Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 13

Lý Tú thuận lợi chạy tới trước cửa phòng học trước giờ tự học buổi sáng.

Nhưng điều không may là trước khi bước vào phòng học cậu lại bị gọi lại.

Lý Tú vừa ngoái đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú - là người đàn ông tốt nghiệp từ trường học nổi tiếng ở nước ngoài, vừa được hiệu trưởng vất vả tốn rất nhiều tài nguyên mới đào ra được từ một trường học quý tộc nổi danh, hiện giờ cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp Lý Tú.

So sánh với những giáo viên khác, anh ta anh tuấn đến mức gần như có chút không phù hợp với ngôi trường này.

Có điều đối với học sinh, một giáo viên với diện mạo điển trai, dạy học nhẹ nhàng và nói năng hài hước như thế lại khá được hoan nghênh, thậm chí vì vẻ ngoài của mình mà người đàn ông này cũng được coi như là một người nổi tiếng trên mạng.

Xưa nay thầy ấy chưa bao giờ ra vẻ uy nghiêm dạy bảo học sinh như những giáo viên khác, nhưng khi nhìn thấy thầy ấy, động tác của Lý Tú lại bất giác căng thẳng.

“Thầy Âu Dương, buổi sáng tốt lành.”

Lý Tú nhanh chóng chào hỏi với giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nói xong thì định xoay người đi vào phòng học.

Nhưng bàn tay của thầy Âu Dương lại ấn vào đầu vai cậu.

Người đàn ông này nhìn Lý Tú một cách đầy quan tâm.

“Thầy nghe nói gần đây có vài bạn học nảy sinh tranh chấp với em?”

Trước sau như một, người thầy giáo trẻ tuổi này vẫn cực kỳ săn sóc mà bận tâm đến lòng tự trọng yếu ớt mẫn cảm vào độ dậy thì của học sinh, ngay cả tin đồn bị bạo lực học đường khi nói ra từ miệng thầy ấy cũng không hề chói tai đến vậy.

“... Không có.”

Lý Tú tránh đi ánh mắt của Âu Dương, nhỏ giọng nói.

Cậu kháng cự khiến khuôn mặt của người đàn ông hiện lên một chút bất đắc dĩ.

“Ừ, vậy thì tốt rồi, nếu việc học hành và cuộc sống của em có khó khăn gì thì có thể đến tìm thầy.”

“Vâng, em cảm ơn thầy.” Lý Tú nhanh chóng nói; “Em rất ổn.”

Sau đó cậu nắm chặt quai đeo cặp sách, lặng lẽ hất bàn tay của người đàn ông ra rồi cúi đầu bước vào phòng học.

Sự tàn tật đến từ thân thể khiến cậu từ lúc nhỏ đã vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của người khác, bởi vậy cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi cậu xoay người thì ánh mắt của thầy Âu Dương vẫn đặt trên người cậu, rất lâu, rất lâu.

Giống như một người thầy tốt quan tâm đến học sinh của mình.

*

“Cậu làm sao thế?”

Lúc cậu ngồi xuống vị trí của mình, bạn học nữ kế bên thoáng nhìn chiếc cặp đã bị kéo ra của Lý Tú, sau đó lại thấy được vết thương trên mặt cậu.

Bạn học nữ cau mày, hỏi một câu.

“Đừng nói là lũ đần đó lại đến tìm cậu nữa nha?”

Cảm nhận được sự quan tâm của bạn ấy, đầu ngón tay Lý Tú khẽ dừng sức, nhưng cậu vẫn lắc đầu.

“Không.”

Vừa nói xong, đám học sinh nam đằng sau nghe được cuộc trò chuyện của họ thì bật cười một tiếng.

... Đám người Vương Vinh Phát sử dụng bạo lực học đường với Lý Tú gần như là bí mật được công khai. Câu trả lời lúc này của Lý Tú hoàn toàn chính là một sự cậy mạnh lố bịch.

Lý Tú còn chưa kịp nói gì, sắc mặt của bạn nữ kế bên đã trở nên khó coi.

“Lý Tú, hay là đi tìm thầy đi, tôi có thể làm chứng cho cậu -”

Lý Tú mở roẹt cặp sách ra, túi gạo trước đó đã gói kỹ giờ trở nên lỏng lẻo, gạo hòa trộn với tro nhang đổ đầy cặp sách.

Cậu rũ mắt dọn lại đống gạo, gói kỹ túi lại lần nữa, lấy bài tập về nhà ra.

“Có muốn chép không?”

Cậu hỏi.

