Giới Luật Thanh Quy

Chương 7: Hư mệnh hội (5)

Sáng hôm sau, tại thư phòng của Hoàng đế ở Phúc Dương cung.

Các hoàng tử cứ cách một thời gian sẽ được Hoàng đế đích thân khảo nghiệm công khóa, để kiểm tra xem từng người học tập thế nào.

Cũng có trường hợp các hoàng tử tự mình đến Phúc Dương cung thỉnh cầu phụ hoàng tra khảo kiến thức của bản thân, nhưng rất hiếm vị hoàng tử nào dám làm như vậy, vì Hoàn Tư Nghiêm là một trưởng bối rất lạnh lùng. Đối với các hoàng tử bình thường đều không có nửa phần nhân từ của một vị phụ thân. Đặc biệt khi triệu các nhi tử của mình đến, không nói một lời liền bắt chúng đọc thuộc Tử đức, khiến các hoàng tử mỗi lần đến thư phòng của Hoàng đế đều bị ám ảnh, tay bất giác giơ lên che chở cho cái cổ họng của mình.

Tử đức là một cuốn giới luật thanh quy rất dài được biên soạn dành riêng cho các hoàng tử, nêu rất rõ những trách nhiệm và bổn phận mà một hoàng tử phải gánh vác. Cũng là điều đầu tiên các hoàng tử được dạy ở Bảo Hòa giám.

Tứ hoàng tử bình thường luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất trong số các hoàng tử, không biết vì lý do gì mà hôm qua khi xa giá đến đón các hoàng tử lại chậm trễ không rời khỏi Nhất Lãm lâu, hôm nay đã tự mình đến Phúc Dương cung thỉnh tội, còn kèm theo một quyển Tử đức đã được chép lại tỉ mỉ.

Tổng quản thái giám Dương Ân nhìn bàn tay búp măng xinh đẹp của Tứ hoàng tử đã có mấy vết hằng đỏ thì không khỏi cảm phục, không kìm được nói đỡ cho tiểu hài tử mấy câu trước mặt Hoàng thượng.

Lúc Hoàn Thịnh Thư được tổng quản thái giám Dương Ân dẫn vào, Hoàn Tư Nghiêm đang ngồi trên long ỷ nhắm mắt dưỡng thần.

Hài tử mặc bạch trang thêu chỉ vàng quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.

Dương Ân đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho tiểu hoàng tử hãy giữ im lặng, Hoàng đế khi nào muốn sẽ gọi cậu đứng dậy.

Hoàn Thịnh Thư gật đầu với ông tỏ ý mình đã hiểu. Dương Ân cũng không dám làm phiền Hoàng thượng dạy bảo tiểu hoàng tử, cúi người hành lễ với Hoàng đế rồi vội vàng lui ra ngoài.

Thư phòng của Hoàng đế là nơi thường xuyên triệu kiến những tâm phúc của người trong triều, cũng là nơi các hoàng tử được gọi đến để học tập. Khi các triều thần nhìn thấy vị hoàng tử nào được Thiên tử gọi đến khi họ cùng luận bàn việc nước thì có nghĩa hoàng tử đó chín phần mười là Thái tử tương lai.

Trên án thư của Hoàng đế lúc này là một chữ 'vĩnh' (永) theo thể Khải thư, từng nét đều toát lên sự uy nghiêm và quyền lực của một vị Đế vương.

Hoàn Thịnh Thư biết mỗi khi người có điều trăn trở, đều sẽ ở thư phòng luyện viết chữ 'vĩnh', kiếp trước cũng chính vì được Hoàng đế đích thân bồi dưỡng thi pháp mà cậu cũng nhiễm phải thói quen này.

Tiểu hài tử ngồi ngăn ngắn trước thư án của Hoàng đế, lư hương bằng đồng nạm hổ phách giá trị ngàn vàng ở sau lưng tỏa ra hương thơm tươi mát dịu nhẹ của cây tùng, kết hợp cùng với mùi hương của giấy, tạo thành một không khí rất thoải mái và thư thái.

