Chúng Ta Chung Đường Được Không

Chương 9: Không gì chia cách

Người y tá tiến đến bên cạnh, định đưa Bạch Cúc về phòng nghỉ nhưng cô muốn được ở lại. Không còn cách nào khác, cô ý tá đành phải sắp xếp một chiếc ghế xếp ở bên cạnh giường cho Bạch Cúc rồi ra hiệu rằng cô ở ngay bên ngoài.

Bạch Cúc vẫn nắm chặt bàn tay đầy những vết cắt của Chú Quân, nhẹ nhàng hôn lên những chỗ còn rơm rớm máu. Rồi cô áp bàn tay chú lên má của mình. Nước mắt lã chã rơi, ướt cả lòng bàn tay. Chưa khi nào cô cảm thấy yếu ớt như vậy. Ngồi một lúc, Bạch Cúc mệt quá thϊếp đi, một tay cô vẫn cầm tay chú áp vào má mình, một tay ôm thân người chú.

Một lúc sau, tác dụng của thuốc gây mê đã hết, chú Quân tỉnh lại, nhất thời chú vẫn chưa định hình được việc gì vừa xảy ra. Buổi tối chú cùng cảnh sát đến giải cứu Bạch Cúc ở khu rừng cao su, Bạch Cúc bị tên bắt cóc chém rượt qua cánh tay, chú chạy tới cứu cô và bị gã đàn ông đánh lén từ phía sau. Những hình ảnh hồi tưởng dần dần hiện lên trong đầu chú. Vậy đây có thể là bệnh viện rồi? Chú muốn nâng dùng hai cánh tay đỡ nửa thân mình ngồi dậy, nhìn xung quanh, nhưng nhận ra toàn thân cảm thấy đau nhức và không có lực, có ai đó đang ngồi gục bên cạnh chú thế này?

Bạch Cúc? Là Bạch Cúc đấy ư? Cô ấy đã ở đây, đã an toàn rồi.

Tâm trí chú Quân giống như được giải thoát khỏi sự lo lắng bóp nghẹt, vui sướиɠ tột cùng. Chú dùng hết sức nghiêng thân mình, đưa cánh tay sang để vuốt lên mái tóc của cô. Sự cử động làm vết thương mới phẫu thuật xong của chú nhói đau. Nhưng điều đó chẳng là gì cả, điều quan trọng nhất đối với chú là Bạch Cúc đã an toàn, đã trở về đây, trước mặt chú.

Chú Quân cất tiếng thì thào gọi cô, tiếng chú rất nhỏ lại chị che bởi lớp silicon của máy thở, nên Bạch Cúc không nghe thấy, cô vẫn gục đầu thiêm thϊếp ở bên giường. Cô đã trải qua một ngày dài chịu đựng sự đau đớn và sợ hãi, chú không nỡ đánh thức cô dậy. Chú vẫn để bàn tay mình áp vào mặt cô, không dám cử động mạnh.

Cô y tá mở cửa, tiếng xe đẩy dụng cụ y tế làm Bạch Cúc giật mình, cô nghe thấy tiếng y tá nói rất nhỏ với chú Quân:

- Chú đã tỉnh rồi ạ.

- Ừm.– Tiếng chú Quân đáp lại cũng rất nhỏ.

- Hô hấp của chú đã bình thường nên không cần máy thở nữa. Giờ chú nghỉ ngơi, chút xíu nữa bác sĩ sẽ qua thăm khám lại vết thương cho chú ạ.

- Cảm ơn cô.

Cô y tá nhanh chóng đẩy xe dụng cụ ra khỏi phòng, chú Quân quay sang nhìn Bạch Cúc, trên gương mặt vẫn còn nhợt nhạt nở một nụ cười từ tốn nhưng rất hạnh phúc:

- Em còn mệt không?

Bạch Cúc mím chặt môi để kìm nén cho mình không khóc nhưng trên gương mặt xinh đẹp hai dòng lệ đã tràn qua mi mắt từ lúc nào. Cô khẽ lắc đầu.

Chú Quân cầm tay, kéo Bạch Cúc về phía mình. Chú còn đang mệt, lực kéo rất nhẹ. Bạch Cúc tiến lại gần, ngồi vào mép giường sát bên chú. Chú Quân nâng cánh tay mình lên, lau nước mắt cho cô, vết thương ở lưng lại nhói đau thêm một lần nữa.

- Em có bị đau chỗ nào không? Vết thương ở tay có sao không? – Chú thì thào.

- Em không sao. Anh còn đau lắm không? – Bạch Cúc nói, tiếng nấc nghẹn dường như vẫn chực chờ ở họng.

Chú Quân mỉm cười, khẽ lắc đầu.

- Em trở về bình an … là điều anh quan trọng nhất với anh.

