Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 19: Người đàn ông của em.

Diệp Cẩn Ngôn ngồi lặng lẽ ở góc phòng hồi lâu, căn biệt thư to lớn vắng vẻ khiến không gian xung quanh ông càng trở nên tĩnh mịch. Trong cuộc đời người, lên xuống, thành bại là điều không thể tránh khỏi, người đến người đi là điều không thể cưỡng cầu, nhưng có một số chuyện ông chẳng thể buông xuống được, nó cứ như một tảng đá đè nặng tâm hồn ông mãi không nguôi.

Reng! Reng!

Tiếng điện thoại gọi đến phá tan sự im lặng. Diệp Cẩn Ngôn định đưa tay tắt máy, nhận thấy người gọi là Phạm Kim Cang thì bấm nghe.

- Alo!

- Alo Diệp Tổng.

- Ừm, có chuyện gì. – Giọng Diệp Cẩn ngôn trở về trạng thái vô cùng bình thản

- Bên phía AG Investment muốn đưa một người của họ sang phối hợp làm hạng mục mới cùng chúng ta.

- Được! Không vấn đề gì. Nhưng cậu nên tìm hiểu trước một chút về người của họ.

- Vâng, tôi biết rồi thưa Diệp Tổng, là một người cũ.

- Người cũ? – Diệp Cẩn Ngôn không giấu sự ngạc nhiên

- Vâng, là Viên Viện, trước đây từng làm ở Tinh Ngôn cùng Chương Vĩnh Chính.

- À! Cũng được, nhưng tôi cần nói chuyện với cô ta trước, khi nào cậu về hẹn cô ta đến công ty gặp tôi.

- Vâng, thưa Diệp Tổng …À, sau này những việc liên quan đến AG Investment anh có thể để tôi sắp xếp được không? – Phạm Kim Cang thực sự chưa biết phải mở lời về chuyện giáo sư Lưu thế nào, chi bằng cứ kéo dài gian thì hơn.

- Hả? chẳng phải cậu vẫn đang phụ trách đó thôi. Hôm nay sao lại lạ lùng vậy?

- À không không …- Phạm Kim Cang bối rối.

- Nếu không có gì thì thôi nhé. Tôi có việc.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì nhanh tay tắt máy, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

***

Chu Tỏa Tỏa dần dần thích nghi được với cuộc sống ở Grandi Tower, dù gì thì đây cũng là khu dân cư sang trọng và hiện đại bậc nhất ở Thượng Hải, những dịch vụ tiện ích đều có mặt đầy đủ. Hàng ngày cô vẫn đưa Tiểu Tỏa đi học rồi mới đến Tinh Ngôn làm việc. Sau khi cô không đồng ý chuyển đến chi nhánh mới, công việc ở Thượng Hải cũng đôi chút gặp khó khăn, đa phần đều là những lời đám tiếu sau lưng về mối quan hệ của cô và Diệp Cẩn Ngôn. Tỏa Tỏa cũng chẳng muốn thanh minh, hơn cả là cô không còn quan tâm đến những lời dị nghị đó nữa. Cô đã làm vợ của Diệp Cẩn Ngôn, việc bây giờ cô muốn làm là chăm lo thật tốt cho gia đình nhỏ của mình. Diệp Cẩn Ngôn nói cô tìm một quản gia để phụ giúp cho họ việc chăm sóc Tiểu Tỏa Tỏa và công việc nhà, nhưng Tỏa Tỏa nói không cần, cô muốn đích thân làm những việc của một người mẹ, một người vợ, hơn tất cả là cô muốn được tự mình chăm sóc cho người đàn ông cô nhất mực thương yêu. Diệp Cẩn Ngôn thấy cô cương quyết như thế cũng không thúc ép, chỉ kín đáo nhờ Phạm Kim Cang đưa Julia, người giúp việc theo giờ mà anh ta đào tạo mười mấy năm nay, sang giúp cho Tỏa Tỏa những công việc dọn dẹp hàng ngày.

Julia đúng là một nhân viên vô cùng chuyên nghiệp và mẫn cán, hèn gì mà Phạm Kim Cang tin tưởng cô ấy như vậy, ngoài việc dọn dẹp căn nhà rộng lớn của Chu Tỏa Tỏa, cô ấy còn giúp cô chuẩn bị rất nhiều thức ăn, tích trữ đầy đủ trong tủ lạnh, mỗi khi cần nấu nướng Tỏa Tỏa chỉ cần thao tác một chút là có một bữa ăn nóng hổi thơm ngon.