Cũng chỉ có thư phòng của Hoàng đế ở Phúc Dương cung mới hương thơm đặc trưng này, vì tùng hương là cống phẩm chỉ dành cho hoàng thất, những kẻ nào dám đốt tùng hương thì tương đương với việc khiêu chiến quyền uy của Thiên tử, là tội chết.

Trên tay vẫn đang cầm cuốn Tử đức mà bản thân đã thức khuya để chép lại hôm qua, đầu gối bên dưới không có nệm đỡ, cậu hoàn toàn đang quỳ dưới sàn ngọc lạnh băng.

Thông thường cung nhân đều sẽ phải mang nệm mềm để kê cho các trọng thần và hoàng tử khi đến Phúc Dương cung, nếu không có sẽ bị phạt vì tội thất trách. Nhưng cậu đã quỳ được hai khắc mà nơi này vẫn tĩnh lặng như tờ, chứng tỏ là do vị phụ hoàng quyền uy trước mặt cho phép.

Hoàn Thịnh Thư mặt không đổi sắc vẫn quỳ ngay ngắn, khuôn mặt chưa từng ngó nghiêng xung quanh lần nào, rất nghiêm chỉnh nhìn thẳng, cũng không nhăn mày khó chịu vì bản thân chỉ vì một lỗi nhỏ mà bị phạt quỳ.

Người trước mặt cậu là vậy, chỉ cần thoáng để lộ một chút ý tứ bất mãn, cậu sẽ bị phạt càng lâu.

Quả nhiên nửa khắc sau, người trên long ỷ cũng chậm rãi mở mắt.

"Đứng lên đi."

Hoàn Thịnh Thư xem nhẹ chút đau đớn nơi đầu gối, cúi đầu đáp: "Vâng."

Lúc này các cung nhân mới vội vàng mang trà nóng cùng nệm mềm tới đặt trên ghế cho tiểu hoàng tử.

Cậu không ngồi ngay mà đưa Tử đức trong tay cho cung nhân để họ dâng lên cho phụ hoàng, sau đó thì đứng yên tại chỗ.

"Nhi thần biết lỗi."

Hoàng đế chống tay lên thư án nhìn tiểu hoàng tử chỉ mới cao đến eo ông ta vừa bị phạt quỳ gần nửa canh giờ, sau khi được miễn thì không vội vàng ngồi xuống mà vẫn đứng nghiêm chỉnh trước mặt. Khuôn mặt cũng không còn quá nghiêm túc nữa, giọng nói cũng thả lỏng vài phần.

"Biết rồi thì tốt, ngồi xuống đi."

Bây giờ tiểu hoàng tử mới chịu ngồi xuống.

Hoàng đế xem qua bản Tử đức trong tay, nét chữ của tiểu hài tử sáu tuổi không thể hoàn toàn bộc lộ khí phách của lối Khải thư, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi, thì đã hoàn toàn vượt xa.

Bút pháp cũng có vài phần tương tự ông.

Hoàng đế hài lòng đóng sách lại, quyết định bỏ qua cho tiểu hoàng tử lần này.

Hoàn Thịnh Thư nãy giờ vẫn âm thầm chú ý biểu tình của Hoàng đế, nhìn thấy lông mày của người giãn ra rất nhẹ, không phải cậu luôn nhìn thì sẽ không thấy, lúc này cậu biết phụ hoàng đã tha thứ cho mình.

Lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Nhi thần nghe nói hôm qua nhi tử của Thái úy đại nhân bị phong hàn bây giờ vẫn chưa khỏi, ngày mai có lẽ không thể đến kiến lãm vòng thứ hai của Hư mệnh hội được, cảm thấy hắn rất đáng thương."

Hoàng đế nhớ đến tên tiểu tử sinh khí có thừa kia, thấy chuyện tên nhóc đó bị bệnh rất là khó tin, nhưng cũng không để ý đáp:

"Để Mân thái y đến xem cho hắn đi."

