Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 15

Vài giây đầu, Phương Kiền An vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trên chân của cậu ấy bị vài quyển tác phẩm vĩ đại nện lên, bắp chuối hơi nhói đau, quả thực giống như có người chơi xấu đạp mình mấy đạp lúc chơi bóng rổ.

Nhưng điều này chẳng đáng kể chút nào, bởi vì giá sắt đã đổ xuống hiện giờ đang nằm cạnh đế giày cậu ấy.

Nếu không nhờ khi nãy Lý Tú kéo cậu ấy một phen để cậu ấy ngã về trước vài bước thì hiện giờ giá sắt đó đã đổ vào người Phương Kiền An rồi.

Tài liệu và giấy trong trường học đều không phải thứ gì nhẹ tênh nên giá đựng trong phòng photo đều là loại vững chắc cao đến trần nhà.

Trọng lượng như thế, một khi đập lên thật sự rất nặng nề, e rằng Phương Kiền An có thể bị đập thẳng xuống dưới đầu thai.

Dẫu có là một Thái Tử gia quyền quý vô pháp vô thiên thì khi gặp chuyện ngoài ý muốn thế này, đầu cậu ấy cũng thoáng chốc trống rỗng.

*

“Ưʍ...”

Mãi đến khi một tiếng kêu rên truyền tới từ dưới thân cậu ấy.

Phương Kiền An quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu niên nằm dưới thân mình.

Sắc mặt Lý Tú trắng bệch, thái dương đổ đầy mồ hôi, trên môi có một vết thương đỏ thẫm đang chảy máu ra ngoài.

Đó là lúc té ngã bị mặt dây chuyền trên cổ Phương Kiền An cọ trúng.

“Cậu, cậu bị thương?”

Chút máu đỏ thẫm ấy rơi vào trong mắt khiến Phương Kiền An chỉ cảm thấy trái tim của mình bỗng nhiên co rút lại, cậu ấy không kiềm được khẩn trương mà hỏi.

“Cậu không sao chứ...”

Lý Tú chịu đựng cơn đau, cũng bất chấp mặt khác mà cho Phương Kiền An một ánh mắt xem thường.

“Cậu... lớn lên nhờ thức ăn của heo ấy à?Ra khỏi... người tôi mau...”

Không phải thiếu niên gầy yếu nào cũng chịu đựng được một cậu trai tuổi dậy thì cao 1m9 dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người mình.

Lý Tú bị Phương Kiền An đè đến nỗi trong lúc hoảng hốt còn cảm thấy nội tạng của mình sắp trào ra khỏi họng.

Đợi đến khi Phương Kiền An luống cuống tay chân bò dậy khỏi người Lý Tú, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm giữa hai người lại trở nên có chút vi diệu.

Lý Tú bị ngã còn làm đệm thịt cho Phương Kiền An, qua một lúc lâu cũng không đứng lên nổi, cậu chỉ đành miễn cưỡng ngồi dậy, dựa vào vách tường ngơ ngác nhìn cảnh tượng đã hoàn toàn hỗn loạn trước mắt.

“Ê, ờm... Cậu thật sự không sao chứ?”

Phương Kiền An nhìn sắc mặt khó coi của Lý Tú, sau khi chần chờ một lúc thì cứng rắn hỏi.

Cậu ấy nhớ ra Lý Tú là người què, thấy Lý Tú không đứng dậy nổi thì vươn tay xem thử ống quần của Lý Tú.

“Chát.”

Sau đó mu bàn tay bị đánh một cái rõ đau.

“Cút.”

Bên tai truyền đến tiếng quát lớn không hề lưu tình của thiếu niên.

Phương Kiền An “Chậc” một tiếng, thu tay lại.

“Má, lần này ông đây đang quan tâm cậu đó được không?”

Cậu ấy lẩm bẩm một tiếng, nhưng giọng nói lại không hề cường thế chút nào

Thậm chí còn có chút... có chút chột dạ xa lạ quái đản.

Có lẽ là bởi vì ngay cả Phương Kiền An cũng không ngờ Lý Tú sẽ ra tay giúp mình vào thời điểm đó.

Khóe miệng Lý Tú vẫn còn rớm máu, hơn nữa vì bị thương nên khóe môi vốn nhạt nhòa giờ lại trở nên vô cùng đẫy đà và diễm lệ.

