Chương 2
“Xuân Hạnh, mấy ngày nay Vương phi về nhà mẹ đẻ, không ở vương phủ, ngươi ở vương phủ phải thay Vương phi trông chừng đám hồ ly tinh kia, đừng để các ả có cơ hội chui vào chỗ trống. Vương phi tín nhiệm ngươi, ngươi cũng không thể cô phụ sự tin tưởng của Vương phi!”
“Vâng, Xuân Hạnh hiểu được”
Ngọc trâm tựa như nổ đốp đốp ở bên tai.
Ta là Xuân Hạnh, là một nha đầu nhóm lửa bếp núc trong Tĩnh Vương phủ, vì cớ gì đại nha hoàn ngọc trâm bên cạnh Vương phi sẽ cho rằng ta sẽ trông chừng những ả hồ ly tinh kia, bởi vì ta dung mạo bình thường sao?
Chính là các nàng không biết, Xuân Hạnh ngay từ ánh mắt đầu tiên, khi nhìn thấy Vương gia thì đã đem lòng ái mộ Vương gia, dựa vào cái gì mà một nữ nhân quen thói tị hiểu như Vương phi lại có thể có được Vương gia, chẳng phải vì nàng ta lớn lên xinh đẹp hay sao! Tuy thực không muốn thừa nhận, nhưng ta biết, bởi vì Vương phi lớn lên xinh đẹp nên Vương gia mới thích nàng ta, thậm chí độc sủng một mình nàng ta, ta hận....
Không ta không ghen ghét, qua đêm nay Vương gia chính là của ta, Xuân Hạnh nhìn chính mình trong gương cười đến si cuồng..
Lúc nửa đêm, Vương gia uống say bị bọn thị vệ hộ tống trở về tiến vào phòng ngủ Vương phi, Xuân Hạnh nhìn ánh nến lập loè, khăn trong tay đều đã bị vò nát, Vương phi không ở đây nhưng Vương gia còn tới nơi này, thật là ân ái, Xuân Hạnh cúi đầu nhớ tới thuốc giấu trong lòng ngực, ngọn lửa ghen ghét làm Xuân Hạnh rốt cuộc cũng không kìm nén được.
Cùng với tiếng kẽo kẹt, cửa phòng ngủ Vương phi bị mở ra, Xuân Hạnh tiến vào phòng, nhìn Vương gia nằm ở trên giường, dã thú trong lòng Xuân Hạnh rốt cuộc đã phá tan l*иg giam, Xuân Hạnh đem thuốc bột đổ vào nước trà, bưng lên trong tay chậm rãi đến gần mép giường.
“Vương gia tỉnh tỉnh, Vương gia uống nước, tỉnh rượu.”
Xuân Hạnh một bên nhẹ nhàng kêu gọi một bên đỡ đầu Vương gia lên, lớn mật áp toàn bộ cơ thể đến gần Vương gia. Vương gia trong hôn mê chậm rãi mở miệng, chỉ nghĩ là Vương phi đang ở bên.
Xuân Hạnh nhìn Vương gia đã nuốt xuống nước trà pha dược, vui vẻ đến run tay, trên mặt dần dần vặn vẹo, Xuân Hạnh chậm rãi bò lên trên giường, kích động đưa bàn tay run rẩy chậm rãi tới gần mặt Vương gia, Vương gia lớn lên cũng thật đẹp.
Ngón tay từ giữa mày trượt xuống sóng mũi lại đến môi, Xuân Hạnh nuốt xuống nước miếng, chậm rãi bỏ đi quần áo Vương gia, vuốt ve l*иg ngực trần trụi của nam nhân, khóa ngồi ở trên người hắn, nhìn Vương gia càng ngày càng nóng, Xuân Hạnh cũng vặn vẹo thân hình thấp giọng kiều suyễn, “A, Vương gia, ngươi nhìn ta, ngồi ở trên người của ngươi người là ta”