Thăng Quan Thấy Hỉ

Quyển 1 - Chương 5

Trước khi bị rớt, chúng chẳng qua chỉ là vải dán tường cũ kỹ bạc màu, nhưng sau khi bị rớt lại lộ ra một mặt khiến con người ta nôn mửa.

Sau bao năm tháng bị ẩm ướt, phía sau vải dán tường hiện ra một đống nấm mốc màu xanh thẫm, vừa nhìn thôi đã làm người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mà điều khiến người ta để ý hơn nữa là bức tường được hiện ra trước mắt mọi người sau khi miếng vải dán tường bị rớt xuống.

Những lá bùa dán chi chít trên bức tường của cả căn phòng, trên lá bùa dính đầy nấm mốc, cũng bị rỉ nước nghiêm trọng như bức tường, và tất nhiên phù văn được vẽ trên đó cũng bị loang màu không nhìn rõ vì thấm nước.

Từng giọt nước nhỏ xuống theo mặt tường, sau khi nhuốm phải vết mực đỏ trên lá bùa thì trông như thể vết máu.

Không sai, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì mặt tường vuông vức này trông như đang chảy máu.

“Má ơi má ơi, chỗ này là nhà ma thật hả?”

Sau khi lấy lại tinh thần, nhóm học sinh nam nổi lên một trận xôn xao.

“Tao nghe nói sau lần xảy ra chuyện hôm ấy có người mời thầy đến đây làm phép...”

“Hình như trường học cũng xử lý qua nơi này rồi? Chắc mấy thứ này được giữ lại từ lúc đó?”

“Lễ cúng gì mà phải dán mấy lá bùa thành như vậy? Cũng quá đáng sợ rồi.”

“Mày mà cũng sợ cái này ấy hả? Không nhìn ra nha.”

...

Cũng không phải là tất cả mọi người đều không kiêng kỵ những lá bùa kỳ lạ bỗng xuất hiện trước mặt họ.

Nhưng đối với những cậu trai vừa vào độ thanh xuân mười bảy mười tám tuổi, điều họ kiêng kỵ nhất là lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ trước mặt bạn mình, coi như thật sự có người sợ nhưng lúc này cũng phải cắn chặt răng, nhắm mắt bày ra vẻ dửng dưng.

“Cốc cốc cốc -”

Vào lúc này, tiếng gõ cửa sổ vừa lúc giải vây cho các cậu học sinh này.

“Các cậu học lớp nào đấy? Thầy các cậu không có nói là học sinh không được phép tiến vào vườn hoa nhà họ Tiêu sao?”

Một chú bảo vệ trường cầm chiếc đèn pin chuôi dài, đứng bên ngoài cửa sổ phủ đầy bụi rận nhìn vào trong phòng, tiếng nói loáng thoáng mơ hồ truyền đến, mấy cậu học sinh trong phòng nhìn nhau một cái rồi đồng loạt nhảy cẫng lên.

“Sao chú bảo vệ lại tuần tra tới chỗ này vậy?”

“Nhanh nhanh nhanh, chuồn qua ban công đi.”

“Tao đã chặn kỹ sẵn cửa trước rồi, ông ta không vào được đâu.”

“Không sao, ông ta không bắt được tụi mình.”

...

Thật ra tất cả mọi người đều rõ ràng, có Kiền An ở đây thì coi như bọn họ có bị bắt cũng chẳng coi là chuyện lớn gì. Nhưng bấy giờ mọi người đều ăn ý coi như không nhận thấy điểm này, lấy cớ bảo vệ xuất hiện rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự cũ.

Dù là học sinh nam thần kinh có thô như dây điện hay gan to bằng trời tìm đường chết đủ kiểu thì vẫn mơ hồ cảm nhận được luồng áp lực đặc thù kia.

Mặt tường đó là không ổn thật.

“Thằng oắt què, coi như mày hên đó.”

“Mai bọn tao lại trò chuyện tiếp với mày.”

