Đóa Tường Vi Sau Mưa

Chương 1: Em như làn gió mùa xuân

Công ty điện tử Tạ Thị, một ngày mùa hè hai năm sau biến cố lớn, tại phòng Tổng Giám Đốc, một người đàn ông trung niên, dáng dấp cao lớn, phong phạm nho nhã đang ngồi đọc báo cáo hoạt động kinh doanh. Trên gương mặt cương nghị, ánh mắt thâm trầm thi thoảng hiện lên những ánh cười, khóe miệng cũng được nhếch lên đôi chút. Có vẻ kết quả kinh doanh khởi sắc nên vị Tổng Giám Tốc ấy mới có nét mặt vui vẻ đến vậy. Người đó không phải ai khác, chính là Diệp Cẩn Ngôn, người nắm từng nắm trong tay quyền lực khuynh đảo thương trường, một tay ông đã gầy dựng tập đoàn địa ốc Tinh Ngôn uy danh lừng lẫy ở Thượng Hải và giờ đây lại là người đưa Tạ Thị từ đáy vực sâu trở lại đường đua thương nghiệp.

Ông đưa tay bấm một số điện thoại nội bộ, giọng nối điềm tĩnh ôn hòa:

- Tiểu Phạm, Phó Tổng Tạ đã đến chưa?

Tiểu Phạm là người trợ lý lâu năm của ông, Phạm Kim Cang, từ khi Diệp Cẩn Ngôn từ chức ở Tinh Ngôn và chuyển về điều hành công ty điện tử sắp phá sản của Tạ Gia Nhân, anh cũng đi theo ông. Đối với anh, được ở cạnh và làm việc cùng với Diệp Tổng là một điều may mắn. Anh không coi đó là trách nhiệm, chỉ là anh tìm thấy được niềm vui sống, được sự ấm áp bên cạnh con người vừa khiến anh nể phục vừa khiến anh cảm thấy được là chính mình.

- Diệp Tổng, Giám đốc Tạ đến rồi nhưng còn bận xử lý chút công việc. Anh ấy sẽ có mặt ở đây trong 30 phút nữa.

- Được – Diệp Cẩn Ngôn đáp ngắn gọn rồi cúp máy.

Ông thả mình vào lưng ghế, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Hôm nay nắng rất đẹp, ánh nắng vàng như mặt ong chiếu qua ô cửa kính xuống nền nhà. Bất giác ông cảm thấy, ánh nắng tươi xinh như nét cười của một người con gái ông đã từng quen. À không hẳn là thế, người con gái đã từng đến như một cơn gió mùa xuân, nụ cười của cô lại như tia nắng vàng mùa hạ, lan tỏa những nét tươi vui sống động vào tâm hồn tưởng như đã già cỗi và chai sạn của mình. Nghĩ vậy, ông khẽ mỉm cười nhưng trong mắt lại hiện lên một ánh nhìn sâu thăm thẳm. Những người đi bên cạnh ông, dù mới hay đi cùng ông nhiều năm như Tiểu Phạm, thi thoảng cũng bắt gặp ở ông ánh nhìn ấy, nhưng không ai dám hỏi ông đang nghĩ gì bởi họ hiểu tâm hồn ông là một tòa thành uy nghi và bí mật, nếu không phải ông nói ra, cũng không ai dám hỏi. Nếu là cô ấy, những ngày nắng đẹp thế này, sẽ không cần hỏi ý của ông mà lén mở toang các cửa sổ, thả hồn theo những đám mây mặc cho những con gió bông đùa qua mái tóc, nụ cười rực rỡ như một đóa hoa.

Bất giác ông đứng dậy, đến bên cửa sổ, mở tấm kính ra và đứng đó hồi lâu.

Ông lại nhớ cô ư?

Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa kéo ông trở về với thực tại.

- Vào đi!

- Diệp Tổng… ồ, hôm nay nắng đẹp quá … - Phạm Kim Cang vừa bước vào đã cất giọng hào hứng.

- Hmmm…. Có việc gì – Tiếng Diệp Cận Ngôn trầm mặc đáp lại

- À tôi chỉ vào báo với anh là lịch hẹn mấy người Tưởng Nam Tôn và Chương Vĩnh Chính vẫn giữ nguyên 7h tối nay tại nhà hàng Đông Phố.

- Uh.

- À … ừ… à không.. Hết rồi Diệp Tổng. Tôi ra ngoài trước… trước. – Phạm Kim Cang ngập ngừng

- Có gì thì cứ nói.

- À không… Phạm Kim Cang toan bước đi lại ngoái đầu lại, dáng vẻ như muốn nói, nhưng lại thôi

- Nói đi!

- À ừm… Chu Tỏa Tỏa… cô ấy .. cô ấy..

