Chúng Ta Chung Đường Được Không

Chương 6: Hạnh phúc nhẹ nhàng tựa sương mai

Tia nắng sớm chiếu qua khe hở của tấm rèm rọi vào mặt khi khiến Bạch Cúc tỉnh dậy. Cô hé mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Một tay chú Quân để dưới đầu của cô, một tay đặt nhẹ trên người cô, trên gương mặt toát lên vẻ khoan thai nhẹ nhàng. Nghĩ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng Bạch Cúc như có muôn vàn tia nắng ấm áp, rạo rực, lâng lâng. Cô khẽ nhích người để sát gần bên chú Quân, một tay vòng ra sau ôm lấy lưng chú, khuôn mặt để áp vào ngực chú. Bình an vô cùng. Cô giữ mình trong tư thế ấy thật lâu để cảm nhận vòng tay đang âu yếm chở che cho cô là thật. Qua một chuỗi những ngày tháng cô bôn ba và đơn độc trong chính căn phòng của mình thì lúc này đây cô đã hiểu thế nào là nương tựa, là san sẻ, là yêu thương.

- Sao em không ngủ thêm?

Chú Quân vừa nói vừa đặt tay lên lưng cô, kéo sát vào mình.

- Em làm anh thức ư? – Cô không trả lời mà dịu dàng hỏi lại chú.

- Không, anh thức từ lúc nãy …

- Hứ … Cô ngước lên nhìn chú.

- Chỉ là … anh muốn xem có phải mình đang mơ không … - Chú Quân mỉm cười hôn lên mái tóc cô.

Có thể trong suốt những năm tháng đi song song bên đời nhau, chú đã từng có những giấc mơ như thế. Có thể trong những đêm dài cô tịch, cô cũng đã từng mong muốn được ấp ôm, được dung hòa bên chú như thế. Chỉ là họ sợ, nếu như họ tiến thêm một bước thì vĩnh viễn không thể tìm thấy đường lui, vậy nên họ lựa chọn đứng bên cạnh đời nhau thầm lặng yêu thương như một thói quen không thể nào thay đổi.

- Em cũng đã nghĩ … là mình đang mơ. – Bạch Cúc vùi mặt mình vào cổ chú Quân, ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người chú. Mùi hương này là thật, vòng tay này là thật, thứ tình yêu ấp ủ cả đời dành cho cô chắc chắn cũng là thật. Hà cớ gì cô lại nghĩ là mình đang mơ?

Chú Quân siết chặt vòng tay để ôm Bạch Cúc gần hơn chút nữa. Qua bao đằng đẵng đợi chờ, qua bao đêm dài chỉ gieo thương nhớ vào trong từng giấc mơ, thì khoảng cách như thế nào với chú mới là đủ gần, tiếp xúc nào với chú mới là đủ lấp đầy những khắc khoải, những khát khao bao nhiêu năm âm ỉ cháy.

- Hôm nay cuối tuần, anh có kế hoạch gì không?

- Hứ… chú Quân ngạc nhiên – anh tưởng hôm nay em vẫn có lịch làm việc với nhà máy cơ mà.

- Mấy hôm mệt rồi, em cũng muốn mấy anh em nghỉ ngơi một chút. Với lại …

- Với lại gì ...? Chú Quân mỉm cười trước điệu bộ có chút nũng nịu của Bạch Cúc

- Với lại em cũng muốn chúng ta có chút thời gian cho nhau.

- Được, vậy em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em.

Bạch Cúc nghe chú Quân nói vậy thì nở một nụ cười như ban mai tỏa nắng, vô cùng xinh đẹp vô cùng tinh khôi. Nhìn cô cười không ai nghĩ đó là một người phụ nữ đã gồng gánh nửa đời người, mà người ta chỉ thấy đó là nự cười của người phụ nữ lần đầu được nũng nịu, lần đầu được yêu.

--- 000 ----

Trời Sài Gòn buổi sáng rất đẹp, ánh nắng chiếu qua những tán lá me xanh, y như những sợi tơ vàng thả xuống. Người Sài Gòn buổi sáng cũng hối hả, cũng bon chen những đâu đó người ta vẫn thấy Sài Gòn cổ điển và tĩnh lặng.

