Ám Hương Trên Cơ Thể Cháu Gái

Chương 10: Chột dạ

Lộ Dao vội vàng giải thích: “Không có, con muốn nói là........”

Cố Dục ngắt lời: “Chờ mẹ con đi công tác về, cậu liền chuyển đi, giờ cậu đi con liền biến thành một con ngựa hoang không biết kiềm chế.”

Vốn là không muốn chuyển đi, nhưng ý thức được một giây kia mình vậy mà lại có ý nghĩ cầm thú với Lộ Dao, nhất định phải chuyển đi. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bỏ vì hắn là cậu ruột của cô, cô là cháu gái mà hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn.

Lộ Dao không vui trong nháy mắt.

Cậu nói, chờ mẹ về, cậu liền chuyển đi, cô cũng không muốn hắn chuyển đi.

........

Vũ trường quán bar, mấy chị em đang chơi đùa, Cố Dục tìm một góc không ai chú ý, ngại ầm ĩ mà nhắm mắt lại.

Sở thích của hắn và Lộ Dao hoàn toàn trái ngược nhau, cực kỳ chán ghét tiếng xập xình của đèn laser sân khấu và âm nhạc kim loại nặng trong quán bar. Nếu như không phải sợ cháu gái nhỏ nửa đêm đi chơi gặp phải nguy hiểm, hắn mới không đến.

Cũng không biết là làm sao, rõ ràng hai ngày trở về cảm giác được, cháu gái nhỏ không thích nói chuyện, ngay cả ra ngoài đi chơi, đều là bạn thân của cô nói, cô thì lười biếng dựa vào sô pha nghe.

Bạn thân Tô Hoan nhìn về phía Cố Dục: “Dao Dao, cậu của cậu thật sự đẹp trai quá.”

Người cao một mét tám mươi tám, mày kiếm mắt sáng như sao, mắt hai mí, lông mi mảnh dài như quạt, da trắng lạnh, đường nét trên mặt rõ ràng lại hoàn mỹ, khí chất lại càng quý phái lạnh lùng.

Cho dù hắn lui vào trong góc tối tăm nhất ở vũ trường như vậy, cũng là hạc đứng giữa bầy gà.

Diệp Tiêu Tiêu cầm ly cocktail bắt đầu bát quái: “Cậu của Dao Dao ông chủ Cố, là một mỹ nam nổi tiếng, lúc hắn học đại học người theo đuổi chặn đến trường tiểu học của chúng ta, nhất định phải nhờ Dao Dao giúp gửi thư tình thổ lộ tình cảm. Chỉ có chị họ của tớ, bao nhiêu năm sống chết không chịu yêu đương, nhất định phải nhìn xem rốt cuộc là con hồ ly tinh nào so với chị ấy, trở thành mợ nhỏ của Dao Dao mới cam tâm.”

Tô Hoan là bạn thân học đại học của Lộ Dao, mới quen biết hơn một năm, không quen Cố Dục. Ngược lại Diệp Tiêu Tiêu là bạn thời thơ ấu của Lộ Dao, về chuyện nhà họ Cố, cô ấy biết rõ rành rành.

Nghe Diệp Tiêu Tiêu nói, ánh mắt Tô Hoan sáng ngời: “Nói cách khác, trước mắt ông chủ Cố còn độc thân?”

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu: “Đúng vậy. Thật ra ông chủ Cố cũng không lớn, mới hai mươi tám tuổi, chỉ lớn hơn Dao Dao có chín tuổi, người như hắn có ánh mắt cao, tuổi này còn độc thân là chuyện bình thường.”

Tô Hoan nghiêng người sang một bên, cánh tay đặt lên vai Lộ Dao, kéo dài ngữ điệu nói: “Dao Dao à, còn thiếu mợ nhỏ không?”

“......” Lộ Dao im lặng một lúc, nghiêng người, nhìn về phía Cố Dục.

Đúng lúc, Cố Dục vậy mà đồng thời mở hai mắt, cũng nhìn về phía Lộ Dao.

Hắn giơ tay chỉ lên đồng hồ trên cổ tay, ý thức rõ ràng: Mấy giờ rồi, có thể về nhà rồi.

Lộ Dao cắn răng một cái, giận dỗi trả lời: “Vâng.”

Sắp phải dọn đi rồi, quản cô về nhà lúc mấy giờ để làm gì.

Phải tìm mợ nhỏ, để cho hắn cảm nhận được cảm giác bị người ta áp bức quản giáo.

Vẻ mặt Tô Hoan vui vẻ mà mập mờ: “Vậy cậu xem, tớ thế nào?”

Lộ Dao quyết đoán duỗi tay: “Phát bao lì xì.”

“Được rồi, cháu gái ngoan, mợ nhỏ sẽ phát cho cháu.”

Tô Hoan cười phốc một tiếng, cầm điện thoại lên phát cho Lộ Dao một bao lì xì.

“Nhận được rồi, mợ nhỏ thật tốt, mợ nhỏ thật hào phóng, cảm ơn mợ nhỏ.” Lộ Dao cũng cầm điện thoại lên, đang muốn nhận, Cố Dục vừa rồi còn đang ngồi ở một góc đã đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống.

Lộ Dao trong lòng hoảng hốt, điện thoại trước mặt đập lên bàn trà, chột dạ ngửa đầu nhìn Cố Dục: “Cậu.......”