Buổi chiều muộn, hôm nay Vĩnh Chính theo Diệp Cẩn Ngôn ra ngoài bàn công việc chưa về, nên Nam Tôn ghé chơi với mẹ con Tỏa Tỏa. Cô ngồi tựa lưng trên chiếc ghế sofa lớn, hướng mắt nhìn Tỏa Tỏa đang lúi húi trong bếp, sửa soạn bữa cơm chiều, ánh nắng cuối ngày chiếu xen qua lớp cửa kính, phả lên gương mặt Tỏa Tỏa đang ửng hồng khiến cô trông cô cùng dịu dàng. Nam Tôn cất giọng cảm thán:

- Tỏa Tỏa, cậu trông rất ra dáng vợ hiền mẹ đảm rồi đó.

- Vậy hả? – Tỏa Tỏa mỉm cười – Cũng nhờ Julia rất chu đáo chuẩn bị hết chỗ thức ăn này, tớ chỉ việc hâm nóng lại thôi.

- Julia sang chỗ cậu làm chắc lão Phạm khóc không ra nước mắt quá! – Nam Tôn vừa nói vừa bắt chước điệu bộ khóc lóc của Phạm Kim Cang khiến Tỏa Tỏa cười vui thành tiếng.

- Chắc hẳn anh ấy sẽ phải đào tạo một Julia khác mà thôi.

- Ha ha ha –

- À Nam Tôn này, cuối tuần này chúng ta cùng đi mua sắm đi. – Tỏa Tỏa rót một ly nước đưa cho Nam Tôn và ngồi xuống bên cạnh cô. – Tớ muốn sắm sửa thêm một chút đồ đạc.

- Diệp Phu Nhân – Nam Tôn đón ly nước từ tay bạn, đưa mắt nhìn xung quanh ngôi nhà rộng lớn một lượt, cảm khái nói – Diệp Tổng đã chuẩn bị đủ đầy như vậy rồi, cậu còn thấy thiếu thốn gì nữa ư?

- À, có một số món anh ấy nói muốn tớ tự chọn. – Tỏa Tỏa cúi mặt tủm tỉm cười

- Ồ, xem ra Diệp Tổng anh ấy rất chiều cậu, anh ấy đúng là Diệp đại nhân huyền thoại, cậu phải nắm trong tay cho thật chặt đấy. – Nam Tôn làm bộ nghiêm giọng nói.

- Ừ. – Tỏa Tỏa hùa theo ý đùa của bạn, chu môi gật gật tỏ vẻ đồng tình, điệu bộ vô cùng đáng yêu.

- À tớ này cậu nghe này. – Nam Tôn nhanh chóng ngồi lên, giọng nói có phần bức xúc – Cái cô Viên Viện vậy mà sẽ tham gia phối hợp làm một hạng mục với chúng ta, không hiểu làm sao cô ta đầu quân vào được AG Investment nữa.

- Hả? Sao cô ta cứ dây dưa đeo bám các cậu như bã kẹo cao su vậy – Tỏa Tỏa bỗng chốc lớn giọng

- Vậy đó. – Nam Tôn lắc đầu thở dài – Cô ta là người của đối tác, Diệp Tổng chắc cũng sẽ nể tình mà đồng ý thôi.

- Hừm, thật đáng ghét mà …

Tỏa Tỏa đang nói đến đây thì có tiếng mở cửa, đoán biết là Diệp Cẩn Ngôn về nên cô ngưng câu chuyện đang nói dở, bước đến cửa chính vui vẻ đón lấy chiếc cặp táp của ông.

- Ông xã, anh về rồi.

- Ừm, em về lâu chưa? – Diệp Cẩn Ngôn dịu giọng nói, đang định vòng tay ôm lấy eo Tỏa Tỏa thì thấy bóng Nam Tôn đang đứng ở giữa phòng, bèn rụt tay lại, nhã nhặn hỏi. – Nam Tôn cũng ở đây à.

- Vâng, chào Diệp Tổng.

- Dạo này công việc hơi bận, Vĩnh Chính phải đi ra ngoài với tôi nhiều, không phiền đến cuộc sống của hai người chứ? – Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa ngồi xuống sofa đối diện Nam Tôn, Tỏa Tỏa cũng ghé người ngồi bên cạnh ghế, hai tay tì nhẹ lên vai ông, vô cùng tình cảm.

