Bên ngoài những dãy nhà dạy học, lá cây phượng vĩ xào xạc rung lên trong gió. Ánh nắng buổi chiều len vào trong lớp học qua những ô cửa sổ, những hạt bụi mịn như nhảy múa trong không trung. Giống như được đưa qua bộ lọc, tất cả sinh viên trong phòng học đều được bao phủ bởi ánh hào quang màu vàng mờ ảo.
Trân Ny, Tĩnh Tĩnh, Diêu Húc, Chương Trình, Lạc Phàm….
Quý Kiều nhìn xung quanh, cô có thể nêu được tên của từng bạn học. Học cùng còn có cả các bạn bên lớp bên cạnh. Những khuôn mặt trẻ tuổi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Có người đang cúi đầu chơi điện thoại, có người lại đang nằm ngủ trên bàn.
Lâu lâu, có người qua lại, nói chuyện sôi nổi.
Cô thực sự mơ về năm nhất đại học sao?
Trong lúc mơ màng, tai Quý Kiều nghe thấy tiếng cố tình la ó của Trân Ny: “Oa~ Ai đó đến rồi kìa.”
Tim Quý Kiều nhảy lên một nhịp, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp.
Thường Ninh Viễn cùng bạn cùng phòng vừa nói vừa cười đi vào lớp.
Anh ta dáng người cao ráo, làn da ngăm đen do bị phơi nắng trong kì quân sự, mắt to mày dày, cười lên để lộ hàm răng trắng sáng ngăn nắp, đẹp như ánh dương.
Nhìn thấy Quý Kiều, ý cười trên môi Thường Ninh Viễn càng sâu.
Quý Kiều ngây ngốc nhìn anh ta, Thường Ninh Viễn ơ trước mặt với Thường Ninh Viễn năm 25 tuổi chồng lên nhau. Cảnh tượng trước khi ly hôn lại tràn vào đầu cô.
Cái đêm phát hiện ra nɠɵạı ŧìиɧ, Thường Ninh Viễn giải thích ra sao, níu kéo như thế nào, cô đã không còn nhớ rõ nữa. Tóm lại, anh ta kiên trì hai lập trường: “ sẽ cùng Trần Tiểu Thố chia tay”, “ không lý hôn”. Quý Kiều không để ý anh ta níu kéo ra sao, thu thập xong đồ đạc liền đi đến khách sạn.
Trời tờ mờ sáng, Quý Kiều mới lại nằm trên giường.
Buổi sáng sớm hôm đó, Trần Tiểu Thố chấp nhận lời mời kết bạn của Quý Kiều.
Quý Kiều không biết cô gái trẻ này có biết rằng Thường Ninh Viễn đã kết hôn hay không, vốn là muốn nhắc nhở cô ta. Nhưng ai biết được, đối phương lại hốt hoảng xin lỗi cô.
“ Chị ơi em xin lỗi, em không phải cố ý”
“ Những túi với đồ trang sức đó em có thể không cần, em là thích anh ấy thực sự”
Hóa ra là biết à.
Quý Kiều buồn cười, hóa ra là mình nghĩ nhiều rồi (1).
Quý Kiều: “ Vậy cô trả lại toàn bộ những cái túi với trang sức đó đi. Địa chỉ xxxx”
Không khách khí mà để lại địa chỉ, cô block Trần Tiểu Thố.
Lúc trước, Quý Kiều đã điều tra rồi. Trần Tiểu Thố vẫn là sinh viên đại học, chuyên ngành nghệ thuật, thỉnh thoảng trên vòng bạn bè có thể nhìn thấy vài buổi biểu diễn của cô ta. Trước khi quen Thường Ninh Viễn, chi phí ăn mặc của cô ta không khác lắm so với bạn học. Nhưng gần đây, có thể thấy rõ chi phí ăn mặc của cô ta tăng lên không ít.
Cô nghĩ đến những cái túi mà Trần Tiểu Thố đã từng khoe, tất cả đều là những thương hiệu nổi như LV, Gucci.
Đây là quà Thường Ninh Viễn tặng cô ta năm 20 tuổi.
Giàu có, xa xỉ, phù phiếm, mộng ảo.
Còn mình của năm 20 tuổi thì sao?