- Hử… Diệp Cận Ngôn nghe thấy Phạm Kim Cang nhắc đến Tỏa Tỏa thì vội rời mắt khỏi chiếc điện thoại trên tay nhìn về phía anh ta, trong đáy mắt hiện lên sự gấp gáp. Chỉ Phạm Kim Cang, người đi cùng với Diệp Tổng bao năm mới nhận ra sự gấp gáp ấy, người bình thường sẽ bị vẻ thâm trầm của ông che lấp.

- Cô ấy làm sao? – Diệp Tổng tiếp tục hỏi

- Là tôi hôm nay nói chuyện điện thoại với Nam Tôn nên tiện cô ấy kể cho tôi nghe một chút về Tỏa Tỏa. Tỏa Tỏa dạo này rất tốt, nghe nói bây giờ cô ấy đã về lại Tinh Ngôn, thành tích ban đầu cũng khá thuận lợi

- Ồ … Diệp Cẩn Ngôn đáp lại ngắn gọn, nhưng trong giọng nói có nét cười…

- Tôi thật sự rất mừng cho cô ấy … Phạm Kim Cang tiếp tục … Anh có thấy vậy không?

- Ừm.

- Chỉ vậy thôi sao? – Phạm Kim Cang vừa nói vừa nghiêng đầu, như muốn cố gắng đón ánh mắt của Diệp Cẩn Ngôn, dáng vẻ trêu đùa.

- Hừm, tôi thấy là cậu nên chuẩn bị tốt tài liệu cho buổi gặp tối nay với Chương Vĩnh Chính đấy. – Diệp Cẩn Ngôn đáp lời, giọng nói làm ra vẻ như nghiêm khắc với thư ký Phạm.

- À tôi biết rồi, tôi đi ngay … đi ngay đây.

Thư ký Phạm vôi vàng đi ra ngoài, anh không quên khép cánh cửa lớn lại. Hơn ai hết anh hiểu, lúc này Diệp Tổng chỉ muốn ở một mình.

Trong căn phòng tĩnh lặng, Diệp Cẩn Ngôn vẫn đăm chiêu, nhưng trên khóe miệng có một nụ cười rõ nét.

***

Cách đó không xa, Tạ Hoành Tổ vừa họp xong với bộ phận sản xuất.

Tạ Hoành Tổ là con trai duy nhất của Tạ Gia Nhân. Trước khi Tạ Thị phá sản, mặc dù được mệnh danh là Hoàng Tử Tạ Thị nhưng anh vốn chẳng quan tâm đến công việc, chỉ đến khi công ty phá sản, mẹ anh lâm bệnh, Chu Tỏa Tỏa - người anh quyết tâm cưới bằng được cũng rời bỏ anh, anh mới giác ngộ và đi theo Diệp Cẩn Ngôn gánh vác công ty cùng ông.

Các kế hoạch triển khai dài hạn trong 3 tháng tới đều ổn định khiến anh có niềm tin hơn về bản thân mình cũng như quyết định quay trở về nhà họ Tạ của anh 2 năm trước. Không thể phủ nhận, làm việc chung với Diệp Cẩn Ngôn, anh học được bản lĩnh từ người đàn ông này không ít. Diệp Cẩn Ngôn bôn ba thương trường nhiều năm, vừa có cái uy của một người thủ lĩnh, lại là một người trọng tình trọng nghĩa, không giống dáng vẻ bề ngoài, chẳng trách ngày xưa Tỏa Tỏa yêu ông ấy như vậy, kể cả trong khoảng thời gian sống cùng với cô, anh cảm thấy Diệp Cẩn Ngôn vẫn hiện hữu trong tim cô, có lẽ đến bây giờ vẫn là mối tình khắc cốt ghi tâm, chưa một ai có thể thay thế.

- Hôm nay họp đến đây thôi, cảm ơn mọi người. Tôi phải lên gặp Diệp Tổng một chút.

Đoạn anh bước nhanh về phía phòng của Diệp Cận Ngôn.

- Diệp Tổng, tôi đến rồi

- À. Giám đốc Tạ, vào đi

- Vâng

- Ngồi.. ngồi đi

- Vâng

- Tôi mới xem báo cáo kinh doanh nửa đầu năm. Tăng trưởng rất tốt, tín hiệu rất đáng mừng

- Vâng – Tạ Hoành Tổ vui vẻ tiếp lời

- Có được kết quả này nhờ vào công sức của cậu không ít.

- Cảm ơn chú coi trọng … nhưng cháu nghĩ đều là nhờ sự dẫn dắt của chú .

- Không không, tôi nhận thấy sự trưởng thành rất lớn từ cậu. Chúng ta hợp tác cũng đã được tròn 2 năm, cũng đến lúc tôi phải rời đi.

- Chú Diệp, thực lòng cháu cũng muốn nói chuyện với chú về việc này – Tạ Hoành Tổ tỏ thái độ cung kính, dè dặt nói. - Đúng là 2 năm qua, Tạ Thị đã đứng lên từ vực thẳm và cũng có được sự tăng trưởng nhất định, nhưng … cháu… cháu cảm thấy nếu như chú rời đi thì không biết cháu có thể đảm đương được không? Cháu rất lo.. – Tạ Hoành Tổ vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, ánh mắt chứa đầy sự ưu tư

- Hmmm. – Diệp Cẩn Ngôn cũng nhìn chăm chú về phía anh ta.