Bạch Cúc ngồi trước gương trang điểm, gương mặt xinh đẹp như bông hoa ban sớm, tĩnh lặng, an yên. Đôi khi son phấn có thể tô vẽ cho người ta những vẻ đẹp sắc sảo nổi bật bề ngoài nhưng niềm an vui nội tại mới là món đồ trang sức điểm tô lên những đường nét đẹp đẽ nhất.

Chú Quân ngồi ngắm nhìn cô, trong lòng tràn ngập những niềm hạnh phúc không thể nào diễn tả. Hóa ra, hạnh phúc chính là như vậy, là chúng ta được thức dậy cùng nhau, được mỗi giây mỗi phút ngắm nhìn nhau, được nắm tay bên nhau bước qua những tháng ngày dù là bình yên hay ngập ngời giông tố.

Chú bước đến đứng sau lưng, hai tay choàng qua vai ôm lấy nửa thân trên của cô và nghiêng đầu hôn lên má cô. Cô ngắm nhìn chú qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cầm lấy bàn tay chú áp lên má của mình. Hai người cứ như vậy, ngắm nhìn nhau trong một sự tĩnh lặng bởi chẳng thể có ngôn từ nào có thể biểu đạt cảm xúc đang ngập tràn trong trái tim của họ lúc này.

Hạnh phúc chính là như vậy!

--- 000 ----

Thông tin về sự hợp tác chiến lược giữa Cao Dược và tập đoàn Tradix được rất nhiều báo lớn đưa tin sáng nay. Mặc dù tối hôm qua cụ đã được Bạch Cúc gọi điện thông báo, nhưng sáng nay đọc lại, cụ thấy trong lòng rất phấn chấn. Đi gần hết cuộc đời, đối diện với muôn vàn sóng gió, cuối cùng người gần với cụ nhất, sẻ chia gánh nặng với cụ nhiều nhất lại chính là người con dâu không cùng dòng máu. Đời người, sợ nhất là sự cô độc của tuổi già, còn với cụ chẳng phải cụ vẫn còn có các cháu sum vầy, có một người con dâu hết lòng phụng sự đó sao. Nghĩ vậy, cụ nở một nụ cười mãn nguyện. Thì ra, cụ mới chính là người may mắn.

Trong bữa ăn sáng, Minh Châu Minh Ngọc rất vui. Các cô vui vẻ trêu đùa rằng:

- Từ nay ông nội không phải lo lắng về giá cổ phiếu Cao Dược nữa rồi.

Cụ Phan trầm ngâm:

- Mẹ các cháu, cả một đời gánh vác vất vả, có lẽ giờ cũng là lúc phải sống cho hạnh phúc riêng của mình.

Minh Châu, Minh Ngọc ngẩn người một lát, cuối cùng cũng hiểu ra ý của cụ. Các cô đưa mắt nhìn nhau mỉm cười. Ai cũng xứng đáng có được yêu thương, có được hạnh phúc nhất là đối với một người mẹ cả đời gánh vác và vun đắp cho gia đình, cho các con như mẹ cô. Nhất định mẹ cô sẽ hạnh phúc!

--- 000 ---

Sáng nay, Bạch Cúc muốn đến văn phòng Cao Dược Miền Nam làm việc với BQL dự án một chút rồi thông báo cho các anh em về chuyến nghỉ dưỡng ngắn ngày mà cô mới vừa chợt nghĩ ra. Thời gian vừa qua, không riêng gì cô, mọi người ai cũng dốc toàn tâm toàn lực, chắc hẳn cũng cần có chút thời gian để xả hơi.

Văn phòng Cao Dược Miền Nam đặt tại tòa nhà cách khách sạn chỉ vài dãy phố nên Bạch Cúc và chú Quân dự định sẽ đi bộ, dạo phố một chút cùng nhau rồi mới đến chỗ làm.

- Em đi giày thấp thôi kẻo đau chân.

- Nhưng em chỉ mang có một …

Bạch Cúc chưa nói hết câu thì chú Quân lấy ra một đôi giày da được thiết kế đơn giản nhưng sang trọng, bên trong được lót một lớp da nhung rất mềm.

- Hôm trước anh đặt ở một tiệm đóng giày gần đây, vừa hay sáng nay họ giao tới.

- Anh …

- Em đi thử đi – Nói rồi chú Quân ngồi xuống, nâng bàn chân của cô lên và nhẹ nhàng xỏ từng chiếc giày vào.

