Lý Tú được người bên ngoài coi rằng có chút đáng thương đang bò trên cầu thang chật hẹp chênh vênh về đến nhà, thở cũng không ra hơi.
Khi mở cửa, cậu không cẩn thận đá vào đồ vật ở cửa.
Đó là một đôi giày cao gót nữ màu vàng nhạt trông đã rất cũ, sau khi bị Lý Tú đá thì loạng choạng ngã xuống.
Hình như hôm nay bà ngoại cũng có khách.
Lý Tú vừa nghĩ, mặt cậu tái mét, không cảm xúc đẩy cửa ra.
Sau khi mở cửa, mùi nhang thấp kém quen thuộc thoáng chốc bao bọc lấy Lý Tú. Huyền quan nhà Lý Tú (nếu nơi đây cũng được coi là huyền quan) đối diện với nhà ăn hẹp hòi không ánh sáng, bên phải là đoạn hành lang ngắn nối với nơi gọi là ‘phòng khách’, lại đi về bên trai là căn phòng bếp chật hẹp và cũ kỹ.
Vòng qua nhà ăn, phía sau cái bàn ăn xiêu xiêu vẹo vẹo là một đoạn hành lang hẹp dài hơi nghiêng thông với các căn phòng khác nhau. Rõ ràng cách bố trí như thế sẽ khiến căn phòng trở nên cực kỳ chật chội và áp lực. Nhưng kể từ khi Lý Tú bắt đầu có ký ức cậu đã luôn sống ở chỗ này, ngược lại cũng không có bất kể oán hận hay yêu cầu gì.
Nếu thật sự có thứ khiến Lý Tú thấy buồn rầu.
Đó là cậu cũng không nhớ bắt đầu từ lúc nào, bà ngoại không thích bật đèn cho lắm.
Hiện giờ cũng vậy.
Sắc trời bên ngoài đã đen ngòm nhưng trong nhà vẫn không hề bật đèn. Chỉ mỗi chỗ thờ ở sâu trong phòng khách mới có ánh sáng đỏ chiếu lên từ đèn điện cung cấp một chút ánh sáng lờ mờ cho căn nhà.
“Hu hu hu... Hức hức...”
Tiếng khóc mỏng manh liên tục vọng ra từ bên kia phòng khách.
Lý Tú nhìn thoáng qua hướng tiếng khóc truyền tới, nhìn thấy bà ngoại vẫn ngồi vào sau chiếc bàn vuông như dĩ vãng, còn người phụ nữ trung niên khác đang khom lưng, đưa lưng về phía Lý Tú cất lên tiếng khóc thút thít áp lực.
Lý Tú nhớ đến đôi giày cao gót, cũng chẳng quá để tâm. Khách có thể tìm tới bà ngoại cũng không nhiều, mà người phụ nữ trung niên này là một trong những người ghé đây thường xuyên nhất, dù sao Lý Tú cũng thường nghe được tiếng khóc của bà ta ở chỗ bà ngoại.
“Cháu về rồi.”
Lý Tú cúi đầu, nhỏ giọng nói một tiếng với phòng khách.
Từ nhỏ cậu đã có thói quen là khi bà ngoại có khách cậu tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy.
Cậu vốn cho rằng bà ngoại sẽ không thèm để ý đến cậu như những lần trước kia, thế nhưng lúc này bà ngoại lại trực tiếp đứng lên, gạt miếng rèm cửa chuỗi hạt chỗ phòng khách ra, run rẩy thò mặt ra nhìn Lý Tú.
“Sao lại về muộn thế này?”
Trong bóng tối, giọng nói của bà cụ cực kỳ chói tai.
“Cháu...”
Lý Tú theo bản năng lùi về sau một bước, sợ bà ngoại thấy được vết thương trên mặt mình.
Đương nhiên, cậu nhanh chóng phát hiện sự căng thẳng của mình là dư thừa.
