Trợ Lý Thẳng Nam Bị Đại Minh Tinh Cưỡng Chế

Chương 31

“Ư ư!”

Đinh Thịnh Dương bị đầu lưỡi và ngón tay cùng cᏂị©Ꮒ hậu huyệt, chẳng bao lâu sau anh đã cao trào, dịch da^ʍ phun ra xối lên mặt Hạ Thư. Cũng vì cao trào mà người Đinh Thịnh Dương nhũn ra, ngồi lên mặt Hạ Thư. Dươиɠ ѵậŧ trong miệng anh đang cắm rút một cách nhanh chóng, nhiều lần chọc vào cổ họng, cảm nhận được sự chật hẹp trong cổ họng, mặt anh đỏ bừng cả lên.

Hạ Thư không nâng mông Đinh Thịnh Dương lên mà chỉ đổi vị trí, để huyệt da^ʍ đè lên mặt mình. Hắn há miệng ngậm lấy miệng nhỏ, mũi dán sát hậu huyệt, cằm ma sát lên âm đế, ngửi mùi tanh ngọt dâʍ đãиɠ.

Tốc độ dươиɠ ѵậŧ cắm rút càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi của Hạ Thư cũng chui vào chỗ sâu trong huyệt, linh hoạt liếʍ láp thịt huyệt. Hoa huyệt dâʍ ɭσạи bị liếʍ tới nỗi run rẩy nôn nao, liên tục mυ'ŧ lấy đầu lưỡi đang xâm lân, lần nào co rút cũng sẽ phun ra một luồng nước da^ʍ, bị Hạ Thư nuốt sạch.

Đinh Thịnh Dương bị đầu lưỡi kia liếʍ mà run cả người, cộng thêm cổ họng bị cắm, cảm giác buồn nôn sinh lý khiến nước mắt anh ứa ra.

Anh nức nở kêu rên, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị một tay Hạ Thư đè xuống, tay còn lại của hắn thì túm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của anh, vuốt ve sờ soạng, khiến anh chỉ đành phải ngậm dươиɠ ѵậŧ trong miệng, hoa huyệt bị đầu lưỡi chơi đùa, cả người hoàn toàn rơi vào tay Hạ Thư.

Sau khi Đinh Thịnh Dương bị liếʍ lên cao trào, Hạ Thư cũng thúc vào lần cuối, khi sắp bắn ra, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng Đinh Thịnh Dương, bắn lên mặt anh, nhưng vẫn còn một ít bắn vào bờ môi chưa kịp khép lại.

Hạ Thư không thể dùng những món đồ trên giường được nữa, hắn gọi nhân viên phục vụ khách sạn vào dọn dẹp, cũng sửa soạn chuẩn bị tới đoàn phim.

“Anh Hạ, hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày, tới bệnh viện đóng tiền thuốc.” Đinh Thịnh Dương mặc bộ quần áo lần đầu tiên anh tới phỏng vấn, nhưng bây giờ mặt anh không còn đen như trước, màu da lúa mạch với mặt mũi khôi ngô đoan chính, nhìn có vẻ đẹp trai sáng sủa.

“Anh mới đi làm bao lâu mà xin nghỉ rồi?” Lòng Hạ Thư phủ nhận việc hắn bực tức vì không trông thấy Đinh Thịnh Dương, chứ không phải là vì nhân viên lười biếng hở tí là xin nghỉ, “Anh đưa chi phiếu cho Tiểu Lưu đi, tôi sẽ bảo Tiểu Lưu tới bệnh viện nộp tiền.”

“Không được đâu anh Hạ, tôi còn phải ký đơn đồng ý phẫu thuật nữa, vả lại tôi cũng muốn tới thăm Linh Linh, lâu rồi tôi không gặp Linh Linh.”

Mấy năm nay, Đinh Thịnh Dương làm việc không kể ngày đêm để kiếm tiền, gần như là không nghỉ ngày nào trong năm, thỉnh thoảng anh rảnh rỗi cũng đã là đêm khuya, thì bệnh viện không cho vào thăm.

Hạ Thư vuốt tóc, hắn tức giận mắng “đệch”, nhìn vẻ mặt xin lỗi của Đinh Thịnh Dương, hắn cũng chỉ đành nuốt tiếng mắng chửi thô tục tiếp theo, “Được, nhưng anh phải về trước mười hai giờ!”

Tất nhiên là Đinh Thịnh Dương gật đầu đồng ý ngay.

Hạ Thư lại đi tới phòng ngủ, đeo đai trinh tiết vừa gỡ xuống buổi sáng cho anh, bảo anh đeo lên. Đinh Thịnh Dương giật mình ấp úng đẩy ra, không chịu làm.

“Tôi… hôm nay tôi tới bệnh viện, anh có thể…”

“Anh cứ nói nhiều vô ích làm gì thế? Mau đeo lên đi, hay là anh muốn tôi giúp anh?”

“Không không không, để tôi tự làm!” Đinh Thịnh Dương nhịn cảm giác xấu hổ, tự cắm gậy mát xa vào, mỗi lần đi một bước là nước lại chảy ra, bắp đùi nhũn ra.

Hạ Thư hài lòng, “Tôi sẽ bảo tài xế đưa anh đi, nộp tiền, thăm em gái xong thì anh gọi điện thoại cho lão Trương, anh ta sẽ tới đón anh.” Hạ Thư không cho Đinh Thịnh Dương cơ hội từ chối, nói xong là hắn xách đồ ra cửa ngay.



Đinh Thịnh Dương nộp viện phí ở chỗ cửa sổ thu ngân, sau đó anh tới văn phòng của bác sĩ Lưu. Anh biết ca phẫu thuật này không có nguy hiểm gì nhiều, nghe bác sĩ Lưu nói là có tỷ lệ thành công cao, anh cũng thở phào, tiện thể anh ký cả đơn phẫu thuật.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Đinh Thịnh Dương nhìn bóng người nhỏ bé nằm trên giường, đeo máy thở gần như che khuất cả mặt, anh nghiêng đầu giơ tay mỉm cười với anh, khẽ gọi anh ơi.

Đinh Thịnh Dương nghĩ tới chuyện Linh Linh còn nhỏ như thế mà đã phải chịu ốm đau, hai mắt anh đỏ ửng.

Linh Linh không phải em ruột của anh, anh nhặt được cô bé bên con đường ven sông, lúc đó cô bé bị bọc trong tã lót, kêu khóc oa oa.

Tuy là nhà Đinh Thịnh Dương cũng nghèo khó nhưng ba mẹ anh là người tốt bụng, cảm thấy thêm một miệng ăn cũng không sao, người lớn bèn dành dụm chút tiền, nhận nuôi cô bé rồi đặt tên là Linh Linh.

Khi Linh Linh được một tuổi, vì đột nhiên bị ngất, được đưa tới bệnh viện mới kiểm tra ra cô bé mắc chứng bệnh phổi bẩm sinh, còn phải bỏ ra một số tiền rất lớn để chữa. Lúc này bọn họ mới hiểu tại sao cha mẹ cô bé lại vứt bỏ cô bé đi.