Dĩ nhiên trước khi rời đi bọn họ cũng không quên buông những lời độc ác với Lý Tú đang nằm trong góc tối, máu chảy đầy đầu kia.

Lý Tú nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nghe tiếng bước chân nhốn nháo của mấy cậu học sinh dần dần biến mất.

Trong lúc này, cậu có thể cảm giác được chú bảo vệ bên ngoài cửa sổ vẫn cứ đứng đừ ở đó, nhìn mình qua lớp cửa kính. Chắc là ngay cả bảo vệ cũng biết thân phận của Phương Kiền An đặc biệt nên không cần thiết phải đuổi theo.

Nhưng thoạt nhìn, kẻ xui xẻo dường như chỉ có mình mình...

Cậu còn nhớ vào ngày đầu tiên chuyển trường đến đây, thầy giáo đã nhấn mạnh rất nhiều lần là đừng tự tiện tiến vào vườn hoa nhà họ Tiêu, một khi bắt gặp sẽ bị ghi lỗi xử lý.

Lý Tú cười khổ một tiếng, giây lát vì đυ.ng vào miệng vết thương mà hít một ngụm khí lạnh.

Đau quá.

Mong nó không ảnh hưởng đến tiền thưởng của kiểm tra.

Cậu suy nghĩ, muốn bò dậy nhưng đến khi đám người đánh cậu đã rời đi, cơn đau vốn có thể chịu được lại bộc phát dữ dội. Chuyện đến nước này Lý Tú cũng đã sớm mệt mỏi kiệt lực.

Cậu dứt khoát giữ nguyên dạng nằm trên mặt đất thở hồng hộc, chết lặng nhìn vào bóng dáng phản chiếu vào bức tường cách đó không xa của người đứng ngoài cửa sổ.

Lá bùa trên bức tường vẫn chảy xuống nước đỏ, trong tầm mắt Lý Tú, nét chữ loang lổ trên bùa như đang chuyển động, hiện ra sự quái đản đến lạ kỳ. Có thể chỉ cần Lý Tú nhìn chằm chằm nó một chốc thì sẽ phát hiện chẳng qua đây chỉ là ảo giác của mình.

Vật kia không phải là không quỷ dị, có thể Lý Tú cũng chẳng cảm thấy kinh khủng là bao. Cậu cắn đầu lưỡi, hít một ngụm khí lạnh kéo lên chiếc quần vừa bị mấy người kia lột xuống, rõ ràng động tác rất đơn giản nhưng vì ngón tay cậu đang run nên trở nên cực khó khăn. Hơn nữa chẳng qua chỉ là thoáng động một cái như vậy mà Lý Tú đã không khống chế được muốn nôn, cộng thêm cơ thể cũng bắt đầu cảm thấy lạnh.

Đoán không lầm, hẳn là mình đã bị đám người Vương Vinh Phát và cả Phương Kiền An đánh đến chấn thương sọ não rồi.

Lý Tú thầm nói.

“Cậu cũng nên đi rồi.”

Một giọng nói loáng thoáng không rõ bỗng dưng vang lên.

Lý Tú giật mình, vừa ngoái đầu lại vừa lúc thấy được tên bảo vệ kia - người đó đứng trong góc phòng, cúi thấp đầu lẩm nhẩm với Lý Tú.

Đối phương vào lúc nào vậy?

Đáy lòng Lý Tú có chút nghi ngờ, có điều nghĩ lại mấy bạn học kia cũng có nói thỉnh thoảng nhà trường sẽ phái người tới kiểm tra tình trạng của biệt thự nhà họ Tiêu một tí thì trở lại bình thường: có thể bảo vệ của trường có chìa khóa, chắc là lúc đối phương mở cửa đi vào mình đang hoảng hốt nên không để ý tới.

“Xin lỗi.”

Lý Tú cắn răng, dùng hết sức mình từ từ bò dậy từ dưới đất.

“Cháu không cố ý -”

“Cậu cũng nên đi rồi.”

Bảo vệ đột ngột cắt ngang lời giải thích yếu ớt của Lý Tú, dùng giọng nói không hề phập phồng chút nào lập lại câu nói ban nãy.