Đôi mắt vẩn đυ.c được các nếp nhăn bao quanh ấy đang nhìn thẳng và Lý Tú, nhưng bà ngoại lại căn bản chẳng hỏi gì về vết thương của cậu.
“Mau đi đưa cơm cho anh trai cháu đi!”
“Mau! Mau!”
“Nếu để anh trai bị đói thì làm sao bây giờ?”
“Cháu đã nói với bà tới ngôi trường mới thì cháu có thể tan học sớm chút, có thể về nhà đưa cơm cho anh trai cháu mà! Nhưng cháu nhìn lại cháu đi, giờ mới chịu lết xác về -”
Dưới sự thúc giục dồn dập của bà ngoại, Lý Tú mím chặt đôi môi.
“Vâng, sau này cháu sẽ về sớm một chút.”
Cậu đáp nhỏ.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, ánh mắt của bà ngoại lại không tốt, có lẽ cũng chẳng thấy vết thương trên mặt cậu.
Lý Tú vừa nói với mình như thế, vừa kéo lê bước chân, đi khập khiễng vào phòng bếp.
Dù nói phải đưa cơm cho anh trai nhưng Lý Tú lại không hề bật lửa trong phòng bếp.
Cậu chỉ thuần thục múc hai nắm gạo sống từ trong thùng gạo cho vào trong chén sứ.
Ngay sau đó, cậu lấy xuống một chiếc bình không mấy bắt mắt từ trên giá đỡ, sau khi mở ra, cậu quơ quơ đáy bình, từ giữa lấy ra chút bột phấn mịn màu đen.
Đó là tro nhang mà trước đó cậu đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi khuấy đều tro nhang và gạo sống, một tay Lý Tú bưng chén, đi thẳng qua hàng lang hẹp dài đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang.
“Anh ơi -”
Căn phòng quanh năm không bật đèn và chẳng mở cửa sổ tối đen một mảnh.
Có điều hàng xóm cách vách có bật đèn nên có chút ánh sáng leo lét chiếu vào từ trên cửa sổ cũ kỹ đã bị mờ đi thành trạng thái nửa trong suốt ở phía góc tường.
Trong phòng bày đủ thứ linh tinh, có món là chai nhựa và bìa giấy cứng mà bà ngoại thường đi vào tiểu khu khác nhặt lấy, còn có vài bát lư hương giá rẻ, kính bát quái gì đó.
Trong bóng đêm, những đạo cụ lừa người phù hoa khi xưa bất giác cũng có chút cảm giác âm trầm chân thật.
Trong một góc phòng có một chiếc giường đôi không biết được lượm về từ khi nào, bên trên cũng chất đầy vật dụng.
Lý Tú cúi mặt đi đến chỗ giường đệm.
Cậu quỳ nửa người xuống, đặt chén gạo trong tay xuống dưới giường.
Thời điểm làm động tác này cậu lại làm ảnh hưởng đến vết thương trên người, đau đến nỗi giật mình một cái, suýt nữa suy kiệt ngã thẳng xuống đất.
May thay vào phút cuối cùng cậu vẫn ổn định được cơ thể.
“Anh ơi, ăn cơm thôi.”
Bởi vì quá đau, hôm nay lúc cậu mời anh trai ăn cơm thì có hơi có lệ, chỉ lẩm bẩm một câu.
Ván giường của chiếc giường cũ kỹ đã sớm phủ đầy tro bụi.
Bóng dáng dưới giường tối đen.
Căn phòng thật yên ắng, yên ắng đến mức có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện giữa bà ngoại và vị khách kia.
“Ai, cũng không phải là vậy sao... Đúng là không ưa nói chuyện thật... Mà chân cũng què...”
“Còn có cách nào nữa đâu, trước đó tôi cũng đã nói với bà rồi, nhưng bà đâu chịu nghe lời...”
“Thôi bỏ đi... Dù sao cũng không trông cậy nó dưỡng già cho tôi thật...”