“Bọn mày định xử tao thế nào?” Tát Bố ngồi phịch dưới đất, dáng vẻ tự tin.
“Mày nói mày là người của chiến đội Chư Thần?” Hoắc Doãn hỏi.
“Phải.” Tát Bố liếc bọn họ một cái, “Chư Thần của bọn tao có thực lực rất mạnh, căn bản không sợ bọn mày trả thù.”
Hoắc Doãn dò hỏi nhìn Túc Mạch ở bên cạnh, anh ta lắc đầu, tỏ vẻ không chắc chắn. Kẻ này có thể che chắn sóng điện não, đặc biệt trong trạng thái tàng hình, căn bản không cảm nhận được, bình thường chỉ có thể “nghe” được vài thông tin rải rác. Nhưng nếu Nguyên Sơ đồng ý giúp một tay…
Nguyên Sơ không nghiêng đầu nhìn qua, hoàn toàn không có ý tiếp nhận ánh mắt của Túc Mạch. Bởi vì cho dù không dùng thần giao cách cảm, Hoắc Doãn cũng có cách.
“Tao còn chưa tra tấn mày, sao mày đã khai rồi?” Hoắc Doãn ngồi trên xe lăn, một tay chống cằm, lạnh lùng nhìn Tát Bố trên mặt đất, “Cái này không hợp với phong cách của tao, tao quyết định tra tấn mày hai ngờ, sau đó mới hỏi tiếp.”
Tát Bố nghe thế, vẻ mặt dần trở nên méo mó: Đcm, mày có bệnh à? Tao đã khai rồi, mày còn muốn tra tấn tao!
Mọi người cũng nhìn Hoắc Doãn với vẻ mặt cổ quái.
Hoắc Doãn xòe bàn tay ra, một ngọn lửa xanh xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
“Chờ đã, chờ đã!” Cuối cùng Tát Bố cũng không còn bình tĩnh như trước đó nữa, hắn vội vàng nói, “Mày muốn biết gì nữa thì cứ hỏi đi, tao nhất định biết gì nói đó.”
“Biết gì nói đó?” Hoắc Doãn nhàn nhạt nói, “Nếu không để mày nếm thử thế nào là thống khổ tuyệt vọng, sống không bằng chết, làm sao tao có thể tin lời mày nói là thật.”
Tát Bố hô lên: “Tao đảm bảo những gì tao nói đều là sự thật!”
“Không được, tao vẫn tin tưởng vào bạo lực hơn.” Vẻ mặt của Hoắc Doãn dưới sự phản chiếu của ngọn lửa màu xanh cực kỳ hung dữ, trong mắt anh toát ra hàn khí buốt rét, làm tinh thần của Tát Bố thất thủ, suy nghĩ rối loạn.
Tát Bố: Móa mày!!!
【Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh ta biết gì đó rồi?】Suy nghĩ này nhanh chóng bị Túc Mạch nghe được một cách chính xác.
“Chiến đội Chư Thần là chiến đội mạnh nhất hành tinh Tạo Vật, bọn mày làm tổn thương tao, bọn họ tuyệt đối không tha cho bọn mày.” Tát Bố ngoài mạnh trong yếu uy hϊếp.
“Mày yên tâm, tao sẽ không gϊếŧ mày.” Hoắc Doãn không hề dao động, “Dị năng của mày không tồi, tao tin bọn họ sẽ đồng ý bỏ ra một cái giá lớn để chuộc mày.”
Tát Bố: “...”
【Bọn họ tuyệt đối sẽ không chuộc thân cho tao, cả đời này cũng không thể!】
【Em trai của mày đã chết từ lâu rồi.】Túc Mạch đột nhiên nhận được thông tin này, không khỏi nhìn về phía cô: “Em trai hắn đã chết từ lâu rồi?”
“Mày nói gì?” Tát Bố giật mình, không dám tin mà trừng mắt với anh ta.