Sắc trời mờ tối, trên đầu bảo vệ vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai đóng dấu đồng phục bảo vệ, cộng thêm ông ta lại đứng trong góc tối của phòng nên mặt mũi có phần mơ hồ.

Lý Tú nhìn bảo vệ một lúc, ánh mắt chợt lóe lên. Cậu còn cho là đối phương sẽ ghi lại thông tin của mình nhưng dường như đối phương không hề muốn chuốc phiền phức.

Cậu không khỏi thở phào: “Dạ, cháu đi ngay.”

Cố gắng kiềm lại chút sức lực cuối cùng, Lý Tú loạng choạng đứng lên, bước từng bước khập khiễng rời khỏi ngôi biệt thự cũ nát này.

Dường như tên bảo vệ ấy rất vừa lòng với sự thức thời của Lý Tú, Lý Tú vừa ra khỏi cổng biệt thự thì nghe được cánh cửa của căn phòng đó vang lên tiếng “Cót két”, đóng sầm một cái sau lưng mình.

Ơ?

Theo bản năng, Lý Tú quay đầu lại.

Tên bảo vệ ấy vẫn còn ở trong phòng, có lẽ là muốn kiểm tra số vải dán tường bị rớt xuống... Từ góc độ của Lý Tú, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng lờ mờ của tên bảo vệ có vóc dáng cao ráo ấy.

Giờ phút này, ông ta đứng thẳng người trước bức tường dán đầy lá bùa, không hề nhúc nhích.

*

“A...”

Cùng lúc đó, trên một chiếc xe sang đang chạy, Phương Kiền An đột nhiên rên lên một tiếng.

“Anh Phương, anh không sao thật hả? Hay là đi kiểm tra cẩn thận một chút xem?”

Trong buồng xe rộng rãi, một cậu học sinh nam lập tức chú ý đến động tĩnh của Phương Kiền An, cậu ta cau mày, có chút lo âu nhìn vào ngón tay vẫn cứ rỉ ra máu của cậu chủ cả.

Sau khi rời khỏi ngôi biệt thực cũ nhà họ Tiêu, bầu không khí đè nén kinh khủng và quỷ dị ấy rút đi, tất cả mọi người mới vô thức lấy lại tinh thần - chuyện này hơi gay rồi.

Phương Kiều An là cậu chủ nhỏ quý giá nhất của nhà họ Phương, nhưng lúc này cậu ấy lại bị một tên quỷ nghèo cắn bị thương, đã vậy còn chảy máu.

Trời mới biết nếu chuyện này bị mấy người lớn biết thì sẽ phiền phức nhiều cỡ nào.

May thay, lúc mọi người thấp thỏm vô cùng, Phương Kiền An lại hết sức hời hợt với tình trạng của mình.

Cậu ấy chỉ sai một đàn em đến tiệm thuốc mua chút vải thưa, sau khi quấn lấy ngón tay thì không hề nhắc đến chuyện này nữa.

Bấy giờ nghe thấy đàn em lại quan tâm ngón tay của cậu ấy, Phương Kiền An hờ hững xua tay: “... Chẳng qua chỉ bị thương ở đầu ngón tay mà thôi, đừng có mà chuyện bé xé ra to như vậy, chúng mày không thấy mất thể diện nhưng tao thì thấy phiền.”

Phương Kiến An như vậy, tên đàn em may mắn đi lên xe chung với cậu ấy cũng không dám nói chi nữa, đành phải ngượng ngùng đáp: “Vâng ạ, anh Phương đại nhân đại lượng... Có điều tên què đó cũng quá thiếu đòn rồi.”

Lại lần nữa nghe người khác nhắc đến Lý Tú, Phương Kiền An híp híp mắt.

“Hừm... Thằng đó à...” Cậu ấy hừ khinh một tiếng: “Y như một con chó vậy.”

Phương Kiền An nâng tay lên nhìn miếng băng gạc trên ngón tay mình một cái, lẩm bẩm một tiếng.