Bạch Cúc dường như không thể kìm nén nổi, cô bật khóc thành tiếng. Trong lúc này đây, chú vẫn lo lắng cho cô. Trong lúc vết thương trên người chú vẫn nhói đau qua mỗi cử động nhỏ, thì chú vẫn chỉ để ý đến vết dao xoẹt qua cánh tay cô tối hôm qua. Quay lại những tháng ngày cũ, những ngày chú lặng lẽ đi bên đời cô, có lẽ chú cũng có rất nhiều vết thương lòng mà phải tự mình chữa lành, tự mình xoa dịu. Bạch Cúc cảm thấy xót thương, cho chính nỗi đau của chú và cho chính bản thân mình. Cô đã bỏ lỡ quá nhiều!

Chú Quân nhìn Bạch Cúc khóc, trong lòng đau thắt lại, chú muốn dang tay ôm lấy cô, an ủi cô nhưng vết thương ở lưng khiến chú không tài nào chống tay ngồi dậy được. Chú kéo Bạch Cúc sát gần vào mình, dùng tay ôm lấy vai cô:

- Cúc, có anh ở đây, không sao rồi mà …

Bạch Cúc chống tay cúi xuống, để thân mình gần sát với chú, áp má mình vào má chú, những giọt nước mắt còn chưa khô dính cả vào mặt chú. Hai người cứ giữ mình ở trong tư thế đó thật lâu, cho tới khi cô y tá dẫn theo vị bác sĩ vào thăm khám cho chú.

Vết thương trên lưng chú tuy dài và rộng nhưng không quá sâu, nên sau khi được phẫu thuật khâu lại, chỉ cần theo dõi vài ngày là có thể xuất viện. Đây là một bệnh viện Quốc tế có cơ sở ở tất cả các thành phố lớn, nên cô chú có thể chuyển hồ sơ về để tiếp tục theo dõi và chữa trị ngoại trú tại Hà Nội.

Bạch Cúc tuy chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cô cũng đỡ mệt hơn rất nhiều. Vết thương ở cánh tay không có gì đáng ngại, nên chỉ cần băng bó xức thuốc một thời gian là có thể khỏi hoàn toàn, cũng không để lại sẹo. Hàng ngày cô vẫn ở bên, dành thời gian chăm sóc trò chuyện cùng chú Quân, dù là cùng nhau đi dạo trong khuôn viên Bệnh viện hay ngồi chờ lượt kiểm tra, hai người họ vẫn không rời tay nhau. Có lúc người ta còn thấy họ cùng nhau uống chung một ly nước trái cây và nhỏ tiếng thì thầm, khung cảnh khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ, cũng có chút ghen tị. Có hai người ở cạnh nhau nên mỗi giây phút dường như trôi nhanh hơn, vết thương của chú Quân cũng hồi phục tốt hơn kì vọng.

Cuối cùng thì sự cố tại nhà máy cũng được khắc phục và dây chuyền số 1 cũng đã được chạy thử thành công. Mọi người ai cũng phấn khởi. Toàn bộ nhân viên ở phía Nam lại dốc sức làm việc cho các công đoạn tiếp theo, vụ phá hoại cũng dần được khép lại, tất nhiên không ai biết được chuyện Bạch Cúc bị bắt cóc và chú Quân bị thương phải nằm điều trị, họ chỉ nghĩ rằng chú bận các dự án khác nên tạm thời không có mặt lúc dây chuyền vận hành. Những lúc cần thiết, Bạch Cúc mới đến văn phòng hoặc nhà máy, còn lại phần lớn thời gian cô ở lại bệnh viện để chăm sóc cho người đàn ông của mình.

Cô y tá chăm sóc Bạch Cúc và chú Quân tính tình rất nhẹ nhàng, vui vẻ. Mấy ngày vừa rồi ở gần nhau nên cô sớm có cảm giác thân quen với cặp đôi trung niên đến từ Hà Nội. Lúc vệ sinh vết mổ cho chú Quân, cô cất tiếng vô tư khen ngợi.

- Nhìn cô chú hạnh phúc quá hen, con ngưỡng mộ quá chừng.

- Vậy sao? – Chú Quân đáp lại, pha chút ngạc nhiên, tâm trạng vui vẻ

- Dạ. Con nhìn cô thương chú mà ngưỡng mộ lắm đó, không biết sao này con có thương chồng con được như cô thương chú không nữa.

- Ừm.

Chú Quân không nói gì thêm, nhưng ánh mắt hiện lên một nét cười. Lần này, trong lòng chú hạ một quyết tâm rất lớn.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, chú Quân ngồi dựa lưng trên chiếc sofa lớn đặt trong phòng, Bạch Cúc ngồi sát bên cạnh gọt trái cây, hai người vừa xem tin tức trên tivi vừa vui vẻ trò chuyện. Mỗi khi có một đề tài nào thú vị, hai người lại cùng nhau bàn luận, chia sẻ quan điểm, tất nhiên phần thắng luôn nghiêng về phía Bạch Cúc. Những lúc như thế, chú Quân lại làm ra vẻ đau khổ còn Bạch Cúc thì nở một nụ cười thắng lợi. Nhìn họ cứ như những cặp đôi trẻ đang nồng ấm yêu thương.