【15 tháng trước đã chết rồi. (Nguyên Sơ)】
Túc Mạch thuật lại: “15 tháng trước cậu ta đã chết rồi.”
“Không thể nào!” 【15 tháng trước? Mình gia nhập Cổ Mộ được 16 tháng! Chẳng lẽ em trai mình ở Cổ Mộ chưa đến một tháng đã chết? Không đúng, mỗi tháng mình đều được gặp em trai một lần, em ấy rõ ràng vẫn còn sống. (Tát Bố)】
Túc Mạch nhìn Nguyên Sơ, còn chưa kịp thuật lại suy nghĩ trong lòng của Tát Bố, thì đã nghe được đáp án.
【Cổ Mộ có một vị nhân ngẫu sư. (Nguyên Sơ)】
“Nhân ngẫu sư?” Đây là lần đầu tiên Túc Mạch nghe nói đến nghề nghiệp này.
Nhưng Tát Bố nghe như thế đã choáng váng cả người.
Nhân ngẫu sư, nhân ngẫu sư… Toàn thân hắn run rẩy, nét mặt vừa đau buồn vừa phẫn nộ, lại xen lẫn vài phần sợ hãi khó có thể che giấu.
Nhân ngẫu sư là một nhánh của tiến hóa giả hệ tinh thần, có thể tước đoạt thần trí của một người, sau đó luyện hóa kẻ đó thành “bản sao” của gã. Một “bản sao” tương đương với một cái mạng của gã, hơn nữa căn cứ theo trình độ luyện hóa, gã có thể nắm giữ từ 50% đến 99% dị năng của “bản sao”.
Cũng giống như Tát Bố, em trai của Tát Bố đã thức tỉnh dị năng loại cường hóa, có tố chất thân thể rất mạnh mẽ, không lâu sau khi cậu ta bị Cổ Mộ bắt giữ thì đã bị nhân ngẫu sư luyện hóa trở thành “bản sao” của gã, bọn chúng căn bản không muốn để cậu ta sống.
Tát Bố ngây ngốc vẫn luôn bị giấu giếm, chăm chỉ thay bọn chúng làm việc, hắn nghĩ rằng sau em trai mạnh lên, thì hắn có thể dẫn em trai bỏ trốn. Nhưng hắn đã quá ngây thơ rồi, thế mà tin tưởng đám côn đồ vô nhân tính của Cổ Mộ giữ lời hứa.
“A… A… A…” Tát Bố phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân ảnh dần trở nên mờ dần, rồi lập tức trở nên trong suốt, chỉ để lại một túm dây trói hình người.
Đám người Hoắc Doãn hiểu đại khái tình huống, cũng không quá mức căm thù Tát Bố. Hành tinh Tạo Vật mang đến cho nhân loại một tương lai vô hạn, nhưng đồng thời cũng hạ thấp vô hạn điểm mấu chốt về đạo đức của nhân loại. Loài người không ngừng tiến hóa, nhưng mạng người lại ngày càng rẻ mạt.
Ý thức được sự đáng sợ và hung tàn của Cổ Mộ, Hoắc Doãn không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Những kẻ này chắc hẳn vẫn đang hoạt động ở hẻm núi Kỳ Thạch, thậm chí có lẽ đang ở gần đây theo dõi động tĩnh của bọn họ, âm thầm chờ đợi thời cơ, chuẩn bị gϊếŧ bọn họ trong một lần.
Nguyên Sơ nhìn lướt qua một cái cây, có một con chim non màu đen đang đậu ở đó, bất động nhìn chằm chằm mọi người dưới gốc cây.
Sẽ có một trận chiến khốc liệt vào ngày mai.
Lần này Cổ Mộ phái đến bảy người, người nào cũng có thực lực cường hãn. Tát Bố chẳng qua là một con tốt nhỏ đi dò đường mà thôi.
