Buổi sáng ở thành phố Lâm Thanh, một làn sương trắng bao phủ khắp nơi, sau khi ánh nắng sáng chiếu xuống, sương mù mới dần tan đi, mọi người qua lại trên đường, nhộn nhịp tấp nập.
Đinh Thịnh Dương ôm Linh Linh tỉnh táo rạng rỡ tới một chỗ văn phòng môi giới nhà đất.
Sau đó, anh đi xem nhà ở với người môi giới, anh không định thuê nơi nào quá tốt. theo những gì anh tính, chỉ cần một phòng một sảnh là được. Linh Linh ngủ trên giường, anh có thể ngủ dưới đất, tuân theo nguyên tắc tiết kiệm là quốc sách thôi, vì anh còn chưa biết tới khi nào mình mới tìm được công việc mới mà.
Người môi giới dẫn anh tới ba, bốn căn phòng theo yêu cầu của anh, anh không thích nơi nào, nếu không phải tầng ngầm thì cũng là tiền thuê quá đắt.
Tuy anh có thể tạm chấp nhận nhưng không thể cứ để Linh Linh ở tầng ngầm mãi chứ.
Cho tới khi trời sắp tối, bọn họ mới rời khỏi căn phòng cuối cùng trong hôm nay, người môi giới đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bèn xua tay bảo bọn họ vào xem.
Đinh Thịnh Dương nhìn căn nhà, tuy là diện tích không lớn nhưng lấy sáng tốt, còn có ban công nhỏ, quan trọng nhất là giá cả rất rẻ, Đinh Thịnh Dương lập tức thích ngay.
Sau đó, thủ tục thuê nhà cùng với những giấy tờ cần thiết đều được giải quyết ngay tại đây, cuối cùng người môi giới cũng nở nụ cười khi quay về.
Hôm sau, Đinh Thịnh Dương dẫn Linh Linh rời khỏi quán trọ, dọn vào nhà mới của bọn họ.
Đây là một khu chung cư khá cũ kỹ, lầu cao nhất cũng chỉ tới tầng năm, không có thang máy, cũng khá xa trung tâm thành phố nhưng ích lợi là môi trường trong thành, giá rẻ.
Đinh Thịnh Dương cọ rửa dọn dẹp phòng, lau dọn cả phòng lại một lần nữa một cách cần mẫn, sau đó anh tới siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, nồi niêu xoong chảo cùng với rau dưa trái cây.
Giữa trưa, anh làm hai món chay đơn giản, ôm Linh Linh lên ghế rồi cầm thìa, định cho Linh Linh ăn no trước.
Lúc này, chuông cửa reo vang.
Đinh Thịnh Dương mở cửa, thấy đó là một cô gái mặc váy hoa, buộc tóc búi, anh ngơ ngác, “Xin chào, cô tìm ai thế?”
Cô gái tóc búi mỉm cười, hai má lúm đồng tiện hiện lên trên má, mi mắt cong cong vô cùng đáng yêu, “Chào anh, tôi tên là Lê Băng, là hàng xóm của các anh. Tôi ở đối diện ấy! À phải rồi, tôi cũng là chủ nhà của anh, hôm qua các anh tới xem phòng là lúc tôi ra ngoài nên chúng ta không gặp nhau.”
“À, hóa ra là quý cô chủ nhà.” Đinh Thịnh Dương không hay giao tiếp với con gái, anh xoa xoa gáy, không dám nhìn thẳng, rủ mắt nhìn trái phải, ấp úng một lúc lâu sinh mệnh nói, “Nhà… rất tốt…”
Lê Băng cười phụt, “Cái gì là quý cô chủ nhà chứ, nghe lạ tai lắm, anh cứ gọi tôi là Lê Băng được rồi, mà anh còn chưa nói là mình tên gì.”
“Tôi là Đinh Thịnh Dương, Thịnh trong Thịnh Khai, Dương của Dương Phàm.” Đinh Thịnh Dương nhanh chóng nghiêm túc giới thiệu bản thân.
“Đinh Thịnh Dương, tên anh nghe rất hay, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Đinh.” L6 Băng nói vài câu đã như quen thuộc, cô nghiêng đầu ngửi thử, phát hiện ra chuyện gì đó, “Anh Đinh, anh đang ăn cơm à?”
Đinh Thịnh Dương, “Ừ, tôi vừa nấu cơm xong, đang chuẩn bị ăn cơm.”
Lê Băng cười gian, bụng cô kêu rột rột đúng lúc.
Lúc này Đinh Thịnh Dương mới phản ứng lại, hỏi thử, “Lê Băng, cô muốn vào ăn không?”
“Được, tôi sẽ không khách sáo, cảm ơn anh Đinh.” Sau khi vào phòng, Lê Băng trông thấy Linh Linh ngồi trên ghế, “Anh Đinh, đây là em gái của anh à, đáng yêu thật!”
Sau khi khách thuê phòng, người môi giới sẽ báo cho chủ nhà biết vài thông tin cơ bản của khách, cho nên Lê Băng đã biết là Đinh Thịnh Dương dẫn em gái Linh Linh tới đây ở.
Nói tới Linh Linh, Đinh Thịnh Dương thả lỏng thấy rõ, anh xoa đầu cô bé, “Linh Linh, chào chị Lê đi em.”
Linh Linh lập tức ngoan ngoãn nói, “Chào chị Lê.”
“Ôi, bé Linh Linh đáng yêu thật!” Lê Băng nhìn Linh Linh, hai mắt sáng lên ngay tức khắc, nhìn cô như thế muốn ôm Linh Linh vào l*иg ngực, hôn thật mạnh.
Nhưng Linh Linh là người mà ngay cả người luôn soi mói như Hạ Thư còn khen, nếu không phải trời sinh cô bé bị bệnh, chắc là cũng sẽ không bị cha mẹ ruột bỏ rơi.
Vì có thêm một người nên hai món trông có vẻ ít ỏi quá, Đinh Thịnh Dương bèn nấu thêm món cà chua xào trứng. Động tác thuần thục kia khiến Lê Băng nhìn mà lòng thầm khen đàn ông tốt.
Sau khi ăn xong, Lê Băng hoàn toàn bái phục dưới tài nấu ăn của Đinh Thịnh Dương, nhìn người đàn ông ngồi đối diện cầm thìa nhỏ đút Linh Linh ăn cơm, Lê Băng rưng rưng mà nghĩ, đây không phải đàn ông tốt mà là đàn ông tốt tuyệt thế!
Cả bữa cơm, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, Lê Băng ăn no căng, cuối cùng ngại ngùng không dám ăn uống chực, bèn giúp Đinh Thịnh Dương dọn bát đũa, nhưng anh lại ngại ngùng từ chối.