Lần đầu gặp mặt Hạnh Tử, Vũ Sa liền nhìn đến ngây người.
Nàng thật sự rất xinh đẹp a!
Mày lá liễu cong cong, mắt to đen nhánh, miệng anh đào nhỏ đỏ bừng, hơn nữa dáng người cũng phập phồng quyến rũ, mang nét thiếu nữ kiều nhu tươi mới, lại có nét thiếu phụ mạn diệu thướt tha, tuy rằng thoạt nhìn so với nàng chỉ lớn hơn một chút, nhưng là đã trở thành một người mẹ, trong lòng ngực ôm một đứa bé chưa đến một tuổi.
Vũ Sa ngày thường hiếm khi có xã giao, cũng không có bất luận bạn bè gì, nàng chỉ nhìn Hạnh Tử vài lần, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, lời nói cũng nói không nên lời, co quắp bắt lấy váy màu xanh dương của mình.
Linh Mộc Nhã Nhân đành phải cùng Sơn Điền Hùng Phu còn có Hạnh Tử giải thích, Vũ Sa thân mình mảnh mai, lại sợ người lạ, cho nên mới câu nệ như vậy.
Mà Sơn Điền Hùng Phu cũng hoàn toàn che giấu không nổi sự kinh diễm trong lòng khi nhìn thấy Vũ Sa kinh diễm, thiếu nữ này cùng Hạnh Tử không sai biệt tuổi tác lắm, còn là con lai, không chỉ có kế thừa ngũ quan thâm thúy của người nước ngoài, hơn nữa phá lệ tinh xảo, một đôi mắt màu lam mê người, cùng mái tóc cuộn sóng giống nhau màu hạt dẻ, khiến nàng có bộ dáng một phen phong tình, đặc biệt lại thật cẩn thận lại nhát gan thẹn thùng khiến cho nàng thoạt nhìn càng thêm tú sắc khả xan, đủ để khiến người khác sinh ra một loại cảm giác muốn hung hăng đi khi dễ nàng.
Vì thế hắn không khỏi âm thầm nuốt nuốt nước miếng, cũng ở trước mặt Linh Mộc Nhã Nhân liên tiếp khen Vũ Sa, cũng chỉ có Linh Mộc Nhã Nhân loại người này trong long phượng, mới sinh được ra Vũ Sa tuyệt sắc như này.
Tóm lại mông ngựa cuối cùng vẫn là muốn chụp đến.
Linh Mộc Nhã Nhân bị Sơn Điền Hùng Phu nói cười ha ha, gọi người lại rót cho hắn một ly rượu vang đỏ.
Nhưng Hạnh Tử vẫn luôn thực an tĩnh, thời điểm Linh Mộc Nhã Nhân cùng Sơn Điền Tuấn Hùng nói chuyện, nàng luôn cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng ngực.
Vũ Sa cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng lần đầu tiên gặp được người như Hạnh Tử ôn nhu ấm áp, không khỏi âm thầm trộm nhìn nàng vài cái, dường như Hạnh Tử cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn qua, nàng lại lập tức cúi đầu.
Bọn người hầu thực mau bưng lên bữa tối Linh Mộc Nhã Nhân sai người chuẩn bị tốt, Sơn Điền Hùng Phu lần đầu tiên ăn đồ Tây, tuy rằng dao nĩa dùng không tốt, nhưng là hắn vô cùng hưng phấn, uống không ít rượu vang đỏ, thực mau liền trở nên say khướt.
Mà Hạnh Tử bởi vì phải cho con uống sữa cho nên ăn một chút liền đứng dậy cáo lui, Vũ Sa cũng lập tức đi theo đứng lên, xung phong nhận việc mời Hạnh Tử về phòng cho đứa trẻ bú sữa.
Hạnh Tử vô cùng cảm kích đối với Vũ Sa cười cười, Vũ Sa mặt bất tri bất giác lại đỏ.
Bởi vì mọi người đều là nữ nhân, cho nên Hạnh Tử không có kiêng dè Vũ Sa, ở trước mặt Vũ Sa cởi vạt áo, lộ ra bầu vυ' no đủ tuyết trắng, đem đầṳ ѵú phấn nộn nhét vào trong miệng đứa trẻ.
Đứa trẻ đang gào khóc lập tức nín, chu lên cái miệng nhỏ dùng sức hút sữa tươi, chỉ chốc lát sau liền hút đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mồ hôi đầy đầu.
Bất quá cũng may đứa bé thực ngoan, ăn xong liền đem núʍ ѵú phun ra chép chép cái miệng nhỏ, hô hô ngủ mất.
Hạnh Tử đưa con đặt ở trên giường, sửa sang lại vạt áo của mình, lúc này mới phát hiện Vũ Sa vẫn đang ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng có chút ngượng ngùng, thẹn thùng nói với Vũ Sa: “Thật thẹn, làm ngươi chê cười...”
Vũ Sa vội vàng xua tay: “Khống sao... Không sao... Hạnh Tử tỷ tỷ... Ta chỉ là rất tò mò... Ta chưa từng gặp qua mẫu thân của ta... Mẫu thân của ta là người Sa Hoàng... Ta mới trào đời đã bị nàng ném đi... Là ba ba nhặt ta trở về... Ta chưa từng uống qua một ngụm sữa của nàng... Không có được nàng ôm hôn qua.”
Vũ Sa càng nói thanh âm càng nhỏ.
Hạnh Tử càng nghe càng chua xót, không nghĩ vị Vũ Sa tiểu thư này đáng thương như vậy, ít nhất nàng khi còn nhỏ đã từng được mẫu thân toàn tâm toàn ý cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc.
Nghĩ đến đây nàng cầm lòng không đậu duỗi tay ôm Vũ Sa vào trong lòng ngực, dùng tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng: “Không có việc gì... Ngươi hiện tại đã trưởng thành...”
Hạnh Tử cũng không phải người giỏi nói chuyện, không biết an ủi Vũ Sa như thế nào mới tốt, cô bé này thoạt nhìn giống tiểu công chúa mỹ lệ đáng yêu, vậy mà cũng có quá khứ không tốt.
Vì thế nàng nghĩ rồi lại nghĩ, đối với Vũ Sa nói: "Ngươi còn có ta...”
Lời này khiến Vũ Sa đặc biệt cảm động, nàng vẫn luôn cô độc, đột nhiên có người nói với nàng thời điểm ngươi còn có ta, tất cả tình cảm trong lòng nàng như trực trào ra. Vì thế nàng duỗi tay ôm eo Hạnh Tử, đem đầu vùi ở trong ngực nàng, giống như cún con cọ cọ, dường như từ trên người nàng hấp năng lượng, Vũ Sa nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi... Hạnh Tử tỷ tỷ...”
Mà nàng vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người lập tức đạp mở.