Những ngày tháng hoang đường như thế vẫn kéo dài cho tới khi Tào Minh giải quyết công việc xong, bàn giao hoạt động tới thăm ban, mà Tào Minh là người đại diện, tất nhiên là biết mật mã phòng nghỉ.
Tào Minh vừa mở cửa đã thấy hai chân Đinh Thịnh Dương gập thành hình chữ M, Hạ Thư cúi đầu vào giữa hai chân anh. Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Thư phản ứng rất nhanh, lấy quần áo che thân thể trần trụi của Đinh Thịnh Dương lại.
Đinh Thịnh Dương tái mặt, sắc mặt trắng bệch sững sờ ra đó, nhìn Tào Minh đang đứng ở cửa cũng đang nhìn bọn họ với ánh mắt khϊếp sợ.
Sau khi Tào Minh phản ứng lại, anh ta lập tức đóng cửa, chỉ vào hai người bọn họ, tay run rẩy một lúc lâu mà vẫn không biết nên nói gì.
Hạ Thư cau mày không vui mà hỏi, “Sao anh lại tới đây? Vào mà không biết gõ cửa à?”
Mẹ kiếp, ai mà nghĩ là Hạ Thư sẽ làm chuyện này ở đoàn phim? Còn làm với Tiểu Đinh! Còn gõ cửa?
Tào Minh nhắm mắt lại, anh ta bưng ngực, cảm thấy huyết áp tăng vọt lên. Anh ta hít sâu vài hơi, “Hai người các cậu giải thích cho tôi xem chuyện gì thế này?”
“Chậc, thì là như anh thấy đó.”
Tào Minh: không hổ là đại thiếu gia, bị người ta vạch trần chuyện này mà còn có thể nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ như thế.
Tào Minh lại nhìn Đinh Thịnh Dương, Đinh Thịnh Dương vẫn thật thà chất phác như thế, chỉ là mặt không còn đen như trước, chỉ đậm hơn màu lúa mạch một chút. Nhưng anh ta không hiểu tại sao Hạ Thư lại đè Đinh Thịnh Dương, chẳng phải ban đầu hắn ghét Đinh Thịnh Dương lắm sao?
Hạ Thư nhìn Đinh Thịnh Dương vẫn đang tái mặt vì kinh hoảng quá mức, hắn quay đầu bảo Tào Minh ra ngoài trước, giúp Đinh Thịnh Dương mặc quần áo đã.
Hắn nâng mặt anh lên, “Anh sợ gì chứ, chúng ta không có lén lút yêu đương, cũng không nɠɵạı ŧìиɧ, nhìn anh sợ chưa kìa.”
Tim Đinh Thịnh Dương đập loạn xạ vì kinh hãi, giọng anh run rẩy, “Nhưng hai chúng ta đều là nam, làm chuyện này là sai, hơn nữa anh còn là minh tinh!”
“Ai nói nam với nam không thể làm chứ? Với cả tôi còn không thèm để ý thì anh để ý làm gì?” Hạ Thư không biết phải phản bác như thế nào, trong mắt hắn, thân phận minh tinh này chẳng thể trói buộc gì được, cho dù phóng viên chụp ảnh được gì thì cũng phải suy nghĩ kĩ xem có nên đăng, có dám đăng lên hay không.
“Nhưng tôi, tôi để bụng… tôi không thích nam, tôi thích…” Đinh Thịnh Dương khẽ thì thào, gần như không thể nghe được những chữ tiếp theo.
Trong mắt Hạ Thư hiện lên sự nguy hiểm, hắn nheo mắt nói, “Anh thích cái gì?”
Đinh Thịnh Dương sống chung với Hạ Thư lâu như thế, vẫn hiểu được chút tính cách của hắn. Lòng dạ Hạ Thư hẹp hòi, hay ghen tuông, nếu anh dám nói là thích con gái, có thể đêm nay anh sẽ bị hắn hành hạ tới chết, cho nên lần này anh chọn im miệng không nói.
“Tôi không quan tâm anh thích cái gì, bây giờ anh chỉ có thể ở cạnh tôi.”
Hạ Thư không nói ba chữ “anh thích tôi” ra, có thể là lòng kiêu căng và tự trọng không cho phép hắn lộ ra khát vọng của mình.
Sau khi Tào Minh bước vào lần nữa, hai người đã nói xong, anh ta cũng nhân cơ hội này sắp xếp suy nghĩ của mình, nhìn thoáng qua Đinh Thịnh Dương, “Tiểu…”
Anh ta muốn gọi “Tiểu Đinh” nhưng cảm thấy với quan hệ của hai người kia, kêu như thế thì không ổn, anh ta nghĩ ngợi một lát nhưng không biết phải gọi thế nào cho phù hợp, chỉ đành tiếp tục nói, “Tiểu Đinh à, cậu ra ngoài mua cà phê giúp tôi đi, tôi bận rộn nhiều ngày, đã mệt mỏi lắm rồi.”
Tào Minh có ý mời Đinh Thịnh Dương lánh mặt, nhưng anh không biết, sau khi đồng ý xong thì anh ra ngoài. Anh cũng không muốn tiếp tục ở đó, nhớ đến lúc vừa bị phát hiện, anh đã sắp cao trào, chẳng biết Tào Minh thấy được vẻ dâʍ đãиɠ của mình ra sao, bây giờ nghĩ lại, anh chỉ muốn đâm đầu chết cho xong thì quá hổ thẹn.