Hoàn Thịnh Thư chỉ chờ câu này, "Cáp Nhi từ lâu đã ngưỡng mộ phong thái của Thái úy đại nhân, hy vọng phụ hoàng có thể cho phép thần cùng Mân thái y đến Triệu phủ thăm trưởng tử của ông ấy."

Cử thái y cùng một vị hoàng tử đến thăm bệnh cho Triệu Du là đang cho Thái úy Triệu Tương Doanh vinh dự rất lớn, cũng có thể khiến các triều thần cảm động trước sự quan tâm của Hoàng đế đến các thần tử. Đây là Tứ hoàng tử đang nghĩ cho Hoàng thượng.

Tổng quản thái giám Dương Ân ở bên cạnh nghe vậy cũng không nhịn được thầm tán thưởng sự lanh lợi của tiểu hoàng tử, biết lấy công chuộc tội, biết tiến biết lùi, quả là một vị hoàng tử thông minh.

Hoàn Tư Nghiêm cũng không ngờ tiểu hoàng tử sẽ cầu được xuất cung thăm bệnh tên nhóc hỗn thế ma vương kia, ông không nhớ là Hoàn Thịnh Thư với Triệu Du đã từng có giao tình gì. Cũng biết tiểu hoàng tử thông minh lanh lợi đang muốn phân ưu giúp mình, Hoàng đế quả nhiên đồng ý.

"Được, vậy Cáp Nhi thay phụ hoàng đến hỏi thăm Triệu Thái úy và xem xét tình hình của Triệu Du, nếu hắn bị bệnh quá nặng thì cứ để Mân thái y ở đó, con có thể hồi cung trước."

Hoàn Thịnh Thư đã đạt được mục đích, rất ngoan ngoãn cúi đầu đáp: "Nhi thần tuân chỉ."

Lúc xa giá của Tứ hoàng tử đến Triệu phủ thì đã là giờ Mùi*, ánh nắng gay gắt trên trời chiếu xuống cùng với khí nóng tụ dưới đất dội lên, khiến đám cung nhân mang trang phục bằng vải thô nóng đến mức mồ hôi chảy không ngừng.

(*Giờ Mùi: 13h-15h)

Hoàn Thịnh Thư ra hiệu cho trưởng y vệ đang cưỡi ngựa phía trước lại đây, từ trong kiệu vươn tay kéo lớp màn che qua một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo liền hiện ra, nhẹ giọng dặn dò hắn:

"Ngươi cho bọn họ nghỉ ngơi đi."

Rồi đưa cho hắn một hà bao đựng tiền, ý bảo hắn sắp xếp cho những cung nhân khác chỗ nghỉ ngơi trong lúc Mân thái y khám bệnh cho Triệu Du.

Trưởng y vệ là một nam tử cường trán có làn da ngăm vì quanh năm phơi mình ngoài nắng, biết rõ nỗi khổ của các cung nhân kia, nhưng hắn không nghĩ một hoàng tử cẩm y ngọc thực như Hoàn Thịnh Thư lại cũng để ý điều này, khuôn mặt có hơi kích động, vội vàng cúi người cảm tạ tiểu hoàng tử.

"Tạ ơn Tứ hoàng tử."

Hoàn Thịnh Thư gật đầu, đôi chân nhỏ nhắn bước xuống đôn chân mà cung nhân cung kính đặt xuống, cùng Mân thái y được Thái úy Triệu Tương Doanh và Thái úy phu nhân đón tiếp ở môn phủ.

Triệu Thái úy có ấn tượng không tồi với tiểu hoàng tử dám chỉnh đốn Thác Hàn Thừa tướng hôm qua, nên đối với Hoàn Thịnh Thư rất niềm nở.

Thái uy phu nhân hôm qua khi vừa đón Triệu Du về cũng đã cho y sư trong phủ khám bệnh cho hắn, kết quả chỉ khám ra bệnh phong hàn. Nhưng mẫu thân như bà từ lâu đã hiểu rõ thể chất của nhi tử nhà mình, không phải là kiểu hài tử ốm yếu thân thể kiều nhược dễ bị cảm mạo. Mấy hôm trước vẫn còn bình thường, sao có thể không có dấu hiệu nào liền bị phong hàn như vậy được.

