Ám Hương Trên Cơ Thể Cháu Gái

Chương 20

Ngô San theo sát, tay cầm túi xách: “Cố tổng, lúc trước tôi để một bộ quần áo dự phòng ở công ty, quần áo của Dao Dao đều ướt rồi, anh để con bé thay đi, lát nữa tôi sẽ giúp con bé ủ ấm bằng siro gừng. "

Cố Dục hoàn toàn không chú ý đến Ngô San đang nói chuyện, suy nghĩ của hắn đều hướng về Lộ Dao. Cô đến bao lâu rồi, sao người lại ướt thế này? Rõ ràng có ô nhưng không mở ra, ôm trong lòng làm cái gì ?

Hắn vừa đau lòng vừa tức giận hỏi: "Trời mưa không ở nhà ngoan ngoãn đợi, còn chạy đến đây hóng gió?"

Ngô San không còn cách nào khác ngoài việc đóng cửa lại và quay người rời đi, đồng thời đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ của văn phòng. Cô ta không thể để cháu gái nhỏ của ông chủ bị ướt cho người khác nhìn thấy.

Lộ Dao vẫn không nói chuyện với Cố Dục, cô quay sang bóng lưng của Ngô San, lẩm bẩm một cách chua chát: "Cô ta thích cậu."

Cố Dục cau mày, lười nói chuyện với Lộ Dao, đưa tay giật lấy ô trong tay cô, ném sang một bên, sau đó kéo cô trở lại phòng tắm trong phòng, lấy ra hai chiếc khăn tắm khô, đắp lên người cô một cái, còn một cái giúp cô lau tóc..

"Cô ta chỉ thích cậu, con có thể nhìn ra."

Thấy Cố Dục không trả lời, Lộ Dao tăng âm lượng mấy phần, chính là để cho hắn cùng cô nói chuyện.

Đôi mắt to xinh đẹp của cô ươn ướt, như thể vừa rồi toàn bộ nước mưa đều rơi vào mắt cô, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ bất bình.

Cố Dục cuối cùng cũng nghe lời cô, giống như người ngoài cuộc: "Đó là chuyện của cô ta, cậu không thích cô ta, cô ta thì sao, có liên quan gì đến cậu?"

Nếu hắn không quan tâm ai thích hắn, bao nhiêu năm trước đã mệt chết rồi. Lớn lên như vậy, có quỷ mới biết có bao nhiêu người thích ngưỡng mộ hắn..

"Vậy cậu… thích ai?

Còn chưa kịp hỏi, Cố Dục đã cau mày cắt ngang: "Mưa to như vậy, chạy lung tung làm gì?"

"Trời mưa rồi, mang ô cho cậu."

Nói rồi, Lộ Dao muốn đưa ô cho hắn.

Nhưng vừa giơ tay lên, cô liền phát hiện chiếc ô đã bị cậu của mình lấy đi, đặt sang một bên từ lúc nào.

Cố Dục im lặng một lúc, không biết nên nói gì.

Hắn là ông chủ của công ty này, trời mưa, trợ lý thư ký sẽ mang ô cho hắn. Vả lại xe hắn để dưới hầm nên mưa cũng không ướt.

Dù không cần nhưng lòng cô đau không kìm được. Cháu gái nhỏ bị ướt như vậy, chỉ sợ lúc đó chỉ nghĩ đến việc không để cho hắn bị ướt, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.

Giọng nói dịu dàng đáng thương của cô cháu gái nhỏ vang lên bên tai tôi: “Cậu, con lạnh…”

"Một lát nữa sẽ không lạnh nữa, cậu giúp con trước..."

Cố Dục muốn nói cậu sẽ lau khô người cho con trước khi thay quần áo. Nhưng khi hắn đang nói, khóe mắt hắn vô tình liếc nhìn ngực cô, động tác lau dừng lại.

Chất liệu của chiếc váy mùa hè quá mỏng, nước mưa dính vào người cô khiến nó trở nên trong mờ, phản chiếu đường nét của bộ ngực.

Nó có một đường viền rất tròn và đầy đặn, hai núʍ ѵú dựng đứng trên chiếc váy ướt, rất rõ ràng.