Quý Kiều tìm lại trong tâm trí.
Hồi đó Thường Ninh Viễn cũng tặng cô một cái túi.
Cái túi tote nhỏ của Calvin Klein.
Kỉ niệm cái gì chứ?
Chất liệu của cái túi cũng không hẳn là tốt, viền túi đã sớm bị mòn rồi, nhưng Quý Kiều vẫn không nỡ vứt, để nó giữ một hàng LV, Chanel để làm kỉ niệm.
Chẳng qua cô cảm thấy, Thường Ninh Viễn thật sự yêu mình.
Thường Ninh Viễn của trước đây cũng rất chiều Quý Kiều. Chiều đến nỗi mà tất cả mọi người đều cho rằng anh ta là người đàn ông tốt.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta từ chối công việc mà cha mẹ sắp xếp, ở lại thành phố H.
Anh ta nói: “Quý Kiều, anh muốn ở bên em.”
Mới tốt nghiệp hai người không có tiền, chỉ có thể cùng người khác thuê căn nhà hai phòng một sảnh.
Sau đó Thường Ninh Viễn tâm khí cao ngạo, từ chối lời mời của mộ công ty lớn, muốn tham gia khởi nghiệp cùng đàn anh, trở thành đối tác lớn nhất.
Thời kì đầu hai người rất vất vả.
Thường Ninh Viễn không có thu nhập, thay vào đó lại đầu tư nhiều tiền cho việc phát triển và quảng bá dự án. Chi tiêu và tiền phòng của hai người đa phần đều là Quý Kiều phụ trách.
Sinh viên vừa bước chân vào xã hội cần tiêu rất nhiều tiền.
Lúc đầu tiền lương của Quý Kiều không cao, mặc dù cô đã tính toán rất kĩ nhưng cũng không chịu nổi giá thuê nhà cao ngất ngưởng.
Quý Kiều yêu cái đẹp, nhưng khoảng thời gian đó cô gần như không chi một khoản làm đẹp nào cho bản thân. Cô cắt mái tóc dài, đổi thành những bộ quần áo dễ hoạt động. Thời gian đi làm nhiều, cô cất những đôi cao gót xinh đẹp đi, đi giày đế bằng, ngồi tàu điện ngầm.
Thường Ninh Viễn thường ôm cô, xúc động nói rằng sẽ đối xử tốt với cô, sau này sẽ cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
Quý Kiều gật đầu nói được.
Lúc đó, cô thực sự tin Thường Ninh Viễn.
Còn anh ta cũng thực sự làm được.
Ở tuổi 25, anh ta có địa vị cao, tương lại tươi sáng.
Anh ta là thanh niên đầy hứa hẹn, có thể mua cho những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vô số túi hàng hiệu, sản phẩm chăm sóc da thương hiệu lớn.
Còn cô thì sao?
Người cùng anh ta ăn quán ăn vỉa hè, sống trong phòng trọ đơn giản thì sao?
7 năm của bọn họ thì tính sao?
Trên đời không thiếu những cô gái trẻ trung 20 tuổi.
Nhưng tuổi 20 đơn giản chỉ thích một người ở của cô, vĩnh viễn không bao giờ quay lại được.
Hồi ức và hiện tại chồng lên nhau, hiện thực và mộng cảnh giao nhau.
Thông qua bộ lọc màu vàng, Quý Kiều dường như thấy được Thường Ninh Viễn của nhiều năm sau trong bộ vest và đôi giày da.
Anh ta dường như đã quên những lời mà bản thân từng nói rồi.
Vậy bây giờ anh ta xuất hiện trong giấc mộng định làm gì?Từ lúc bước vào ánh mắt Thường Ninh Viễn liền khóa chặt vào thân ảnh đang sững sờ của Quý Kiều. Anh ta không biết Quý Kiều đang nghĩ cái gì, chỉ thấy cô mơ mơ màng màng mà sững sờ.
Anh ta cầm trên tay cốc trà sữa vừa mới mua, khuôn mặt tươi cười đi về phía Quý Kiều.
Quý Kiều buổi trưa hay buồn ngủ, anh ta liền đi mua trà sữa cho cô, tranh thủ trước khi vào lớp cho cô uống.
“ Cho em, mau uống đi.”