Nên khi nghe tin Hoàng thượng cử thái y trong cung đến khám bệnh cho Triệu Du, Thái úy phu nhân rất cảm kích, vừa mới đón người vào phủ xong thì lập tức dẫn Mân thái y đến Cẩn Viêm các của nhi tử, còn sắp xếp cho tiểu hoàng tử theo sau ngồi bên ngoài thưởng thức Hiệp Diệp trà thượng hạng.

Nghĩ rằng khẩu vị của trẻ nhỏ sẽ không uống được vị đắng, (thật ra là Thái úy đại nhân không uống được mới đúng) còn dặn dò cung nhân thêm đường vào và kèm theo viên đường bên cạnh, nhưng Hoàn Thịnh Thư uống một ngụm chỉ hơi nhíu mày nhẹ, cậu không quen uống trà ngọt. Nhưng cậu cũng không nói gì, nhẹ giọng bảo với Thái úy phu nhân đang đứng ngồi không yên bên cạnh không cần để ý đến mình.

Thái úy phu nhân cảm kích tiểu hoàng tử hiểu chuyện, liền không chờ ở bên ngoài nữa mà bước vào trong cùng Thái úy Triệu Tương Doanh.

Vườn đào bên ngoài Cẩn Viêm các của Triệu Du thực sự rất đẹp. Nghe nói lúc Triệu Du chào đời, đào bốn phương đang vào thời kỳ rực rỡ nhất, nên Thái úy phu nhân đã trồng cả một vườn đào bên ngoài, để mỗi khi sinh thần của Triệu Du đến, vườn đào đều sẽ đồng loạt nở rộ, như một lời chúc mừng gửi đến tiểu hài tử.

Hoàn Thịnh Thư nghĩ đến tục danh* của hắn là Đào Đào thì không nhịn được phì cười. Triệu Du cũng rất thù ghét cái tên sặc mùi nữ tính này nên không cho phép ai gọi hắn như vậy cả. Đến cả Thái úy phu nhân khi muốn gọi nhi tử bằng cái tên thân mật này cũng bị hắn tuyệt thực phản đối.

(*tục danh: là tên do ᴄha mẹ đặt ᴄho lúc mới ѕinh, ᴄhỉ gọi lúᴄ ᴄòn bé, nghĩa хấu хí, mụᴄ đíᴄh tránh ѕự theo dõi, để ý của ma quỷ ᴄho dễ nuôi.)

Cũng chỉ có Thái úy đại nhân khi muốn chọc tức tiểu tử hỗn đảng nhà mình mới gọi hắn là Đào Đào. Khiến Triệu Du khi lớn lên mỗi lần nghe đến đào là nổi hết cả da gà, nên vườn đào trước mặt này bình thường chỉ có Thái úy phu nhân chăm sóc, tên nhóc kia hoàn toàn không quan tâm gì đến vườn đào đẹp như tranh vẽ này cả.

Hiện giờ vừa mới qua một mùa hoa đào nở, nên cánh hoa hồng sắc vừa mới rơi xuống đất chưa bị cung nhân quét tước dọn dẹp đang hòa cùng gió nhẹ nhàng lay động.

Một vài cánh hoa được gió thổi bay đến chỗ Hoàn Thịnh Thư đang ngồi, rơi trên chóp mũi cùng bả vai cậu, khiến khung cảnh xung quanh như đang quyến luyến ngoại nhân xinh đẹp này, vì lâu rồi mới có người chịu ngắm nhìn chúng.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ

Triệu Du: Vườn đào này chẳng đẹp gì cả.

Hoàn Thịnh Thư thích ngắm đào.

Triệu Du:...Nhưng vì đó là công sức của mẫu thân, chặt bỏ thật đáng tiếc, nên phải giữ lại.

Hoàn Thịnh Thư: [Mỉm cười] Cám ơn.

Triệu – Đến chết cũng không thừa nhận – Du: Không... không phải là vì ngươi đâu!