- Sao… sao anh biết được cỡ chân của em? – Bạch Cúc vẫn chưa hết kinh ngạc.

- Anh vẫn luôn quan tâm em! – Chú Quân dịu dàng nói, ánh mắt vẫn ngắm nhìn đôi bàn chân nhỏ xinh của cô nằm vừa vặn trong đôi giày mới.

Tôi có nghe đâu đó người ta nói rằng, nếu như gặp đúng người đàn ông của mình thì người phụ nữ ở bất kỳ độ tuổi nào cũng không cần phải trưởng thành nữa. Ở phía bên kia của cuộc đời, cuối cùng Bạch Cúc cũng hiểu được rằng, hạnh phúc ở rất gần, chỉ là cô có mở rộng cửa trái tim mình để đón lấy hay không.

--- 000 ---

Bạch Cúc và chú Quân khoác tay nhau vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng cô lại bật cười vì một câu nói nào đó của chú. Lúc đi ngang qua đại sảnh, họ gặp đoàn người Tradix đang làm thủ tục check-out. Nhìn thấy Bạch Cúc, vị đại diện của Tradix bước nhanh tới, lịch sự cất lời chào:

- Chào buổi sáng ông bà.

- Chào cô – Bạch Cúc và chú Quân mỉm cười đáp lại nhưng bàn tay vẫn đan nhau, không rời.

Nhìn thấy hai người đối diện mình tay trong tay tình cảm, vị đại diện hơi có chút ngượng ngùng, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô cất lời.

- Bà Đồng! Chuyện món quà hôm trước, tôi thật ngại quá. Tôi mong ông bà bỏ qua cho sự đường đột của tôi.

- Ồ không sao – Bạch Cúc mỉm cười, khẽ quay sang nhìn chú Quân rồi nói tiếp – Chúng tôi cũng rất thích món quà đó.

- Ồ vâng! Chẳng là hôm trước tôi vô tình nghe được trợ lý văn phòng của bà nói chuyện điện thoại nên mới biết được phòng của bà. Vậy là tôi …

- Không sao đâu. Cô đừng suy nghĩ nhiều. Không phiền cô làm việc nữa, chúng tôi đi trước nhé.

Bạch Cúc vui vẻ tạm biệt vị đại diện và nhanh chân cùng chú Quân rời đi. Cô hoàn toàn không nhận biết được ánh mắt của chú Quân trong một tích tắc quay về trạng thái thâm trầm, lo lắng. Trong lòng chú đang có chuyện gì phải suy nghĩ chăng?

--- 000 ---

Hai người dắt tay nhau đi dọc đại lộ Đồng Khởi, mùa này Sài Gòn đang là mùa hoa dầu, từng bông dầu màu vàng nâu, xoay theo gió bay xuống lòng đường, tạo thành một tấm thảm hoa, rất đẹp. Chú Quân đưa Bạch Cúc ghé một quán café lâu đời nhất tại khu phố này, nghe nói quán này mở cửa từ hồi chưa giải phóng và chỉ phục vụ mỗi café pha phin thêm đường hoặc sữa đặc tùy yêu cầu của người dùng.

Họ chọn một chiếc bàn tĩnh lặng ở bên cạnh cửa sổ, để có thể vừa uống vừa ngắm nhìn dòng người qua lại. Chú Quân dường như đang có việc phải xử lý nên đi ra ngoài bận rộn gọi điện thoại. Bạch Cúc đưa mắt nhìn theo bóng lưng chú, bất giác nhìn lên những sợi tóc bạc điểm xuyến trên mái đầu người đàn ông của mình. Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm đi bên nhau, cô lặng thầm ngắm nhìn chú lâu như vậy, lần đầu tiên cô có một cảm giác xót thương cho những vết hằn thời gian hiện trên cơ thể của chú.

- Dạ café của cô, xin mời dùng. – Tiếng cô chủ quán cắt ngang mạch suy nghĩ của Bạch Cúc.

- Cảm ơn chị.

- Anh chị vô đây đi công tác hay là đi chơi?

- À, chúng tôi vào đây có chút công việc. – Cô khẽ mỉm cười lịch sự đáp lời.

- Chồng chị chắc yêu chị lắm hen… - Cô chủ quán nói một câu mang hàm ý tán dương vui vẻ.