Quý Kiều nhìn vào cánh tay với cốc trà sữa trân châu trước mặt, rất lâu không cử động.
Đúng, không sai.
Thường Ninh Viễn của năm nhất đại học là theo đuổi mình như thế này.
Đưa cơm lấy nước, giữ chỗ ngồi, đưa tặng bất cứ lúc nào.
Ân cần hỏi han, lời ngon tiếng ngọt, cẩn thận tỉ mỉ.
A a a a a a!!!
Cô đã làm gì nên tội mà lại mơ lại những thứ này?
Chỉ cần nghĩ đến việc anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, trong ngực Quý Kiều như có hàng vạn quả bóng đang căng phồng lên.
Những hành động theo đuổi này càng giống như hộp sô cô la hình c*t(2) được đóng gói cẩn thận.
Bạn xé gói giấy bạc màu vàng xinh đẹp, tưởng rằng sẽ được ăn miếng sô cô la thơm ngon đắt tiền, kết quả thứ cuối cùng ăn được là c*t mà người ta tặng cho bạn.
Ghê tởm.
Thường Ninh Viễn thấy Quý Kiều cứ cúi đầu không nhận, không khỏi cười lên.
“Sao thế? Muốn anh chọc cho em sao?”
Anh ta xé túi ống hút, chọc xuống cốc trà sữa “bộp” một tiếng.
Trần Hiển ngồi bên cạnh không còn gì để nói, quay đầu đi, không nhìn nổi cảnh tượng chán ngấy này.
“Như này được rồi chứ?” Thường Ninh Viễn đặt cốc trà sữa lên bàn Quý Kiều.
Anh ta cười cười nhìn sườn mặt Quý Kiều, chờ cô thẹn thùng nhận lấy trà sữa sau đó nhỏ giọng cảm ơn mình.
Trà sữa đặt trên bàn, phát ra tiếng động nho nhỏ.
Quý Kiều chỉ cảm thấy giấc mơ này thực sự vừa châm biếm vừa ngớ ngẩn.
Được rồi, nếu là mơ.
Cô cũng không cần quan tâm đến lễ nghi lịch sự gì nữa.
Tra nam đi chết đi!
Ngực Quý Kiều nhẹ phập phồng, não căng ra phát đau. Cô đứng dậy “ xoạt” một tiếng, băng ghế nghiêng da^ʍ vào bàn phía sau phát ra tiếng.
Động tĩnh này không phải là nhỏ, lại thêm tuấn nam mỹ nữ khiến cho nhiều người chú ý.
Trong khoảnh khắc, rất nhiều bạn học đều nhìn sang chỗ Quý Kiều.
Tay Quý Kiều chạm nhẹ dọc giữa ống hút và cạnh trà sữa, tiện tay kéo một cái, nắp trà sữa mỏng manh bị xé toạc ra.
Cô ngẩng đầu nhìn Thường Ninh Viễn, khóe môi mím chặt, nuốt nước bọt.
Sau đó, hất cốc trà sữa.
Hơn nửa cốc trà sữa hất lên người và mặt Thường Ninh Viễn.
Thường Ninh Viễn lùi về phía sau một bước cũng không kịp né, trà sữa chảy dọc sông mũi và má anh ta, tí tách chảy xuống. Cái áo sơ mi trắng vì bị bắn vào mà trở thành màu cà phê nhạt, dán vào làn da anh ta. Một ít chân trâu dính vào cổ cùng cánh tay, số còn lại rơi xuống đất.
Trông vừa buồn cười vừa xấu hổ.
Âm thanh trong phòng học như bị ấn nút dừng, không gian rộng lớn lặng ngắt như tờ. Bạn học vì cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc đến ngây người.
Tình huống gì đây?
Không phải Thường Ninh Viễn đang theo đuổi Quý Kiều sao? Trước đó trông có vẻ hai người sắp thành đôi rồi mà.
Bản thân Thường Ninh Viễn cũng ngây người. Làm thế nào anh ta cũng không nhĩ đến, bản thân không đợi được một câu cảm ơn, mà lại nhận được cốc trà sữa hất vào mặt.
Mặt Thường Ninh Viễn nóng lên, ngoài việc bị các bạn học thấy được bộ dạng xấu hổ của mình, trong lòng anh ta cũng đang tức giận.