- À không khiền không phiền, Diệp Tổng. Vĩnh Chính anh ấy rất vui khi được đi theo ông học hỏi mà. – Nam Tôn vội vã đáp, rồi như chợt thấy sự có mặt của mình mới làm phiền đến không gian tình cảm của hai người kia nên Nam Tôn khéo léo xin phép ra về, trước khi về còn không quên nháy mắt với Tỏa Tỏa, ý chừng nhắc nhở cô cố gắng giữ thật chặt Diệp Lão Gia huyền thoại, khiến Tỏa Tỏa đắc ý bật cười thật lớn.

Nam Tôn về rồi, Diệp Cẩn Ngôn mới kéo Tỏa Tỏa ngồi xuống bên cạnh mình, để cô dựa hẳn lên người ông, hai tay ông ôm lấy thân người cô, nhẹ giọng hỏi:

- Lúc nãy ở ngoài cửa anh nghe thấy em nói “ đồ đáng ghét”, không phải là đang nói xấu anh đó chứ?

- Ông xã, không phải … Tỏa Tỏa vội vã thanh minh – là em nghe nói cái cô Viên Viện, cô ta bây giờ làm cho đối tác của các anh, còn muốn được làm cùng hạng mục nữa.

- Ồ, em cũng biết cô ta sao?

- Còn hơn là biết nữa – Tỏa Tỏa bực tức nói – Anh không biết đâu, cô ta là một thể loại mặt dày mà em không thể nào tưởng tượng nổi, cô ta đeo bám người yêu cũ của Nam Tôn, rồi sau đó lại đeo bám Vĩnh Chính. Sao cô ta không thể buông tha cho những người đàn ông của Nam Tôn được nhỉ? Nếu mà là người đàn ông của em thì …

Diệp Cẩn Ngôn thấy Tỏa Tỏa tuôn ra một tràng giận dữ, gương mặt cũng dần ửng đỏ lên thì bật cười:

- Nếu là người đàn ông của em thì sao?

- Thì em sẽ không để yên cho cô ta đâu. – Tỏa Tỏa vừa mím môi nói, vừa đập mạnh tay xuống ghế.

- Ha ha ha – Diệp Cẩn Ngôn cười lớn – Em lo xa quá rồi.

Tỏa Tỏa nghe Diệp Cẩn Ngôn nói vậy thì lập tức ngồi xoay người lại, nhìn thẳng vào ông, nghiêm túc hỏi:

- Thật không? Có thật là em đang lo xa quá không?

Diệp Cẩn Ngôn dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt ửng hồng của Tỏa Tỏa, nhìn sâu vào đáy mắt cô, cử chỉ vô cùng âu yếm:

- Người đàn ông của em sẽ không để người như cô ta tiếp cận trong phạm vi 3m đâu.

Nói rồi ông cúi xuống hôn lên bờ môi đang mấp máy của cô, nâng niu khỏa lấp những lo âu đang chực chờ nhen nhóm. Tỏa Tỏa cũng dịu dàng đón lấy chiếc hôn của ông, vòng tay ôm chặt l*иg ngực vững vàng, cả thân hình cô tì nhẹ lên ông. Ráng chiều ấm nồng bao phủ hai dáng người siết chặt với nhau, quyến luyến giao hòa đắm say không dứt.

***

Trung tâm Thương Mại lớn nhất Thượng Hải cuối tuần thường vô cùng đông đúc. Chương Vĩnh Chính tựa vào thành lan can đưa mắt nhìn Tưởng Nam Tôn và Chu Tỏa Tỏa đang say sựa lựa chọn những món đồ trang trí ở một showroom nội thất. Dường như mua sắm là tài năng không giới hạn của phụ nữ, ở bất cứ nơi đâu, bất cứ món hàng nào, cứ đưa cho phụ nữ lựa chọn chắc chắn sẽ có được món đồ tốt nhất với mức giá phải chăng nhất. Với tình hình này chắc chắn bọn họ sẽ còn mua sắm rất lâu đây.

- Tưởng Tổng, Chu Tổng – anh cất giọng vui vẻ nói với hai người phụ nữ xinh đẹp – Tôi thấy hay là chúng ta nên đi ăn nhẹ một chút gì đó rồi quay lại mua sắm tiếp, có được ko? Tôi đói chân sắp đứng không vững rồi nè.

Nam Tôn và Tỏa Tỏa thấy dáng điệu như sắp ngã của Vĩnh Chính thì bật cười.

- Được rồi, được rồi – Nam Tôn dỗ dành – Anh ra ngoài ghế chờ chúng em một lát, thanh toán xong chỗ này rồi chúng ta cùng đi ăn ha.