- À chúng tôi …

- Xin thứ lỗi tôi nhiều chuyện, tại tôi thấy ảnh nắm tay quan tâm chị hoài à

- À … vâng – Bạch Cúc nở nụ cười ngượng ngùng, bối rối.

- Ảnh vào rồi, tôi không làm phiền chị nữa.

Chú Quân bước vào nhìn thấy Bạch Cúc đang mỉm cười thì có phần ngạc nhiên, hỏi:

- Có chuyện gì mà em vui vậy?

- Hôm nay có người muốn gả anh đi. – Có ghé sát miệng mình vào tai chú thì thầm

- Gả anh đi?

Bạch Cúc gật đầu, kèm theo một nụ cười và ánh nhìn vui vẻ. Chú Quân hít một hơi thở thật sâu, đưa tay sang nắm chặt lấy tay cô.

- Nếu bây giờ anh thuận tình gả đi, thì em có đồng ý đón nhận không?

Nét mặt của chú Quân nghiêm túc đến mức khiến Bạch Cúc trở nên lúng túng. Trong một giây lát cô chưa biết phải trả lời thế nào? Hai người đã đi đến được ngày hôm nay, dĩ nhiên cũng phải tính đến những kế hoạch cho tương lai của mình. Chỉ là nhất thời cô chưa nghĩ được mình sẽ rẽ khỏi quĩ đạo vốn có trong suốt bao nhiêu năm qua như thế nào mà thôi. Cô khẽ cúi đầu, hai hàm răng cắn chặt lấy môi, bàn tay nằm trong tay chú cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn gương mặt bắt đầu đỏ dần lên của Bạch Cúc, chú Quân nhận ra câu nói của mình có phần đường đột. Bạch Cúc mà chú thân thiết hơn nửa cuộc đời, có thể trong chớp mắt đưa ra những quyết định triệt hạ đối thủ không hề nương tay, nhưng trong chuyện tình cảm cô cần có một một khoảng không gian nhỏ trong trái tim mình để dần dần thích nghi, dần dần đón nhận. Vì hiểu cô, vì yêu cô mà chú có thể đợi, nhất định chú có thể đợi.

Chú đưa tay nhặt bông dầu xoay rơi theo gió và đậu trên tóc của cô, rồi vuốt ve đôi gò má ửng hồng của cô. Nhẹ giọng nói:

- Nắng lên rồi, anh đưa em đến văn phòng nhé.

Bạch Cúc dịu dàng gật đầu.

Hai người rời khỏi quán, bàn tay vẫn nắm chặt trong tay, chú Quân vẫn ân cần và che chở, bạch Cúc vẫn mềm mại, ôn hòa, chỉ là trong lòng cô như có một chất xúc tác nào đó khiến cô không thể tách lời đề nghị của chú Quân ra khỏi tâm trí của mình.

Bóng hai người đổ xuống thảm hoa dầu xoay xen lẫn ánh nắng trông thật yên bình. Nhưng chắc hẳn không ai đoán biết được, ở cách đó không xa, trong một khu chung cư cũ, Vụ cùng với đồng bọ của hắn đang tính toán những kế hoạch táo bạo nhắm đoạt lại những chứ cứ chống lại mình từ tay của chú Quân.

--- 000 ---

*** Hạnh phúc nhẹ nhàng tựa sương mai – Mọi sự so sánh trên đời này đều khập khiễng, khi dùng phép ẩn dụ này, mình chỉ muốn nói theo quan điểm cá nhân của mình rằng: hạnh phúc là những điều rất nhẹ nhàng, thuần khϊếp, gần gũi và thân thuộc. Không thể cố gắng cưỡng cầu ví von hạnh phúc là những điều vĩ đại, mông lung nếu như những thứ đó không thuộc thế giới quan của mình. Đối với chú Quân, hạnh phúc của chú những năm trước có thể chỉ là được đi song song bên cạnh Bạch Cúc, được ngắm nhìn cô bình an. Còn với hiện tại, là được thức dậy cùng cô, được đi giày, đi nắm tay cô đi trên con đường rải đầy hoa dầu xoay. Hạnh phúc của Bạch Cúc là được dựa vào chú hàng ngày. Đó là những điều hiện hữu xung quanh, nhưng vô tình chúng ta không cảm nhận hoặc không nắm bắt để nó trôi đi mà phải rất lâu hoặc không bao giờ có lại được. – Lily&friends