“Á á muốn chứ muốn chứ, Lý Tú cậu chính là thần của tôi, vĩnh viễn là thần của tôi, sao cậu lại biết tôi chưa có làm -”

Quả nhiên nữ sinh đã bị dời lực chú ý, sau đó cũng không hỏi về chuyện Lý Tú bị bắt nạt nữa.

Đối với một học sinh nữ đến cả chiếc kẹp tóc nhựa trên đầu cũng ngang bằng với tiền sinh hoạt mấy tháng trời của Lý Tú mà nói, những chuyện xảy ra trên người Lý Tú quả thật có chút xa vời.

Lý Tú thầm thở phào một hơi.

Chỗ ngồi của Tống Thành và “A Ma Tử” mãi đến khi tiết tự học kết thúc vẫn không có người ngồi.

Lý Tú cũng không quan tâm lắm.

Phương Kiền An cũng được, Vương Vinh Phát cũng thế, đám người quay xung quanh bọn họ kia về cơ bản đều giống như nhau.

Nếu không phải là kẻ trong nhà có tiền, thi đại học thế nào cũng không sao cả dù sao sau này bọn họ sẽ ra nước ngoài du học, hoặc là do gia đình đã hoàn toàn bỏ mặc không muốn quản nữa. Còn về giáo viên của Khải Minh giờ cũng đã sớm mặc kệ mấy người này.

Bọn họ trốn học là chuyện bình thường, không trốn học mới là điều hiếm lạ.

Mặc kệ nói thế nào, trong lớp thiếu đi mấy đứa tràn ngập sự ác ý với mình, tâm trạng của Lý Tú vẫn thả lỏng đôi chút.

Tới trường học, tác dụng của thuốc giảm đi một tí, sau khi học xong tiết thứ hai thì Lý Tú nhận ra bản thân bắt đầu sốt nhẹ. Dưới tình huống cơ thể không thoải mái như vậy, cậu thật sự không muốn đặt tinh lực của mình vào mấy cái tên nhàm chán đó nữa.

Cậu không giống những người đó.

Cậu không cha không mẹ, cũng không có tiền.

Cậu cần phải cố gắng hơn người bình thường rất nhiều mới có thể miễn cưỡng duy trì được cuộc sống mỏng manh hiện giờ.

*

Ảnh hưởng của cơn sốt nhẹ còn dữ dội hơn Lý Tú đã nghĩ.

Tiết học này Lý Tú vốn định làm nửa tờ đề thi nhưng lại bất cẩn ngủ rồi.

Và vẫn gặp ác mộng.

Trong mơ, cậu thấy Tống Thành và “A Ma Tử”, họ vẫn đứng trong góc tối cầu thang, trong miệng cậu học sinh cao to rung động dữ dội, như đang hét chói tai, cũng tựa như đang khóc, nhưng lại bị thứ gì đó chặn miệng họ lại, cuối cùng cũng chỉ phát ra tiếng nức nở gần như không rõ.

Dường như đã nhận tra sự tồn tại của Lý Tú, hai người đó bỗng dưng chầm chậm xoay mặt lại.

[Hu hu...]

Gương mặt của cậu nam sinh sưng phù và vặn vẹo, quả thật bọn họ đang khóc to.

Thế nhưng thứ không ngừng chảy ra từ khóe mắt chẳng phải là nước mắt, chúng là những con giòi bọ li ti đang ào ạt rơi xuống, hơn nữa chúng còn liên tục mấp máy trong vũng máu tươi sền sệt.

Hết lớp này đến lớp khác, chúng nổi thành mụt li ti phập phồng dưới làn da của nam sinh.

Bọn họ há miệng ra.

Càng nhiều giòi bọ cứ thế bắn ra ngoài.

Lý Tú đột nhiên lùi về phía sau, ngay giây sau lại đâm sầm vào một cái ôm lạnh buốt.

Đó là một người cao hơn cậu rất nhiều.

Cơ thể đối phương rất lạnh, lạnh đến mức khiến Lý Tú không kiềm được phát run.

[Sột soạt... A... A Tú...]

Đó là thứ âm thành không thể diễn tả bằng lời.

Trầm thấp, tối tăm, tà ác.

Rồi lại lộ ra một sự quen thuộc khiến người ta chẳng biết lý do.

Toàn thân Lý Tú cứng đơ, nỗi sợ vô bờ bến thoáng chốc bao trùm lấy cậu.

[... Thật đáng thương... Bị bắt nạt đáng thương quá, A Tú.]

[A Tú của anh.]