- Bác sĩ nói ngày mai là anh có thể được xuất viện. – Chú Quân vừa đón lấy miếng trái cây trong tay Bạch Cúc vừa phấn khởi nói với cô.

- Ôi, nhanh vậy ư? – Cô ngạc nhiên

- Ừm, anh xin bác sĩ cho về điều trị ngoại trú, anh cũng nói họ chuyển hồ sơ ra cơ sở ở Hà Nội rồi.

- Như vậy liệu có được không? – Bạch Cúc tỏ vẻ băn khoăn.

- Không sao mà, công việc của em rất bận, chúng ta cũng cần phải về lại Hà Nội rồi.

- Nhưng em chỉ lo …

- Không sao, anh ổn mà.

Chú Quân đỡ lấy bàn tay của Bạch Cúc, mấy ngày chạy qua chạy lại chăm sóc cho chú, Bạch Cúc dường như gầy đi nhiều. Đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn trở nên xanh xao, hốc mắt hơi trũng xuống một chút. Chú Quân thực sự không cam tâm khi nhìn thấy cô như vậy. Chú nâng bàn tay cô lên sát mặt mình, đặt xuống một chiếc hôn nhẹ. Bạch Cúc khẽ nhích thân mình, dựa đầu vào vai chú. Cô hiểu, mọi việc chú làm đều nghĩ cho cô, đều là vì cô. Dù chú có đang ở tình cảnh như thế nào đi chăng nữa thì vì cô chú vẫn cố gắng chịu đựng. Tấm chân tình như thế, cả cuộc đời này cô phải đền đáp sao đây. Cô vòng cánh tay còn lại của mình ôm chặt lấy chú.

Ở bên ngoài, cơn mưa đêm ập đến, mỗi giọt nước rơi như gột rữa hết những bụi bặm cuộc đời. Ngày mai lại sẽ đón chào một giai đoạn mới.

Ngày mai, họ sẽ về lại Hà Nội, sẽ để lại Sài Gòn những dấu ấu khắc sâu như từng bông dầu xoay khắc vào trong gió. Có những thời điểm cuộc đời, dù có thông minh bao nhiêu, con người ta cũng không thể hiểu rõ được mình sẽ lựa chọn hướng nào ở mỗi khúc giao thoa, nhưng tôi biết, hai con người đang dựa vào nhau trong căn phòng ấy, trong sâu thẳm họ đã có những lựa chọn cho phần còn lại của cuộc đời mình mà dù đứng trước bất kỳ một trở ngăn nào thì cũng không gì chia cách. Sài Gòn sẽ đón chờ họ tái ngộ vào một ngày gần nhất, phải không?

--- 000 ----

Được tin Bạch Cúc và chú Quân trở về từ Sài Gòn, Phúc đích thân lái xe ra sân bay để đón cô chú. Sự việc xảy ra ở trong Miền Nam, Cao Dược phong tỏa thông tin rất tốt, nên đến thời điểm này chỉ có vài người thực sự tin cẩn mới biết được. Anh căn dặn Đông trong thời gian anh không có mặt, Đông phải thực sự thận trọng và không được lơ là. Thái độ nghiêm túc của Phúc khiến Đông chưa lúc nào dám trái lời anh.

Phúc đỡ chú Quân, đi cùng người quản gia và Bạch Cúc đi vào căn nhà vườn của cụ Phan ở ngoại thành. Minh Châu, Minh Ngọc từ trong nhà chạy vội vàng ra đón mẹ, hai cô con gái ôm chầm lấy Bạch Cúc, nhìn ngắm cô từ đầu đến chân và thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng mẹ của các cô không sao. Lần này cũng may có chú Quân ra tay cứu Bạch Cúc, nếu không thì các cô cũng không thể tưởng tượng nổi những chuyện gì sẽ xảy ra. Hai cô ngồi bên cạnh mẹ, mỗi người cùng ôm lấy một cánh tay, đầu đều dựa vào vai Bạch Cúc:

- Mẹ, chúng con đã rất lo lắng. Rất may là mẹ không sao. – Minh Châu dịu dàng nói với Bạch Cúc.

- Chị Châu định bay vào với mẹ ngay lúc biết tin mẹ đã về đến bệnh viện đấy, nhưng mẹ và chú Quân đi vắng, chúng con không thể để ông và Cao Dược một mình được.- Minh Ngọc giữ nguyên giọng điệu trẻ con, nói một hơi.

- Ừm, lần này khiến các con phải lo rồi. Cũng may mẹ chỉ bị thương nhẹ. Chỉ có Chú Quân …. Chú ấy vì cứu mẹ mà … - Bạch Cúc không giấu được sự bồn chồn trong giọng nói của mình.

- Vậy nên lần này mẹ nhất định phải dùng thân mình để báo đáp chú ấy. – Minh Ngọc vui vẻ cất giọng trêu đùa Bạch Cúc.

