tăng ca có gặp ông ấy nhưng chúng tôi chỉ trao đổi một chút, sau đó ông ấy cho tài xế đưa tôi về.

- Có người khác tăng ca cùng cô phải không? - giáo sư Lưu điềm tĩnh hỏi tiếp khiến Viên Viện có chút hoảng hốt.

- À vâng, còn có một người nữa, cô ấy mới đến công ty.

- Cô ta tên gì?

- Là Chu Toả Toả

- ....

Giáo sư Lưu nghe nhắc đến tên Chu Toả Toả thì sững người, cổ họng như có ai đó chặn lại.

- Alo, giáo sư Lưu, bà vẫn ở đó chứ? - Tiếng Viên Viện luống cuống ở đầu bên kia.

- À không có gì, không có gì, tôi có chút việc ở đây. Cô cứ tập trung công việc bên đó đi.

- Vâng.

Giáo sư Lưu cúp máy, tâm trạng bị nhấn chìm vào một vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn. Bà đứng lặng thinh suy nghĩ hồi lâu, rồi mới trấn tĩnh đi về phía phòng Tạ Gia Nhân đang ngồi đợi, gương mặt trở về bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Khả Ly, Tiểu Tổ - Bà nhanh bước đến gần, cất giọng vui vẻ - Hai con chắc có chuyện cần nói với nhau, đừng để hai người già cản trở, Khả Ly dẫn Tiểu Tổ đi tham quan một vòng đi.

Khả Ly hiểu ý của giáo sư Lưu, quay sang nhìn Tiểu Tổ đứng bên cạnh khẽ gật đầu, rồi cùng xin phép rời khỏi phòng, để lại hai người phụ nữ lớn tuổi cùng nhiều sự tính toán hỗn loạn trong thâm tâm.

- Chị Tạ - Giáo sư Lưu rót một ly trà nóng, đưa qua phía Tạ Gia Nhân – chị đến đây hôm nay chắc hẳn có chuyện cần nói phải không?

- Vâng. – Tạ Gia Nhân thấy giáo sư Lưu nói đúng ý của mình thì có chút ngượng ngùng nhưng cũng cô cùng cảm kích – Vẫn là chuyện liên quan đến con gái của Tiểu Tổ.

- Ồ, việc ấy có thêm tiến triển gì mới chưa?

- Có. Tôi có cho người điều tra, thì ra mẹ con họ đã chuyển về sống tại Grandi Tower, con bé đang học một trường tư thục ở nội khu, xem ra cuộc sống khá tốt, cũng là một lợi thế cho cô ta giữ lại đứa bé – Tạ Gia Nhân thở dài.

- Điều đó thì chưa chắc – Giáo sư Lưu trấn an – Nếu chứng minh được tình hình chính của Chu Tỏa Tỏa không đáp ứng được lâu dài thì chúng ta vẫn có lợi mà, tôi thấy giá thuê một căn họ nhỏ trong khu đó cũng vô cùng đắt đỏ rồi.

- Hà! – Tạ Gia Nhân nở một nụ cười chua xót – Đáng tiếc căn hộ họ đang ở lại là căn đắt đỏ nhất và chủ sở hữu lại chính ta Chu Tỏa Tỏa.

- Hả? Chị chắc chứ? – giáo sư Lưu sủng sốt.

- Chắc chắn! Điều tôi không rõ là làm cách nào cô ta có nhiều tiền như vậy? Còn không thì chắc chắn người đứng đằng sau cô ta cũng là người vô cùng có máu mặt, chúng ta đối phó lại càng khó khăn hơn.

Tạ Gia Nhân mệt mỏi tựa hẳn lưng vào ghế, ánh mắt chán nản rơi xuống ly trà chưa uống hết, mâm mê ở trên tay. Giáo sư Lưu thấy tâm trạng của bạn như vậy không biết nói tiếp thế nào, trong tâm khảm của bà cũng có nhiều chuyện không mấy vui vẻ. Nếu lời Tạ Gia Nhân nói hoàn toàn chắc chắn, cộng thêm chuyện mà bà điều tra được sáng nay, chắc chắn nhân vật có máu mặt của Chu Tỏa Tỏa mà Tạ Gia Nhân vừa nói đến chính là Diệp Cẩn Ngôn. Nhưng trước giờ chuyện ông ấy và bà, ở Thượng Hải rất ít người biết, ngoài Lưu Khả Ly thì chỉ còn một mình Phạm Kim Cang, anh ta nhất định vì ông chủ của mình mà giữ mồm giữ miệng. Đối với Tạ Gia Nhân, tốt nhất bà cũng nên giữ kín chuyện này.