Đối diện với Thường Ninh Viễn đang tức giận nhưng không dám phát tác, Quý Kiều rất sảng khoái.
“ Quý Kiều?” Thường Ninh Viễn nén lại lửa giận, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi, “ Em đang làm gì vậy?”
Quý Kiều: “Giúp cậu rửa ráy chút.”
Cậu bẩn quá rồi.
Biểu tình của Thường Ninh Viễn hiện rõ không thể tin được: “ Gì cơ?”
Quý Kiều mím môi, không muốn nói nhiều.
Lúc Thường Ninh Viễn còn muốn nói gì đó, cửa chuyền đến âm thanh giáo viên bước vào. Nhìn thấy giáo viễn cầm sách đi vào, Thường Ninh Viễn nặng nhọc thở dài, nhấc chân đi ra ngoài.
Thường Ninh Viễn đi rồi, nút tắt âm trong phòng học như được bật lên. Tai Quý Kiều dần nghe thấy những âm thanh thảo luận ồn ào.
“ Trời ơi, tớ bị cậu dọa chết khϊếp rồi Quý Kiều.” Tiền Tĩnh Tĩnh che miệng nhỏ giọng nói.
“Thường Ninh Viễn gây tội gì rồi? Hôm qua không phải vẫn tốt sao?” Hàn Trân Ny cũng thấp giọng hỏi.
Quý Kiều gật đầu, xé khăn tay lau cái bàn bị trà sữa bắn tung tóe.
“Tra nam.” Cô ghét bỏ nói, tay chà mạnh lên bàn.
Hàn Trân Ny với Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn nhau, như được khai sáng liền ngậm miệng không nói.Thường Ninh Viễn vào nhà vệ sinh rửa qua loa, trở về ngồi xuống hàng cuối cùng. Mùi trà sữa bám trên người không tan, trên da lại dinh dính khó chịu. Nếu không phải giảng viên Đái sẽ điểm danh, anh ta đã về ktx từ sớm rồi.
Bán kinh 2 mét xung quanh Thường Ninh Viễn sôi nổi trò chuyện.
“Quý Kiều sao vậy?”
“Cậu làm gì có lỗi với người ta sao?”
“ Nhìn dáng vẻ Quý Kiều dịu dàng vậy, không ngờ hung dữ thật nha.”
…
Thường Ninh Viễn vần không nói một lời nào, lặng lẽ lấy khăn giấy lau quần áo, biểu cảm rất khó chịu.
Cmn cậu cũng không biết vì sao!
Diêu Húc ngồi bên cửa sổ vui vẻ khi người gặp nạn, lấy điện thoại tám với tên bạn Hạ Thì Lễ đang không ở trường.
Diêu Húc: “ Tin nóng hổi tin nóng hổi !”
Diêu Húc: “ Quý Kiều bất ngờ hất trà sữa lên người Thường Ninh Viễn”
Diêu Húc: “ Mặt Thường Ninh Viễn nghẹn như màu gan lợn(3) rồi”
Diêu Húc: “ Tôi cmn cười không ngậm được mồm ha ha ha “
Âm thanh phía dưới xí xào không ngừng, trên bục giảng, giảng viên Đái rốt cuộc không chịu được nữa cầm miếng lau bảng gõ gõ.
“ Im lặng!”
Vì vậy âm thanh của sinh viên lại một lần nữa bị tắt đi.
Bên ngoài phòng học những lá ngô đồng vẫn xào xạc đu đưa trong gió, thỉnh thoảng vài chiếc lá vàng chao đao rụng xuống, không tiếng động. Trong phòng học hơi buồn tẻ chỉ còn tiếng giảng bài của giảng viên Đái và tiếng xoẹt xoẹt khi phấn viết lên bảng đen.
Buổi chiều của tháng chín năm 201x, mọi thứ đều như thường lệ.
Diêu Húc tắm mình dưới ánh nắng, trong tiếng giảng bài thao thao không dứt của giáo viên mà thiu thiu ngủ.
Điện thoại trong ngăn bàn bỗng nhiên rung lên. Cậu giật mình mở wechat ra, Hạ Thời Lễ đáp lại: “ Kéo.”