- Cháu cảm thấy cháu… à không cả mẹ cháu và Tạ Thị vẫn cần có chú. Không biết chú có thể xem xét việc dời đi sau 1 năm nữa được không - Trong giọng nói của Tạ Hoành Tổ hiện lên sự tha thiết.

- Tiểu Tạ - Diệp Cẩn Ngôn điềm tĩnh cất lời – Tôi là người làm việc cùng cậu đã 2 năm rồi, hơn ai hết tôi hiểu rõ sự trưởng thành của cậu. Diệp Cẩn Ngôn tôi nói lời là giữ lời, Tạ Thị đã vượt qua được cơn đại khủng hoảng, cậu cũng đã trưởng thành, không cần phải có tôi nữa.

- Không, không phải vậy- Tạ Hoành Tổ bối rối.

- Hãy tin tôi, tôi bôn ba thương trường bao năm, tôi nhìn người rất rõ. Tôi tin tưởng cậu sẽ dẫn dắt Tạ Thị thành công. Trong công việc có gì khó khăn, cứ gọi điện cho tôi, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể giúp cậu.

- Vâng. – Tạ Hoành Tổ ngập ngừng – Diệp Tổng, nếu chú đã nói vậy thì cháu tôn trọng quyết định của chú.

- Tốt lắm.

- Vậy chú dự định sẽ làm gì sau khi rời Tạ Thị?

- Tạm thời tôi chưa có quyết định gì rõ ràng, nhưng có lẽ sẽ quay về làm bất động sản.

- Ồ… vậy chú sẽ quay về Tinh Ngôn?

- Không! Tôi chắc chắn không về Tinh Ngôn. dù tôi vẫn còn cổ phần ở đó , Tinh Ngôn giờ đã là Tinh Ngôn mới, những lí tưởng trước kia của tôi cũng không còn phù hợp. Tôi muốn gây dựng một điều gì đó mới mẻ dựa theo lí tưởng của mình.

- Ồ… cháu rất tin ở chú.

- Hừ - Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười – tôi cũng không nói trước điều gì, nhưng có lẽ tôi cũng muốn thử làm những việc mà tôi chưa từng nghĩ tới.

- Vâng. cháu nghe nói … Tạ Hoàng Tổ dừng một giây rồi nói tiếp … Tỏa Tỏa hiện giờ cũng đã trở về Tinh Ngôn, cô ấy có vẻ rất tốt.

- Ồ - Diệp Cẩn Ngôn trầm mặc – Hai người dạo này thế nào rồi?

- Chúng cháu … rất ít gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng cháu sang thăm Tiểu Tỏa thì gặp cô ấy, cũng nhiều lần không gặp. Có vẻ cô ấy không muốn gặp lại cháu.

- Vậy sao?

- Cháu đã nghĩ sau khi mọi việc dần ổn định thì chúng cháu có thể làm lại từ đầu, nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói như thế này cũng tốt. Cô ấy có ước mơ của riêng mình. Cháu tôn trọng … - Tạ Hoành cúi đầu, giọng cũng trùng xuống

- Cậu từ bỏ ư? – Diệp Cẩn Ngôn hỏi, quay người về phía Tạ Hoành Tổ nhưng ánh mắt lại dừng ở một khoảng trống trước mặt.

- Cháu không muốn vậy … Hì, Tạ Hoành Tổ cười nhạt, trong nét cười hiện lên sự bất lực … Nhưng có lẽ đó là sự lựa chọn duy nhất… Cô ấy muốn được sống cho ước mơ của mình.

- … - Diệp Cẩn Ngôn im lặng

Tạ Hoành Tổ cũng rơi vào im lặng giây lát, rồi như nhận ra nét trầm tư trong khuôn mặt Diệp Cẩn Ngôn, anh vội vàng nói:

- Cháu nghĩ chỉ cần Tỏa Tỏa vui thì cháu cũng vui. Hiện giờ cô ấy rất vui.

- Ừm …

- Không còn việc gì nữa, cháu xin phép, Diệp Tổng.

- Ừm, cậu đi thong thả. Mọi công việc bàn giao tôi sẽ nói Thư ký Phạm làm thật chi tiết với Công ty.

- Vâng. Cảm ơn chú.

Tạ Hoành Tổ đứng dậy, bước về phía cửa, giữa chừng anh quay lại, bất ngờ nói một câu:

- Diệp Tổng. Cháu vẫn nghĩ, Tỏa Tỏa chưa quên được ...

- ….

Nói rồi, Tạ Hoành Tổ nhanh chân trở về phòng làm việc của mình, trên mặt ân hiện những tâm tư không ai đoán biết là buồn hay vui.

***