Vĩnh Chính được vợ quan tâm nhưng vẫn làm ra vẻ miễn cưỡng đi đến chiếc ghế dành cho khách, ngồi xuống chờ đợi.

Phía bên trong, Nam Tôn và Tỏa Tỏa vừa lỉnh kỉnh xách từng túi đồ, vừa thì thầm trò chuyện.

- Thật may Diệp Tổng nhà cậu cùng với Lão Phạm đi công việc hôm nay, nếu không anh ấy làm sao có thể chờ chúng ta đi mua sắm như vầy được. – Nam Tôn giả bộ thở dài.

- Dù anh ấy không bận, tớ cũng không muốn anh ấy đi cùng?

- Vì sao? Cậu sợ anh ấy thấy chúng ta mua sắm quá nhiều ư?

- Không phải, đốt sống cổ của anh ấy không tốt, đi đứng cả ngày thế này sẽ rất khó chịu. Với lại anh ấy rất thích cuối tuần ngồi tĩnh lặng đọc sách, tớ cũng không muốn làm ảnh hưởng.

- Cậu nghĩ vậy thật sao, Tỏa Tỏa?

- Sao chứ? – Tỏa Tỏa nhìn điệu bộ ngạc nhiên của Nam Tôn thì bật cười – Thật đó, tớ cảm thấy chúng tớ không nhất thiết lúc nào cũng ở cạnh nhau, chỉ cần trong lòng hướng về nhau là đủ rồi.

- Lãng mạn! Chín chắn! Ở bên cạnh Diệp Tổng, Chu Tỏa Tỏa đúng là trưởng thành hơn rồi.

- Ha ha ha ý cậu là gì… cậu chọc tớ phải không …?

Tỏa Tỏa vừa cười nói vừa đuổi theo Nam Tôn ra khỏi cửa hàng nội thất, tiến về phía hàng lang nơi Vĩnh Chính đang ngồi đợi. Bỗng nhiên cô dừng lại, đằng xa có bóng dáng một người rất quen đang đi tới. Là Tạ Hoành Tổ. Bên cạnh anh ta còn có hai người phụ nữ, một người còn rất trẻ, độ ngoài hai mươi, ăn vận xinh đẹp cầu kỳ, xem ra là tiểu thư con nhà khá giả nào đó. Người phụ nữ còn lại độ tuổi trung niên, phong thái thanh lịch hơn người. Tỏa Tỏa đoán người phụ nữ trẻ hơn có thể là vị hôn thê mà Tạ Gia Nhân tìm được cho Tạ Hoành Tổ, còn người bên cạnh là người nhà cô ta. Nghĩ lại chuyện giành lại con hôm trước ở nhà Tạ Gia Nhân, Tỏa Tỏa cảm thấy nên tìm cách tránh mặt anh ta lúc này, nhất là khi anh ta đang đi mua sắm chung với người phụ nữ khác.

Cô đang định kéo Nam Tôn lánh vào cửa hàng gần đó thì thấy tiếng Vĩnh Chương cất lên chào hỏi:

- Giáo sư Lưu, Lưu tiểu thư, không ngờ lại gặp hai người ở đây. Tạ Hoành Tổ, lâu ngày không gặp.

- Chương Vĩnh Chính phải không? Cậu cũng đi mua sắm ư? – Tiếng người phụ nữ lớn tuổi cất lên, rất nhã nhặn lịch thiệp.

Bên cạnh, cô gái trẻ cũng cất lời chào:

- Chương Vĩnh Chính, chào anh.

- Thật là tình cờ quá. – Chương Vĩnh Chính vẫn hồ hởi nói – Hôm nay tôi tháp tùng bà xã và bạn thấy của cô ấy đi mua sắm. À Nam Tôn, em lại đây một chút – Vĩnh Chính thấy Nam Tôn và Chu Tỏa Tỏa đang thì đưa tay vẫy vậy lại.

Nam Tôn và Chu Tỏa Tỏa đang tính lánh mặt Tạ Hoành Tổ thì bất ngờ bị Vĩnh Chính gọi lại, nhất thời có phần miễn cưỡng, chầm chậm tiến lại chỗ mấy người đang đứng cất tiếng chào khách sáo cúi đầu chào:

- Xin giới thiệu với giáo sư Lưu, và Lưu tiểu thư, đây là Tưởng Nam Tôn, bà xã của tôi, còn đây là bạn cô ấy, Chu Tỏa Tỏa.