- Chú ấy quá tốt với nhà mình, giờ chú ấy lại cứu mẹ. Chúng con rất mong mẹ được hạnh phúc. – Minh Châu tiếp lời, ánh mắt cô dịu dàng nhìn Bạch Cúc, hai tay nắm chặt tay mẹ mình hơn.

Bạch Cúc mỉm cười, cô không nói gì, đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Ở phòng khách, chú Quân ngồi đối diện với cụ Phan, cụ nhìn chú ánh mắt thương cảm và biết ơn. Người ngồi trước mặt cụ, đã đi cùng với cụ từ thời mái tóc còn xanh, đến bây giờ thì đã điểm bạc. Có những lúc, chính cậu ấy mới là người lắng nghe và chia sẻ với cụ những nhọc nhằn chứ không phải là người con trai độc đinh của cụ. Những lúc sóng gió, cậu ấy vẫn kiên trì ở bên cạnh, làm hết việc này đến việc kia cho cụ, sao mà cụ không nhận ra những tâm tư giấu kín trong lòng cậu ấy được. Chỉ là nếu đặt lên bàn cân lợi ích của Cao Dược và những mong mỏi cá nhân thì cụ đã lựa chọn Cao Dược.

- Quân, chú cảm ơn cháu đã bảo vệ và giúp đỡ Bạch Cúc. – Cụ cất tiếng từ tốn chân thành nói với chú.

- Vâng, chú … Lúc ấy tình thế khá là khẩn cấp … Chú Quân hơi lúng túng.

- Không. Chú cảm ơn cháu đã bảo vệ Bạch Cúc trong suốt những năm vừa qua.

- Dạ? – Chú Quân nhất thời chưa đoán biết được ý của cụ Phan nên trong ánh mắt pha chút ngạc nhiên.

- Bạch Cúc - con dâu chú đã một đời gồng gánh vất vả. Đến giờ chú rất mong Cúc có được một bờ vai để dựa vào.

- Vâng …

- Từ nay trở về sau, chú nhờ cháu! – Cụ Phan nhìn thẳng vào mắt chú Quân, nói như rút hết tâm can của mình.

Cả cụ và chú Quân đều hiểu, Bạch Cúc đã phải gánh chịu những áp lực như thế nào chỉ vì mong muốn kiếm tìm một người kế thừa gia tộc mang dòng dõi họ Cao. Cũng chính vì những định kiến và mong mỏi mang danh gia tộc, mà vô tình cụ Phan đã mang đến những bất hạnh cho người con dâu không dùng dòng máu nhưng lại là người duy nhất ở lại bên cạnh cụ, chống đỡ cùng với cụ khi sự tồn tại của gia tộc đứng bên bờ vực thẳm. Nhưng cũng chính qua đợt binh biến ấy, mà một người từng trải như cụ mới nhận ra rằng, tình thân không phải chỉ đến từ những người có cùng huyết thống, mà tình thân còn đến với những con người cùng sát cánh bên ta những lúc khó khăn. Giữa con người với con người, có những sự kết nối rất thiêng liêng và những ai biết trân trọng điều ấy chắc hẳn đã là người có nhiều phúc phận.

Nghe những lời nói gan ruột từ chính cụ Phan, chú Quân vô vùng xúc động. Trong thâm tâm chú, dù có được cụ gửi gắm hay không, chú vẫn nguyện chờ đợi và che chở cho cô.

--- 000 ---

Những ngày sau đó, Bạch Cúc vẫn tranh thủ mỗi buổi sáng đều mang một phần ăn bổ dưỡng qua nhà chú Quân rồi mới đến văn phòng. Từ nhà chú Quân đến tòa nhà Cao Dược cũng không quá xa nên những lúc có thể sắp xếp, cô đều ghé qua chăm sóc cho chú, cùng chú đi tái khám kiểm tra vết thương. Những người quản lý tòa nhà thấy người đàn ông bao năm đi về lặng lẽ, đến giờ đã có được người đồng hành cùng mình thì đều âm thầm cảm thán và mừng cho chú.

Các anh em của Trần Cảnh cũng thay phiên nhau đến nhà, phụ giúp chú Quân các công việc. Tinh thần vui vẻ nên sức khỏe của chú Quân hồi phục rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bình phục và trở lại với cuộc sống thường nhật.

Một buổi sáng, Bạch Cúc tay xách hộp đồ ăn, tay xách túi bước ra xe đi làm thì đã thấy chú Quân đứng chờ ở ngoài cổng. Chú đứng dựa lưng vào cửa xe, xem ra chú đã chờ cô được một lúc. Bạch Cúc ngạc nhiên:

- Quân, sao anh lại đến đây? Em đang định mang cháo qua cho anh này.

Chú Quân mỉm cười, một tay đỡ lấy hộp cháo, một tay kéo Bạch Cúc nép sát vào người mình, hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng thì thầm với cô:

- Hôm nay anh muốn đưa em đến một nơi.

