Giới Luật Thanh Quy

Chương 6: Hư mệnh hội (4)

Đáng lẽ trận đấu cuối cùng giữa đích tử của Thứ sử Ngự Đằng châu và Kỷ châu là trận đấu hấp dẫn và được mong chờ nhất.

Bởi vì Hồng Ngạch Kỳ là hư mệnh tử đã chiến thắng Hư mệnh hồi lần trước. Còn đối thủ của y là Ái Tân Lam Điệt – có xuất thân cao mà tư chất cũng chẳng tầm thường. Ở độ tuổi thiếu niên như Ái Tân Lam Điệt mà đã được đánh giá là đối thủ xứng tầm của Hồng Ngạch Kỳ còn hai năm nữa là qua nhược quán.

Nhưng vì trận đấu phía trước đã quá xuất sắc, mọi người vẫn còn bồi hồi và kinh ngạc bởi võ nghệ và tinh thần quật cường của tiểu hài tử Dương Cung gia.

Khi Ái Tân Lam Điệt chạm mắt với Hồng Ngạch Kỳ, cả hai đều nhìn thấy vẻ giễu cợt trong đáy mắt đối phương.

"Đích tử của Thứ sử Ngự Đằng châu và Kỷ châu." – Tông chính đại nhân điểm tên hai hư mệnh tử cuối cùng của vòng thứ nhất.

Trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.

Ngự Đằng châu và Kỷ châu là hai châu thổ giáp nhau. Hằng năm sứ đoàn tiến cống của cả hai đều cùng đến kinh thành, hai danh môn thế gia đứng đầu mỗi châu là Hồng gia và Ái Tân gia có mối giao hảo rất tốt. Từ nhỏ Ái Tân Lam Điệt đã quen biết Hồng Ngạch Kỳ, bọn họ thường hay tập võ cùng nhau. Nên Hồng Ngạch Kỳ biết rất rõ chiêu thức của hắn, và hắn cũng vậy.

Trên võ đài, hai thân ảnh mặc huyền y so chiêu, mỗi một động tác đều là nhắm đến tử huyệt của đối phương, nhưng vì cả hai đều rất lợi hại, mãi vẫn chưa có ai rơi vào thế hạ phong.

Ái Tân Lam Điệt là một kẻ bất cần, tung chiêu thức cực kỳ phóng khoáng. Còn Hồng Ngạch Kỳ thì vẫn như mọi khi họ tập võ, đỡ từng cú đánh tới của hắn, sau đó sẽ trả lại một đòn vào ngay vị trí y hệt.

Bằng một cách nào đó, chiêu thức của họ khá giống nhau.

Nhưng Hồng Ngạch Kỳ thoáng cảm nhận được hôm nay Ái Tân Lam Điệt đánh dùng sức hơn rất nhiều. Y nhếch miệng, giọng thu lại thật nhỏ chỉ đủ để cả hai trên võ đài nghe được:

"Đệ sao đấy, hăng hái giành bảo thạch như vậy?"

Bảo thạch nạm Kim lân là phần thưởng biểu tượng cho hư mệnh tử giành chiến thắng ở mỗi kỳ Hư mệnh hội.

Chưa nói đến Ái Tân Lam Điệt là thiên chi kiêu tử của Ái Tân gia, Bảo thạch nạm Kim lân trong mắt hắn chỉ là một cục đá. Còn Hồng Ngạch Kỳ không những là quán quân kỳ Hư mệnh hội lần trước, mà gia tộc của hắn cũng hiển hách không kém. Nên đương nhiên Hồng Ngạch Kỳ chẳng xem phần thưởng của cuộc thi này ra gì.

Ái Tân Lam Điệt đỡ được một đòn của Hồng Ngạch Kỳ, lam nhãn sắc bén khẽ liếc về phía Bảo tọa cao vời vợi trên tòa Nhất Lãm lâu ở trung tâm, ra đòn quyết định.

Hồng Ngạch Kỳ bị vật ngã xuống đất, cùi chỏ của Ái Tân Lam Điệt đặt trên yết hầu của y, Hồng Ngạch Kỳ không biết hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, ra tay thật không chút lưu tình.

Sau khi Hồng Ngạch Kỳ nhận thua, vòng thứ nhất của Hư mệnh hội chính thức khép lại.

"Ái Tân Lam Điệt từ Ngự Đằng châu là người giành chiến thắng."

Sau khi trận đấu cuối cùng kết thúc, Quan lộc huân đã sắp xếp vệ binh và ngự liễn đến hộ tống Hoàng đế về cung.

Các hoàng tử sẽ được sắp xếp ngồi ở xe ngựa phía sau.

Hoàn Thịnh Thư sau khi bước xuống từ tầng trên cùng của tòa Nhất Lãm lâu này thì không đi cùng các hoàng tử khác mà dừng lại ở lầu bên dưới, là nơi dành cho các vị Công chúa.

