Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 8: Cháu sẽ rời đi

Phạm Kim Cang thấy Diệp Cẩn Ngôn ở trong phòng cảm thấy có chút kì lạ, bình thường nếu không phải đi vắng thì Diệp Tổng sẽ phân phó rất nhiều công việc cho anh xử lý. Anh đến gần cửa, rón rén gõ nhẹ.

- Cốc cốc.

- Có chuyện gì? – Tiếng Diệp Cẩn Ngôn vọng ra.

- Tôi có thể vào được ko?

- Vào đi.

Phạm Kim Cang đẩy cửa bước vào thì thấy Diệp Cẩn Ngôn đang chăm chút đọc tài liệu, dáng vẻ rất tập trung, đôi lúc còn ghi chú những điều quan trọng vào một tờ giấy.

- Tiểu Phạm, vừa hay tôi có việc này muốn bàn với cậu.

- Chuyện gì, thưa sếp.

- Chiều mai cậu đi Bắc Kinh tôi, đây là những tài liệu tôi cần cậu chuẩn bị. Nhắn với Nam Tôn và Vĩnh Chính sáng mai 10h họp.

Nói rồi Diệp Cẩn Ngôn đưa cho Phạm Kim Cương một xấp giấy tờ rồi lại chăm chú vào công việc còn dang dở.

- V…â…n..g – Phạm Kim Cang ngập ngừng đáp.

- Vậy cậu đi đi…

- Vâng. Tôi xin phép.

Phạm Kim Cang thấy thái độ nghiêm túc của Diệp Cẩn Ngôn như vậy thì không dám chần chừ, anh nhanh chóng ra ngoài cắm cúi làm việc.

Ngày hôm sau, hai người cả cuộc họp gấp rút với nhóm người Nam Tôn, Vĩnh Chính. Tuy công ty của họ được thành lập chưa lâu nhưng với danh tiếng và uy tín của Diệp Cẩn Ngôn thì rất nhiều công ty lớn nhỏ trong và ngoài nước muốn hợp tác với họ. Lần này, đối tác AG từ Singapore chỉ định đích danh Diệp Cẩn Ngôn và công ty mới của ông thực hiện một dự án lớn tại Bắc Kinh, vì vậy Diệp Cẩn Ngôn phải gấp rút lên đường.

Vừa tới nơi, họ đã bắt tay vào các cuộc hội hợp, khảo sát, cường độ dày đặc nhưng kết quả vô cùng thuận lợi.

Buổi tối, hai người họ vừa ăn vừa bàn công việc, nhịp độ thế này khiến Phạm Kim Cang nhớ về những ngày đầu tiên đi theo Diệp Cẩn Ngôn, khi mà cả hai người đều là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Hóa ra, không phải tuổi già làm nhiệt huyết của chúng ta vơi đi, mà chính tình yêu khiến chúng ta có được nhiệt huyết và những năm tháng cuộc đời giúp cho chúng ta biết tiết chế để không có những phút bốc đồng mà thôi. Nghĩ vậy, Phạm Kim Cang tự mình mỉm cười.

- Tiểu Phạm, Tiểu Phạm … mệt quá nên ngốc rồi phải không? – Diệp Cẩn Ngôn đưa tay vẫy vậy trước mặt Phạm Kim Cang khiến anh giật mình.

- À không, tôi chỉ nhớ về một chút chuyện cũ.

- Giờ này không phải là lúc hoài niệm – Diệp Cẩn Ngôn nghiêm giọng – lịch trình của chúng ta những ngày tới cũng rất dày.

- Tôi biết.

- Theo yêu cầu của phía đối tác, những gì liên quan đến dự án này phải hoàn toàn bảo mật, nên cậu thông báo để cả nhóm phải thật chú ý đến việc này.

- Phạm vi cần bảo mật gồm những gì, thưa sếp Diệp. – Phạm Kim Cang vừa hỏi vừa tính lấy giấy bút ghi lại.

- Tất cả!

- Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thông báo đến những người liên quan.

Hai người bàn công việc đến khuya mới xong, Diệp Cẩn Ngôn thả mình nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa:

- Tiểu Phạm, nếu công việc mấy ngày nữa tiến hành thuận lợi, trong 5 năm sắp tới của dự án của AG ở Bắc Kinh và vùng Đông Bắc đều do chúng ta thực hiện. Tôi nghĩ chúng ta nên tính đến việc mở sớm văn phòng ở Bắc Kinh.

- Tôi biết rồi, Diệp Tổng. Tôi sẽ lên phương án luôn.

Nói xong Phạm Kim Cang không kìm lòng được mà cảm thán: Chỉ sợ người không có bản lĩnh, với bản lĩnh như Diệp Tổng không sợ chúng tôi không có việc để làm.

Diệp Cẩn Ngôn cười nhạt:

- Cậu đừng sến súa vậy có được không?

- Không sến súa, không sến súa, tôi chỉ nói sự thật. – Phạm Kim Cang nhăn mặt chống chế.