Bạch Cúc nhất thời chưa đoán biết chú Quân dự định làm gì, chỉ nhẹ nhàng làm theo lời chú. Chú Quân vào xe, giúp cô cài dây an toàn xong thì mới mở máy, quay xe đi. Suốt chặng đường đi, chú Quân cố gắng kìm nén sự hồi hộp lộ ra trong từng hơi thở của mình. Ngày hôm nay, chú sẽ làm một việc vô vùng đặc biệt.

Chiếc xe dừng lại ở tòa nhà chung cư của chú Quân, nhưng chú không bấm thang lên tầng mình ở, mà lựa chọn dãy penhouse trên cùng. Bạch Cúc không đoán biết được chú đưa mình đi đâu, chỉ để nguyên tay mình trong bàn tay nắm chặt của chú, nương theo sự dẫn đường của chú.

Chú Quân đưa Bạch Cúc tới một căn phòng, bấm mã số mở cửa, mật khẩu là ngày sinh nhật cô. Bạch Cúc theo chân chú đi vào, đó là một căn nhà có hai tầng lầu, phòng khách được thiết kế theo kiểu truyền thống với những đồ nội thất gam mầu trầm, thanh lịch, kế bên là khu vực bếp có kê bộ bàn ăn lớn đủ chỗ cho cả một đại gia đình, các phòng ngủ sắp xếp hướng về không gian sinh hoạt chung, kế tiếp là phòng đọc sách và làm việc. Ở bên ngoài là một khoảng sân rất rộng, có rất nhiều cây và hoa được trồng trong các chậu lớn, còn có những chiếc giàn bắc trên cao chờ những cây hoa dây leo mọc lên, khung cảnh rất giống một công viên thu nhỏ. Bạch Cúc theo chân chú Quân bước vào phòng ngủ chính, toàn bộ đồ dùng đã được sắp xếp rất chỉnh chu, màu sắc của rèm cừa phối hợp với màu của tấm thảm cùng wrap trải giường tạo nên một không khí vô cùng ấm áp và thư thái.

Chú Quân tiến lên đứng trước mặt Bạch Cúc, dùng cả hai tay mình để nắm lấy hai bàn tay cô, ánh mắt âu yếm nhìn sâu vào ánh mắt còn đôi chút ngạc nhiên của cô, hít vào một hơi thật sâu:

- Cúc, em có thích căn phòng này của chúng ta không?

- Của chúng ta? – Bạch Cúc ngạc nhiên hỏi lại, cô nghe thấy tiếng tim đập trong l*иg ngực mình bắt đầu nhanh dần, bàn tay chú đang nắm tay cô những dường như cũng run lên khe khẽ .

- Từ rất nhiều năm, mỗi đêm anh đều mơ … mơ thấy anh có thể sống cùng trong em một căn nhà ở phía trước trồng rất nhiều cây hoa, mơ mỗi sáng chúng ta cùng nhau thức dậy, mỗi tối chúng ta cùng nhau uống trà …

- Quân …. Bạch Cúc cảm thấy giọng nói của chú bắt đầu nghẹn lại, trong đáy máy hiện lên những dòng lệ đang cố gắng kìm nén

- Nhưng rồi … anh chỉ thấy em đơn độc một mình đi giữa phong ba, còn anh thì không thể làm gì hơn cho em được. – Chú Quân dừng lại một nhịp, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay đang nắm chặt. – Khi anh tỉnh dậy ở mé rừng cao su, không nhìn thấy em đâu, anh đã rất sợ. Anh sợ anh không còn cơ hội để bảo vệ cho em nữa.

- Ôi, Quân … Bạch Cúc thấy có những luồng khí chạy dọc trong người, khiến cô không thể kìm chế được mà để cho tất cả các cảm xúc trào ra, hai hàng nước mắt cô cũng tự do lăn dài trên gò má.

- Cúc, anh muốn phần đời còn lại của mình được cùng với em đi qua hết mọi bão giông.

- Quân … em – Bạch Cúc nấc lên một tiếng.

- Cúc… - Chú Quân đưa hai tay nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô, nhìn thật sâu vào đáy mắt long lanh của cô, chầm chậm nói từng tiếng một – Làm vợ anh nhé! Anh không muốn bị mất em thêm một lần nào nữa.

Những lời nói từ tận sâu thăm thẳm đáy lòng của người đàn ông đi bên cạnh cô quá nửa đời người như những dòng nước ấm khiến mọi giá băng nơi đáy tim cô tan ra, niềm hạnh phúc lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể. Gương mặt dàn dụa nước mắt của cô hé nở một nụ cười, cô khẽ gật đầu và vòng hai tay ôm lấy bờ vai kéo chú sát lại gần mình chậm chậm đặt lên môi chút một chiếc hôn thật sâu, kéo dài vô tận.

Có thể mọi ngôn từ mỹ miều để không đủ để có thể diễn tả những sự vỡ òa, những sự hạnh phúc, những sự nâng niu đang chảy trong hai con người kia. Chỉ biết rằng, khi tình yêu vun đắp đủ lớn, sự hi sinh dành cho nhau đủ nhiều thì mọi bão giông ở ngoài cũng chỉ là chất xúc tác cho hai tâm hồn gắn liền nhau bền chặt, không gì chia cắt.