Ánh mắt Phương Kiền An luôn không nghe sai sử dừng lại ở vết đỏ kia, trừ sự kinh hoảng lần trước ra, không hiểu sao ngực cậu ấy lại dâng lên một sự phiền muộn không biết tên.

“Khụ.”

Lý Tú cố gắng ổn định lại nhịp thở, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn về phía Phương Kiền An.

“Coi như thanh toán xong rồi nhé.”

Thiếu niên yếu ớt nói.

Phương Kiền An sửng sốt: “Gì cơ?”

Lý Tú giơ tay duỗi thẳng ngón trỏ: “Thật ra trước đó cậu bắt nạt tôi ở trường nên tôi cắn cậu cũng là cậu đáng đời. Có điều... coi như xong đi, dù sao khi nãy tôi cũng cứu cậu một mạng, vậy nên coi như chúng ta đã thanh toán xong, có thể chứ?

“Cũng đâu phải tôi sai người bắt nạt cậu, vả lại...”

Phương Kiền An nhìn dáng vẻ né xa mình ba thước của Lý Tú, càng thêm bực bội.

“Được rồi... so đo với thằng què như cậu cũng chẳng hay ho gì.”

Cậu ấy rầu rĩ nói.

Để giảm bớt sự mất tự nhiên tràn ngập trong cơ thể, Phương Kiền An quay đầu nhìn chiếc máy photo bị trục trặc đằng trước.

“Chỉ có trường học nhà quê mới còn dùng thứ đồ rác rưởi thế này...”

Để hôm nào thay đổi toàn bộ mớ rác rưởi đó.

Cậu ấy nghĩ.

*

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lại là một tờ giấy photo chao nghiêng rơi xuống bên chân cậu ấy.

Phương Kiền An nhìn lướt qua, không khỏi “Ể” một tiếng.

Lý Tú liếc mắt nhìn cậu ấy.

“Tôi không sao, chỉ là tôi nhớ rõ...”

Chẳng phải trước đó mấy tờ giấy photo này đều có màu đỏ hay sao?

Thế nhưng bây giờ thứ Phương Kiền An nhìn được lại là tờ đề thi tẻ nhạt với nền trắng chữ đen.

Phương Kiền An không nói tiếp, bởi vì Lý Tú căn bản chẳng hé răng. Bấy giờ cậu mới chợt phản ứng bản thân không cần giải thích điều gì với tên què này.

Đến nỗi ký ức và hiện thực hỗn độn, có lẽ là do vừa rồi mình đã nhìn nhầm mà thôi?

Phương Kiền An bị Lý Tú làm cho tâm phiền ý loạn, lúc này cậu ấy cũng không nghĩ quá nhiều.

Cái giá đựng trong phòng photo bị đổ phát ra động tĩnh không nhỏ, rất nhanh đã có giáo viên và học sinh trực ban chạy đến tìm hiểu.

Đương nhiên lấy năng lực của Phương Kiền An, cậu ta có thể bình ổn tình thế nhanh chóng.

Lý Tú không rảnh lo mấy thứ đó... Ừm, cậu cũng không có cơ hội để lo.

Bởi vì sau khi những người khác tới, Phương Kiền An đã trực tiếp bảo họ dẫn cậu đến phòng y tế.

Lấy lý do mỹ miều là - “Sắc mặt của tên này kém quá, tốt nhất là đi kiểm tra chút đi, đừng để nó chết trước mặt tôi khiến tôi đen đủi.”

Một lát sau, cậu trùm trường kiêu căng, mắt cao hơn đỉnh đầu ấy lau đi vết máu đã sớm cạn khô trên mặt mình, khô khan bổ sung thêm: “Tôi cũng phải đi tìm thuốc xử lý thứ trên mặt mình.”

Sau đó thì đi theo Lý Tú.

*

Thế nên bất kể là Lý Tú hay Phương Kiền An đều không biết được, đợi sau khi đám người ồn ào náo nhiệt tan đi, phía sau cánh cửa đã được giáo viên khóa lại.

Trong căn phòng photo yên tĩnh, nguồn điện đã bị ngắt, thậm chí chiếc máy photocopy đã bị giá sắt đập cho biến dạng, sau một tiếng “Xẹt xẹt” lại bắt đầu làm việc.

Từng tờ giấy photo rơi xuống khay đựng giấy.

Bên trên in lên những dòng chữ nhỏ dày đặc.

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO

LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO LÀ CỦA TAO…

[A Tú.]

[LÀ CỦA TAO.]