- Hừ, tôi cả đời lăn lộn, cuối cùng là để cho cậu nói mấy câu nịnh bợ sến súa này không ngượng miệng mà thôi. Chẳng phải đến giờ cũng chỉ vẫn là hai lão già đầu sắp bạc ngồi uống trà với nhau thôi sao …

Nói xong, Diệp Cẩn Ngôn cầm ly trà lên nhưng không uống, ánh mắt nhìn ra xa xăm, không có điểm đến cũng không biết nghĩ gì. Phạm Kim Cang bên cạnh vì vậy mà cũng không dám nhiều lời, đột nhiên cả không gian rơi vào trầm mặc.

***

Thời gian sau đó, tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn, phần lớn thời gian của Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang đều ở Bắc Kinh, Nam Tôn và Vĩnh Chính vừa chuẩn bị cho đám cưới, vừa lo quản lý công ty. Tỏa Tỏa dốc sức toàn lực vì công việc, cô chưa quyết định sẽ đi đến Thâm Quyến hay sẽ ở lại Thượng Hải, nhưng dù quyết định thế nào thì cô cũng phải bán thật nhiều nhà, kiếm thật nhiều tiền. Một hôm, Tỏa Tỏa về đến nhà thì Nam Tôn cũng vừa tới nơi:

- Nam Tôn, hôm nay trời sẽ có bão hay sao mà cậu về sớm thế? Cả mấy tuần nay cậu đi sớm về khuya khiến tớ nghĩ Diệp Cẩn Ngôn nay lại trở về làm ông chủ máu lạnh vắt kiệt sức của nhân viên hay sao? – Tỏa Tỏa nói một hơi oán trách.

Nam Tôn nhìn điệu bộ của Tỏa Tỏa như vậy thì bật cười, cô ném chiếc túi xuống thả cả người xuống giường:

- Tỏa Tỏa cô nương, đợt này mình thực sự bận, vô cùng bận. Diệp Tổng và Lão Phạm bây giờ đóng đinh ở Bắc Kinh rồi nên ở công ty chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đến tay tớ và Vĩnh Chính, thực sự không có thời gian để thở luôn.

- Ờ.

- Ờ thôi sao – Nam Tôn thấy Tỏa Tỏa đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên dừng lại thì nhổm dậy đưa mặt mình đến trước mặt Tỏa Tỏa – Có phải cậu nghe Diệp Tổng đi Bắc Kinh rồi nên cảm thấy mất mát?

- Thôi cậu đừng chọc tớ nữa, tớ đi tắm chút đã. – Tỏa Tỏa vội vàng đứng dậy, chạy nhanh về phía nhà tắm, tránh cho Tôn Nam nhìn thấy đôi mắt sắp ửng đỏ của mình.

***

Cuối cùng thì cũng đến ngày phải trả lời cho Đới Thiến về sự lựa chọn của mình, Tỏa Tỏa hiểu, dù quyết định thế nào thì cô cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng cuộc sống có gì mà hoàn mỹ chứ, chẳng phải từ nhỏ cô cuộc sống của cô đã vậy rồi sao, như một con thuyền nhỏ băng qua thác gềnh, vượt qua sông suối, biết bao giờ mới được neo đậu. Có lẽ đó là định mệnh.

Thành phố này cô đã có những ngày vui, nhưng cũng có rất nhiều ngày rất buồn, có thể đến nơi mới, định mệnh sẽ khác đi chăng? Ai rồi cũng sẽ đối mặt khó khăn, đâu có ai cả suốt đời sống trong hào quang mãi mãi, khó khăn đến thì đối mặt, có gì mà phải sợ. Nghĩ vậy, cô hít một hơi, ngẩng cao đầu gõ cửa phòng Đới Thiến.

- Xin chào Tổng Giám Đốc, chào dì.

- Tỏa Tỏa đến rồi à? Cháu ngồi đi.

- Dì Út, cháu đến đây là để trả lời đề nghị của Công ty, cháu đồng ý đến chi nhánh mới. – Tỏa Tỏa dõng dạc nói, tuy trong lòng có chút xúc động nhưng cô không e ngại, cũng không hối hận.

- Tốt lắm. Dì tin là cháu sẽ làm được, sẽ vượt qua mọi chuyện, có gì thì cứ trực tiếp gọi điện cho dì. – Đới Thiến bước đến, bắt tay Tỏa Tỏa thật chặt, trong lòng cô cũng trào dâng nhiều cảm xúc không rõ là kinh ngạc, hay cảm thông, hay là trong đó có một chút tiếc nuối.

- Tạm thời cháu sẽ gửi Tiểu Tỏa Tỏa ở Nam Tôn một thời gian, sau khi ổn định chỗ ở mới cháu sẽ về đón Tiểu Tỏa Tỏa.

- Được, dì cũng sẽ cho người đến phụ giúp Nam Tôn trong thời gian cháu không ở đây. – Đới Thiến dịu dàng nói.

- Vài hôm nữa, Nam Tôn sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay nho nhỏ, chỉ có mấy người chúng cháu, nếu dì không bận thì cháu mời dì tham dự. – Tỏa Tỏa khách sáo nói.

- Không cần đâu, để dành không gian riêng cho các cháu. Khi nào chúng ta tới chi nhánh mới thì cùng nhau ăn cơm.

- Vâng, cháu cảm ơn dì. – Tỏa Tỏa nói xong thì rời phòng, những gì cô đã quyết định vĩnh viễn không bao giờ hối hận. Không bao giờ hối hận.

***