Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 6

Giờ trông cậu khá là chật vật, toàn thân đều là bụi bặm bị dính phải từ chỗ căn biệt thự cũ kia, khắp bộ đồng phục cũng bị nhàu y như dưa muối.

Khóe miệng và trán cậu nóng hổi, vừa sưng vừa nóng, có lẽ đã sưng thật rồi, còn có loáng thoáng chất lỏng chảy xuống từ huyệt thái dương, có lẽ là máu. Lý Tú cứ thế bước đi trên phố, thỉnh thoảng cảm giác được có người đang nhìn mình.

Vì chân Lý Tú có vấn đề nên từ trước đến giờ cậu rất mẫn cảm với ánh mắt của những người xa lạ, nhưng giây phút này cả người cậu đã sắp tê rần, cũng không rảnh bận tâm sự đánh giá của mấy người đó.

Có điều xuất phát từ thói quen đã ăn sâu bén rễ, trên đường đi về Lý Tú vẫn vô thức chọn mấy con đường hẻo lánh không người để né tránh, vất vả lắm mới gượng được tinh thần trở về dưới nơi ở quen thuộc.

Căn nhà nhỏ mà Lý Tú và bà ngoại đang ở thật ra cũng cách trường học không xa, vị trí của nó nằm ở một xóm nhỏ trong phố, nơi mà mỗi thành phố đều có và khiến những quản lý trong thành phố cực kỳ đau đầu. Nước bẩn hoành hành trên con đường eo hẹp, bên cạnh mớ dây điện rối như mạng nhện là những chiếc qυầи ɭóŧ giá rẻ được người ta dùng kẹp kẹp lên dây thép, nhỏ từng giọt nước, các công trình xây dựng bất hợp pháp choáng hết đường của con ngõ vốn đã chật hẹp. Hôm nay Lý Tú đi rất chậm, đợi cậu khó khăn lắm mới về được dưới lầu, ánh chiều tà của hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.

Bầu trời hoàn toàn sập tối.

Muộn quá rồi.

Lý Tú nhìn đồng hồ một chút, sắc mặt đã vốn khó coi càng thêm u ám. Cậu bất giác cất bước nhanh hơn, dẫu cho đôi chân phải không thể chịu nổi sức nặng của mình sẽ càng đau hơn như bị bỏng rát.

Trong lúc hoảng loạn, Lý Tú không cẩn thận đυ.ng nhẹ vào một người ở dưới lầu.

“Có sao -”

“Ai da, đệt con mẹ mày có mắt mũi không vậy?!”

Còn chưa mở miệng nói xin lỗi, Lý Tú đã nghênh đón tiếng chửi đổng sặc mùi khẩu âm.

Người nọ là người quen, đúng là hàng xóm của Lý Tú.

Là cái loại quan hệ cực kỳ ác liệt.

Vừa nhìn thấy Lý Tú, thoạt đầu bác gái đó ngẩng ra, hiển nhiên bà ta cũng bị bộ dạng thảm hại hiện giờ của cậu dọa sợ, ngay giây sau, bà ta chán ghét nhăn mặt lại như thể nhìn thấy thứ gì vô cùng đen đủi vậy.

“Lý Tú ấy à, đánh nhau đó hả? Chậc, còn trẻ mà méo chịu học hành đàng hoàng.” Bác gái đó mắng, sau đó giơ cái đồ hốt rác bằng nhựa và cây chổi mình đang cầm lên: “Tao lười lên lầu quá, mày về nhà nói với bà ngoại của mấy đừng có đốt mấy thứ đồ lung tung này trước cửa nữa. Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà chúng mày không sợ đen đủi nhưng tao thì có -”

Lúc này có một hộ gia đình vừa lúc đi ngang qua, bác gái nhanh chóng quyết định rồi cất cao giọng như thể đang nói chuyện với họ: “Mày nói xem, giờ đã là xã hội tân tiến rồi mà còn tin vào mấy thứ đồ phong kiến mê tín đó nữa. May mà mọi người ở chung với nhau nhiều năm như vậy, cũng coi là hàng xóm của nhau, không thì tao đã báo cảnh sát từ lâu rồi.”

“Vâng, cháu sẽ nói với bà ngoại.”

Lý Tú đã sớm cúi mặt xuống vào thời điểm bác gái này ồn ào không ngừng, không để ý đến đối phương là mấy, cậu cất tông giọng không chút lên xuống đáp lại, ngay sau đó xụ mặt đi vào hàng hiên hẹp hòi tối đen.

Cậu rời đi dứt khoát, lúc bác gái lấy lại tinh thần cũng không kịp ngăn cản, chỉ biết tức giận gằn giọng: “Đồ thằng què láo xược, y hệt như bà già đáng chết kia, làm ba cái chuyện thần thần quỷ quỷ quanh co lòng vòng thế này, sống chung với loại người đó đúng là xui xẻo tám đời mà...”

“Đồng phục trên người thằng nhóc đó chẳng phải rất lợi hại hay sao? Sao dì Đường lại hung dữ với nó dữ vậy?” Người vừa đi ngang khi nãy nghe bác gái lẩm bẩm, không khỏi cũng mở miệng hỏi.

Bác gái ngước mắt, phát hiện người vừa nói là người thuê nhà vừa chuyển đến, lập tức hộc ra hết một bụng oán giận của mình, bà ta vội vàng túm lấy người phụ nữ trung niên kia, vừa nhìn thoáng qua hướng Lý Tú rời đi vừa bắt đầu lải nhải: “Ai nha em gái Lưu à, để tôi nói cho em nghe, em tuyệt đối đừng có giao tiếp với người nhà của thằng nhóc đó nghen, đầu óc của gia đình đó không ai là bình thường, thằng nhóc đó thì mỗi ngày đều bí xị, gặp ai cũng không nói gì, cũng chẳng nhìn ai. Trong nhà có một bà già ngày nào cũng giả thần giả quỷ, thắp hương trong nhà, đốt đồ ngoài cửa khiến chỗ này chướng khí mịt mù dữ lắm.”

Người thuê nghe bác gái nói xong, sắc mặt hơi cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Đó là bói mệnh hở?”

Ngay giây sau bèn nhìn thấy bác gái vỗ đùi cái đét, tiếng rất vang: “Tầm bậy -”

Bác gái nhổ một ngụm nước bọt, mắng: “Cái gì mà bói mệnh, bà già đó là kẻ lừa đảo có tiếng đấy. Không tin thì em cứ đi hỏi người ta xem, ai ai cũng hiểu, ngay cả gia đình em gái của bà ta cũng nói rằng suốt ngày mẹ bà ta cứ đi ra ngoài gạt người...”

Người thuê say sưa nghe hết câu chuyện xưa từ chỗ bác gái: Bà cốt lừa đảo và con gái mình vì gạt người mà cãi nhau suốt đời không qua lại, cuối cùng đứa con gái cắt đứt quan hệ với bà ta, thế cho nên bà già đó đành phải nhặt một thằng nhóc què mới sinh để sau này dưỡng lão cho mình.

Trong lời nói của bác gái, bất kể là bà cốt lừa đảo hay là cậu nhóc tên Lý Tú kia đều là những kẻ nói dối không biết điều.

Nhưng người thuê nhớ lại cậu nhóc mình vừa gặp ban nãy, lòng không tránh khỏi nói thầm.

Cậu nhóc Lý Tú đó bị đánh thành ra như vậy, nhìn vẫn đáng thương cơ mà...