Tiếng các nử tử trong trẻo nhẹ nhàng vang khắp đại sảnh.

"Ái Tân Lam Điệt chắc chắn là người chiến thắng lần này."

"Muội cũng nghĩ thế, mạnh như Hồng Ngạch Kỳ cũng không thắng được hắn."

Đại công chúa Hoàn Ngân Hy diện thanh y diễm lệ cùng trâm cài hình hoa thủy tiên đang chuẩn bị bước xuống cầu thang, thấy Hoàn Thịnh Thư thì hơi ngạc nhiên, vội dừng bước hành lễ.

"Tứ hoàng đệ."

Hoàn Thịnh Thư gật đầu với nàng, sau đó thì không bước xuống tiếp mà tiến vào giữa đại sảnh, khiến các vị công chúa vội vã lui lại cách cậu một khoảng.

"Các tỷ tỷ không cần để ý đến đệ. Xa giá đang đợi ở bên dưới, mọi người hãy mau bước xuống đi ạ."

Công chúa bình thường ít khi gặp được các vị hoàng tử, các nàng từ nhỏ đã được mẫu thân dạy bảo không được thất lễ với ai trong số các hoàng tử cả, đi xa giá về cung cũng phải đợi Hoàng đế và các hoàng tử đi trước.

Lúc này nhận được đại xá của Hoàn Thịnh Thư, những vị công chúa đó vội vàng cảm tạ rồi bước xuống lầu.

Hoàn Ngân Hy hơi chần chừ nhìn tiểu hoàng tử nhỏ tuổi, xa giá của các hoàng tử đã chuẩn bị khởi hành, Tứ hoàng tử sao vẫn chưa đi?

"Đệ không theo tỷ xuống thì sẽ không kịp lên xa giá mất."

Đại công chúa dừng lại đợi cậu.

Hoàn Thịnh Thư hơi ngẩn ngơ, đại tỷ là đang lo lắng cho cậu sao?

Cong đôi mắt bồ câu lấp lánh, Hoàn Thịnh Thư cúi người cảm tạ Đại công chúa khiến nàng hốt hoảng cũng vội hành lễ.

"Một lát nữa đệ sẽ về ngay."

Hoàn Ngân Hy có lo lắng thế nào cũng đành phải bước xuống, xa giá của các công chúa cũng sắp khởi hành rồi.

Sau khi trên đại sảnh rộng lớn không còn ai nữa, Hoàn Thịnh Thư bước đến phía sau tấm bình phong bằng gỗ Tử đằng được đặt ở một góc phía trong đại sảnh.

Tiểu hài tử sáu tuổi Triệu Du đang nằm trên sàn được lót thảm nhung mềm mại ngủ say sưa.

Hỗn thế ma vương nhà Triệu Thái úy không chịu ở yên bên cạnh mẫu thân của mình mà lén chạy đến chỗ phụ thân. Sau một canh giờ nữa Triệu phu nhân sẽ lật tung cả nơi này để tìm hắn.

Kiếp trước chính vì Triệu Du hay chạy nhảy lung tung và không hiểu vì sao hắn lại ở nơi này ngủ ngon lành, đến khi cung nhân tìm được thì tiểu hài tử đã sốt cao.

Sau đó Triệu gia nói với bên ngoài Triệu Du chỉ bị phong hàn, nhưng Hoàn Thịnh Thư biết, tiểu tử này là bị hạ trường độc, mỗi lần hạ độc chỉ có một lượng nhỏ, sau thời gian dài mới có thể hoàn toàn bộc lộ độc tính.

Nên sau vòng đấu đầu tiên Triệu Thái úy không cho tiểu tử nhà mình đến quan sát các vòng sau của Hư mệnh hội nữa.

Gương mặt say ngủ bình yên của hắn khiến không ai nghĩ được là tên nhóc này là đang vì trường độc phát tán nên mới hôn mê.

Lấy lọ thuốc màu trắng từ trong hà bao treo trên đai lưng, Hoàn Thịnh Thư bỏ một viên đan dược vào miệng Triệu Du. Một tay đỡ đầu của tiểu hài tử, tay còn lại vuốt nhẹ lên ngực để hắn nuốt đan dược vào.

Dùng tay xoa huyệt thái dương của hắn một lúc, tiểu tử nằm ngủ dưới sàn cuối cùng cũng mơ màng sắp tỉnh.

Hoàn Thịnh Thư vội vàng tránh đi, một khắc sau, các hạ nhân mãi không thấy Tứ hoàng tử nên đã lên lầu tìm, tầng trên cùng không có ai, bây giờ họ đang chuẩn bị tìm đến tầng bên dưới dành cho các công chúa.

Triệu Du lúc này đã hơi tỉnh, ngồi dậy nhìn ngó xung quanh như đang tìm ai, các hạ nhân nhìn thấy hắn cũng hết hồn, vội vàng mang hắn đến chỗ Triệu Thái úy.