--- 000 ---

Thông tin về việc kết hôn của bà Tổng Giám Đốc và người trợ lý lâu năm của chủ tịch Cao Dược khiến cho mọi người được một dịp bàn tán xôn xao, đặc biệt là anh em đội bảo an của Trần Cảnh tại tòa nhà. Từ lâu, hạnh phúc của ông chủ lớn đứng đằng sau họ luôn là mối quan tâm nhất, nhưng không ai dám nói ra, bây giờ nghe được tin này các anh em được cơ hội nở mày nở mặt. Các cô gái thì được dịp thêu lên bao câu chuyện ngôn tình xoay quanh cặp đôi mà họ cho rằng đẹp nhất thế kỷ. Chú Quân từ nhân vật thâm trầm bí ẩn, trở thành soái ca của mọi thời đại, vì mỹ nhân của đời mình mà chấp nhận âm thầm chờ đợi, âm thầm yêu thương. Câu chuyện của họ được truyền tai nhau không ngớt, mau chóng trở thành cổ tích thời hiện đại, đôi khi Phúc và Đông còn được những người đi ngang qua, dừng lại chỉ để hỏi một chút chuyện liên quan đến hai vị sếp lớn.

Hàng ngày, chú Quân vẫn lái xe vòng qua ngôi nhà vườn để đón Bạch Cúc đi làm, hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, mỗi khi dừng đợi đèn đỏ chú lại quay sang nắm lấy bàn tay người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, khi thì choàng người qua trao cho cô ấy một cái hôn. Cả xe tràn ngập ái tình duy mỹ.

Dự án hợp tác với Tradix được triển khai khá thuận lợi, việc mở rộng phạm vi dịch vụ của Trần Cảnh cũng ngày một thành công. Hai con người, một sâu sắc - một thông minh, một vững vàng – một khéo léo, kết hợp như đang cùng nhau chơi một điệu nhạc du dương khăng khít vậy. Không khí vô cùng vui vẻ vì vậy mà đoạn đường từ nhà vườn đến công ty chẳng mấy chốc mà tới nơi.

Xe dừng lại, Đông chạy tới mở cửa cho cô chú rồi nhận lấy chìa khóa để lái xe vào bãi. Chú Quân một tay xách chiếc cặp tài liệu cho Bạch Cúc, một tay nắm lấy bàn tay cô. Hai người khẽ nhìn nhau giây lát rồi cùng tiến bước vào đại sảnh trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Tình yêu như vậy, không bao giờ muộn để bắt đầu và sự quan tâm không bao giờ là đủ đối với những tâm hồn luôn hướng về nhau.

--- 000 ----

Hôn lễ của Bạch Cúc được ấn định vào ngày cuối tuần, mặc dù Bạch Cúc nói tổ chức một cách đơn giản nhưng Chú Quân vẫn muốn mọi thứ được diễn ra một cách trịnh trọng nhất . Minh Châu, Minh Ngọc và các anh em ở Trần Cảnh vô cùng hào hứng phối hợp cùng nhau từ công việc chuẩn bị lễ rước đón đến sắp xếp phòng tiệc. Ai cũng cảm thấy hạnh phúc lâng lăng như họ đang chuẩn bị cho chính ngày trọng đại của mình.

Trước hôn lễ một ngày, Bạch Cúc ngồi một mình trong phòng, cô nhìn ngắm những vật dụng quen thuộc một lần nữa, những điều đã gắn bó cùng cô 30 năm qua trong số ấy có những thứ nhìn lại khiến cô nhói đau. Ngày mai, cuộc đời cô sẽ rẽ sang môt trang mới, một hành trình mới, ở đó cô được sống cho chính mình.

Minh Châu, Minh Ngọc cùng nhau vui vẻ bước vào khiến Bạch Cúc thoát khỏi những dòng suy nghĩ mông lung, hai cô con gái âu yếm ôm lấy mẹ, hít hà mùi thơm trên người của mẹ. Đối với các cô, không phải là mẹ đi lấy chồng mà là các cô có thêm một người cha, người mà luôn vững vàng đứng đó như bóng cây cổ thụ để che chở cho mẹ cô và là nơi các cô đặt niềm tin trước những sự kiện lớn của mình.

Hai cô cầm lên một chiếc hộp lớn, nâng niu đưa ra trước Bạch Cúc:

- Mẹ, chúng con có vật này tặng mẹ.

- Là gì đấy? – Bạch Cúc vui vẻ hỏi, trên gương mặt có chút ngạc nhiên.

- Là chiếc áo con thiết kế riêng cho ngày vui của mẹ. – Minh Châu vừa nói vừa lấy ra chiếc áo dài lụa màu đỏ, thân áo được thêu những bông bạch cúc ở độ nở bung rực rỡ, nhụy hoa tô điểm bằng những viên pha lê lóng lánh, rất tinh tế và sang trọng.