Ánh mắt ảm đạm của Nguyên Sơ đảo qua từng người ở đây, những chuyện sắp xảy ra với bọn họ đều hiện lên trong mắt cô.
“Nguyên Sơ.” Tháp Lệ cúi người xuống, ngập ngừng nói, “Tôi nhìn thấy… tử khí.”
Tất cả mọi người đều có.
Ngoài trừ, Nguyên Sơ.
Nguyên Sơ nhét một quả trứng của Thiểm Cốt vào trong tay của cô ấy: “Chăm chỉ tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ừm.” Hoắc Lệ cau mày nuốt quả trứng rồi nhắm mắt tu luyện, không hỏi nhiều nữa.
Ngày hôm sau, Hoắc Doãn dẫn theo mọi người tiếp tục tìm kiếm tín hiệu cầu cứu, cứu được thêm hơn mười tiến hóa giả. Trên đường đi có mấy lần gặp phải nguy hiểm, nhưng dưới sự giúp đỡ trong âm thầm của Nguyên Sơ, bọn họ đều vượt qua một cách an toàn.
Giang Bằng Phi cũng chính thức gia nhập Hoa Quả Thụ, việc đầu tiên cậu ta làm chính là làm cho mỗi thành viên một huy hiệu Hoa Quả Thụ.
Mặc dù Hoa Quả Thụ là chiến đội kỳ cựu, nhưng bởi vì quá mức khiêm tốn, danh tiếng không cao, từng nghe qua tên tuổi của bọn họ hầu hết là các tiến hóa giả sống ở hành tinh Tạo Vật trên năm năm.
Hào Tử vẫn tiếp tục phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, ngày càng có nhiều người chú ý đến bọn họ, Hoa Quả Thụ trở thành chủ đề mọi người bàn tán rôm rả.
【Hoa Quả Thụ? Tên gì lạ vậy?】
【Trừ lão đại với trị liệu sư, những người khác đều yếu xìu.】
【Có ai biết người đàn ông tên “Túc Mạch” kia có dị năng gì không?】
【Tui biết nè, là thần giao cách cảm đó. Anh ta từng ở trong đội của chúng tôi, ngoại trừ có thể nghe lén suy nghĩ của người khác, thì vô dụng vãi.】
【Chòi mé, dị năng như vậy thì khó chịu ghê.】
【Tháp Lệ cũng không tệ lắm, nhưng gương mặt lại đáng sợ quá luôn.】
【Nói mới nhớ, mấy ngày nay chưa từng thấy người phụ nữ đại boss ra tay, ngay cả một con muỗi cũng không gϊếŧ, y như một dòng nước trong veo trên hành tinh Tạo Vật vậy á.】
【Có thể nằm im một chỗ và chiến thắng trong hiểm cảnh thì cũng là loại tài năng.】
【Bọn họ chỉ có hai người là chủ lực chiến đấu (Hoắc Doãn và Tháp Lệ), còn lại đều là phụ trợ gà yếu. Nếu gặp phải đội ngũ mạnh một chút, chỉ cần cầm chân hai chủ công, thì có thể nắm chắc phần thắng.】
…
Đánh giá của những người trong phòng phát sóng trực tiếp đối với Hoa Quả Thụ, cũng chính là đánh giá của Cổ Mộ đối với bọn họ. Nhưng bọn chúng lại không ngờ rằng, không lâu sau đó, bọn chúng phải trả một cái giá đắt vô cùng thê thảm vì khinh thường kẻ địch.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Mạch: Phụ trợ thì sao? Phụ trợ cũng cần thể diện đó, biết chưa?
Phong Trần Tú: Cổ Mộ thì nên giống với cổ mộ, an phận nằm đơ ra một chỗ không tốt sao?
Giang Bằng Phi: Người mới, không bày tỏ ý kiến.
Nguyên Sơ: Tôi chỉ muốn làm một cái bug trong thầm lặng.