Sau khi bốn cung nhân dẫn Triệu Du đi, Hoàn Thịnh Thư mới thong thả bước ra, được những cung nhân còn lại mang về.

Xem tình hình thì có vẻ tiểu tử kia ngất đi chưa lâu, không đến nỗi như kiếp trước.

Đan dược đó chỉ có tác dụng tạm thời, không thể hóa giải hoàn toàn độc tính trong người tiểu hài tử. Cơ mà Hoàn Thịnh Thư cũng không vội, chỉ cần Triệu Du gặp được Dương Cung Kỳ Tuân thì sẽ gặp được Tử Diên, nữ y sư được Dương Cung Đồ Cát cử đến chăm sóc cho nhi tử nhà mình trong thời gian hắn ở kinh thành.

Lúc đó Tử Diên sẽ phát hiện độc tính trên người Triệu Du và sẽ từ từ chữa khỏi cho hắn.

Hoàn Thịnh Thư trầm ngâm, ban nãy cậu đã quan sát rất kỹ Túc Chi Viên, nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của hắn khi bị vật ra khỏi võ đài.

Lúc kết thúc vòng đấu, hắn và Dương Cung Kỳ Tuân mỗi người mỗi hướng tiến về chỗ dành cho các hư mệnh tử, Túc Chi Viên đã liếc sang chỗ Dương Cung Kỳ Tuân, ánh nhìn vặn vẹo không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt điềm tĩnh đó khiến Hoàn Thịnh Thư nhăn mày.

Ngày mốt vòng đấu thứ hai sẽ diễn ra, chắc chắn Túc Chi Viên sẽ hành động vào tối mai sau khi Tông chính đại nhân cho người giấu các bảo vật trên núi.

Khẽ cụp mắt nhìn bàn tay búp măng xinh đẹp hết nắm vào rồi lại thả ra. Hoàn Thịnh Thư rất lo lắng thân hình nhỏ bé này của cậu nếu lẻn ra ngoài mà khiến các vệ binh tuần tra phát hiện thì sẽ phiền phức lớn thế nào.

"Cáp Nhi, đã giờ Hợi* rồi."

*Giờ Hợi: 21h – 23h

Lan Phi lo lắng nhìn tiểu hoàng tử đang chép sách trên thư án, sau khi từ Hư mệnh hội trở về hài tử của nàng đã ngồi trong thư phòng chép sách đến tận bây giờ.

"Sắp xong rồi ạ. Vì hôm nay mải ham chơi nên chậm trễ xa giá của các hoàng huynh, Cáp Nhi phải chép phạt Tử đức để tạ tội với phụ hoàng."

Huệ Tô khuyên nhủ một hồi Lan Phi mới chịu đi ngủ trước, còn mình thì ở bên ngoài đợi Tứ hoàng tử.

Sau khi Hoàn Thịnh Thư chép sách xong thì đã là canh ba.

Lúc mở cửa ra thì thấy Huệ Tô cô cô vẫn còn đang đứng bên ngoài, tiểu hài tử được Huệ Tô chăm sóc từ bé, người giống như dưỡng mẫu của cậu, nếu không phải năm đó sau khi mẫu thân mất đi Huệ Tô cô cô vẫn ở bên cạnh chăm sóc cậu, thì có lẽ Hoàn Thịnh Thư đã không chịu nổi.

"Xin lỗi cô cô, Cáp Nhi khiến cô cô thức trễ rồi."

Đôi mắt bồ câu cụp xuống thật đáng thương, Huệ Tô vội vàng cúi xuống xoa đầu tiểu hài tử, giọng hiền hòa: "Phải thấy điện hạ ngủ rồi thì cô cô mới an tâm đi ngủ được."

Hoàn Thịnh Thư chớp đôi mắt long lanh nhìn Huệ Tô, dang hai tay bé xinh ra, giọng trẻ con trong trẻo: "Cô cô có thể bế Cáp Nhi về không?"

"Thật là..." – Huệ Tô nhéo cái mũi mềm mại của cậu, sau đó liền cúi người xuống bế tiểu hài tử lên.

Hoàn Thịnh Thư càng lớn càng có nét giống Nhược Tâm Lan, khuôn mặt trắng trẻo khả ái khiến ai nhìn cũng chỉ muốn nhào tới nựng cậu. Huệ Tô dù đã chăm sóc tiểu hoàng tử từ nhỏ cũng không thể cưỡng lại mỗi khi cậu làm nũng yêu cầu gì đó.

Trên đường đi Hoàn Thịnh Thư ngoan ngoãn ôm cổ Huệ Tô cô cô, khuôn mặt non nớt đáng yêu khi cau mày thật khiến người khác chỉ muốn giải quyết hết những phiền não của cậu, để tiểu hài tử luôn vô ưu vô lo.