Bạch Cúc cảm động, ôm lấy hai cô con gái vào lòng, hai cô cũng vòng tay ôm chặt lấy người mẹ thân yêu.

- Mẹ! Con chúc bố mẹ hạnh phúc.

--- 000---

Công việc chuẩn bị đã hoàn tất, các anh em Trần Cảnh cũng đã về được một lúc lâu, chú Quân ngồi trên sofa, nhìn ngắm những món đồ sẽ cùng chú đi đón Bạch Cúc vào ngày mai, trong lòng trào dâng những cảm xúc không thể nào tả nổi. Bao nhiêu năm mong đợi, cuối cùng cũng có được ngày này, ngày mà chú được nắm tay người con gái duy nhất chú yêu thương, ngày mà chú và cô ấy cùng bước chung một con đường. Bao nhiêu sự bồi hồi, bao nhiêu sự chờ đợi, bao nhiêu sự nhớ chung chất chồng dường như cùng hiện diện trong tim chú lúc này. Chú cứ ngồi lặng im như vậy, mặc cho thời gian từng phút chầm chậm trôi qua. Chỉ vài giờ nữa thôi, chú và cô ấy sẽ được về chung một nhà … Vài giờ nữa thôi ….

---- 000---

Ngôi nhà vườn hôm nay rất đông vui và nhộn nhịp, cụ Phan nét mặt tươi cười hào sảng lần lượt chào đón tất những người thân thuộc đã đi cùng với cụ bao lâu nay. Có lẽ ngoài chú Quân, Bạch Cúc, Minh Châu, Minh Ngọc thì cụ là người vui nhất. Tại thời điểm hoàng hôn của cuộc đời, còn gì hạnh phúc hơn là được nhìn thấy con cháu mình hạnh phúc chứ.

Đoàn xe dừng ở trước cổng ngôi nhà vườn, chú Quân hồi hộp tiến vào bên trong. Ngôi nhà này chú ra vào biết bao nhiêu lần, thân quen như chính ngôi nhà của chú, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Mỗi bước chân của chú dường như bước trên một đoạn đường chưa từng khám phá bao giờ, lạ lẫm, ngỡ ngàng, mởi mẻ và bâng khuâng.

Giờ lành đã đến, Bạch Cúc mặc bộ áo dài màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, mái tóc vấn cao được cài chiếc trâm hình bông hoa cúc trắng, cô đi giữa Minh Châu Minh Ngọc, cả ba cùng tiến về căn nhà giữa nơi cụ Phan và đoàn quan khách đang dõi mắt ngóng chờ. Cô cố gắng trấn tĩnh giấu đi sự hồi hộp đang chen lấn trong mỗi giác quan.

Đứng giữa mọi người, chú Quân sững sờ khi thấy Bạch Cúc chầm chậm tiến gần lại. Tất cả những tâm tư mong mỏi bao nhiêu năm như đổ dồn trong ánh mắt khi chú nhìn thấy cô. Có thể trong suốt những năm qua, chú đã bao lần hình dung Bạch Cúc xinh đẹp trong chiếc áo cô dâu, nhưng hôm nay cô ấy không còn trong sự hình dung nữa mà là con người thật, đang từng bước từng bước đi về phía mình. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, mọi sự kìm nén trở nên yếu ớt, hai con người cứ để mặc cho cảm xúc vỡ òa, mặc cho giọt lệ mang bao tâm tư chất chứa lăn dài trên gò má. Minh Châu, Minh Ngọc đi bên cạnh cũng cảm thấy trong lòng mình trào dâng những cảm xúc hạnh phúc rưng rưng. Hai cô cầm tay Bạch Cúc, đứng kế bên ông nội, tất cả mọi người xung quanh trở nên nín lặng khi cụ đứng lên cất tiếng, giọng nói không khỏi bồi hồi.

- Cảm ơn tất cả Quí vị đã có mặt trong ngày vui cả gia đình tôi ngày hôm nay. Những người ngày hôm nay có mặt, đều là những người thân thiết và gắn bó cùng tôi những năm qua. Tôi trân trọng điều đó. – Nói đến đây, cụ dừng lại một nhịp để kìm nén sự xúc động đang trào dâng trong lòng mình.

- Nhiều năm trước, tôi mong muốn Bạch Cúc trở thành con dâu của mình và mong mỏi kiếm tìm một người cháu trai để kế thừa Cao Dược, nhưng cuộc sống có rất nhiều điều xảy đến không như mong đợi, Khi Cao Dược đứng trước sóng gió, thì cũng chỉ có con dâu tôi gồng gánh một mình. – Cụ nghẹn ngào, đưa chiếc khăn lên thấm vọi giọt lệ vừa trào qua khóe mắt. Mọi người có mặt đều rưng rưng theo từng lời nói của cụ.