Vị giáo sư Lưu kia và cô gái trẻ vừa nghe Vĩnh Chính nói tên Chu Tỏa Tỏa thì cùng nhau quay người lại, chăm chú nhìn cô, trên gương mặt có chút gì đó khác lạ.

Hôm nay Chu Tỏa Tỏa mặc bộ chiếc áo hở vai màu hồng, chân váy khakhi trắng để lộ làn da trắng sứ gợi cảm và đôi chân thon dài. Mái tóc thả nhẹ phía sau lưng, cùng khuôn mặt trang điểm rất nhẹ khiến trông cô như độ mới vừa đôi mươi. Nếu không nói, có lẽ mọi người đều nghĩ cô là một cô nữ sinh mới ra trường, nét xinh đẹp tươi trẻ khiến những người xung quanh đôi ba lần đi ngang qua ngoái lại.

- Chào giáo sư Lưu và Lưu Tiểu Thư. Tạ Hoành Tổ, lâu ngày không gặp – Nam Tôn và Tỏa Tỏa cũng cất lời chào nhóm người mới đến.

Tạ Hoành Tổ không lường trước được việc vô tình chạm mặt Chu Tỏa Tỏa ở đây thì không giấu nổi sự bối rối, nhưng việc đã đến nước này thì anh đành phải cố gắng làm như chưa có chuyện gì xảy ra thôi.

- Xin chào! Chào Tỏa Tỏa, em khỏe chứ?

- Rất khỏe, cảm ơn anh. – Tỏa Tỏa bình thản đáp lời, trên môi xuất hiện một nụ cười xã giao nhưng lại rực rỡ như bông hoa hồng ban sáng.

Lúc này Lưu Khả Ly tiến lại gần Tạ Hoành Tổ, nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cánh tay anh ta, thái độ rất thân mật:

- Hoành Tổ, Chu Tỏa Tỏa tiểu thư đây có phải là …?

- À để anh giới thiệu, Khả Ly, dì Lưu, đây là Chu Tỏa Tỏa, vợ cũ của con. – Tạ Hoành Tổ vội vàng nói. – Còn đây là Lưu Khả Ly, bạn gái của anh và cô của cô ấy, Dì Lưu

- Ồ xin chào bà Lưu và Lưu Tiểu Thư – Tỏa Tỏa điềm tĩnh nói, trên gương mặt vẫn hiện lên nét cười.

- Chào cô, Chu Tỏa Tỏa.

Lưu Khả Ly tiến lại gần, chìa bàn tay ra trước mặt Chu Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa cũng lịch thiệp bắt nhẹ tay cô ta. Thực ra những chuyện tình cảm riêng tư của Tạ Hoành Tổ đã không còn là mối quan tâm của cô, việc anh ta yêu ai hay dự định kết hôn với ai đều không quan trọng, miễn sao anh ta và gia đình đừng mang chuyện nuôi Tiểu Tỏa ra để gây khó dễ cho cô là được. Việc gặp mặt hôm nay, nếu đã buộc phải gặp gỡ nói chuyện với nhau dăm ba câu, thì Tỏa Tỏa cũng vui vẻ đón nhận thôi.

Nam Tôn đứng bên cạnh hiểu rõ, Tỏa Tỏa vốn chẳng còn mặn mà với những chuyện liên quan đến Tạ Hoành Tổ, Tạ Gia Nhân, nhưng đυ.ng mặt nhau như này cũng không phải là chuyện gì thoải mái. Tốt nhất là nhanh chóng mỗi người một hướng, để đỡ phải gây gượng ép cho nhau. Nghĩ vậy, cô tìm một lí do để cả nhóm cùng rời đi:

- À Vĩnh Chính, chỗ cửa hàng em hẹn đã đến giờ rồi, có lẽ chúng ta phải rời đi thôi.

Vĩnh Chính hiểu ý, cùng hai cô gái vội vàng tạm biệt giáo sư Lưu rồi nhanh chóng bước về phía thang máy, tìm một cửa hàng rộng lớn, giả bộ mua sắm.

Giáo sư Lưu và Lưu Khả Ly cùng nhìn theo bóng lưng của bọn họ cho đến khi khuất hẳn, trong lòng chắc hẳn có nhiều cảm xúc đan xen. Chu Tỏa Tỏa đúng là có vẻ đẹp hơn người, khí chất cũng ít nhiều lấn át những người khác, nhưng liệu thực sự cô ta có bản lĩnh khiến cánh đàn ông như Tạ Hoành Tổ và người đó vì cô mà không màng được mất hay chỉ là một bông hoa tỏa hương sắc nhất thời?

***