- Hôm nay, với tư cách là người đứng đầu gia tộc, tôi trao Cao Dược toàn quyền cho con dâu tôi. Còn với tư cách một người cha, tôi trao gửi người con gái này cho người đàn ông sẽ cùng với con san sẻ hạnh phúc cũng như khổ đau trong suốt phần đời còn lại.

Nói rồi cụ Phan cầm lấy tay Bạch Cúc đặt vào bàn tay của Chú Quân. Tất cả mọi người trong phòng đều vỡ òa, không ít người quay đi lau nước mắt vì mừng vui cho hai người họ.

- Cúc – Quân, bố mong hai con hạnh phúc!

Siết chặt bàn tay Bạch Cúc trong bàn tay mình, chú Quân âu yếm nhìn cô rồi quay sang nhìn cụ Phan, chầm chậm nói từng tiếng một.

- Chúng con sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc.

--- 000 ----

Cả buổi đám tiệc và nhận lời chúc mừng của mọi người khiến Bạch Cúc thấm mệt, cô ngồi ngả người vào thành giường, thở sâu một hơi, mỉm cười vui vẻ nói:

- Cuối cùng cũng xong rồi.

Chú Quân vừa xếp đồ vào tủ, vừa bị câu nói của cô làm cho bật cười, quay sang nhìn cô hỏi:

- Xong chuyện gì, bà xã.

Bạch Cúc nghe từ “bã xã” từ miệng chú thì bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cô cúi mặt mím môi che giấu nét cười.

- À .. em chỉ nói về bữa tiệc … cuối cùng cũng xong.

- Thật sao? – Chú Quân tiếp tục hỏi, giọng rất vui vẻ.

- Dạ?

- Nhưng anh thấy mình vẫn còn việc phải làm …

- Dạ?

Trước nét mặt bối rối của Bạch Cúc, chú Quân mỉm cười, đáy mắt cũng hiện ý cười. Chú tiến lại gần Bạch Cúc, dùng hai bàn tay nâng niu gương mặt của cô và tập trung ánh mắt của mình vào bờ môi đang mấp máy như muốn nói điều gì đó của cô.

- Làm công việc của một người chồng …

Bạch Cúc chưa kịp trả lời thì nụ hôn đã đổ ngập xuống, khỏa lấp hết những âm điệu của cô. Bàn tay cô cũng theo những cảm xúc quyến luyến mà đưa lên ôm lấy khuôn mặt chú, vòng ra sau gáy ve vuốt tấm lưng của chú. Từng ngón tay mềm mại chạm vào vết sẹo dài trên lưng, khiến cô trong một giây dừng lại. Vết sẹo này có thể sẽ mãi chẳng thể phai mờ theo thời gian cũng như những việc đã xảy ra chẳng thể quay lại được, nhưng cô tin từ giây phút này trở đi, tâm hồn đầy vết xước của cô sẽ được lành lặn, đoạn đường đầy chông gai của cô sẽ có người dìu dắt bước cùng. Nghĩ như thế, cô vòng cánh tay ôm chặt chú vào với mình, qua lớp áo ngủ bằng lụa mỏng manh, nhịp tim thổn thức của hai con người như hòa cùng một nhịp. Cô khép bờ mi cảm nhận nụ hôn của chú đi dọc cơ thể, phủ lấp những giác quan của mình. Cuộc sống là một hành trình, yêu thương cũng là một hành trình, cô chú đã có một quãng đường rất dài bỏ lại phía sau, nên hiện tại sẽ nâng niu từng chút một. Cô không thể để lãng phí và cô biết người đàn ông đang sát kề bên cạnh cô đây cũng không muốn để lãng phí dù chỉ là giây lát. Cô đưa tay mình vuốt ve từng tấc da thịt chú, bám chặt theo từng cử động trên cơ thể chú. Đột nhiên cô cảm thấy có những giọt nước rơi xuống gương mặt mình? Là mồ hôi, hay là … Cô mở mắt ra, ngắm nhìn người đàn ông đang sát kề phía trên. Là nước mắt!

- Quân … anh … Bạch Cúc thảng thốt

Chú Quân cúi sát, để má mình áp chặt vào cô, thì thầm nói vào tai cô:

- Bà xã, cảm ơn em đã ở trong cuộc đời của anh.

Đâu đó người ta nói rằng, đi qua những ngày mưa ta sẽ thêm yêu những ngày nắng đẹp, đi qua những đợi chờ đằng đẵng ta sẽ thấu hiểu được cái giá cuả yêu thương. Nửa cuộc đời chỉ bước song song, ngày hôm nay họ mới được chung đường, thử hỏi có thiêng liêng nào cao hơn như thế? Bạch Cúc khép nhẹ bờ mi, giọt nước mắt trào ra, thấm ướt chiếc gối. Cô rướn mình lên trao cho chú nụ hôn nỏng hổi yêu thương.

Thời gian đã qua phía bên kia của đêm, cả căn phòng chìm trong lặng yên, duy chỉ có hai trái tim yêu vẫn ấp ôm vào nhau thổn thức.

--- 000 ---