Xuyên Sách Bệnh Trạng Dụ Bắt

Chương 19: Không ai được phép cướp của ta, Thái Tử không được, ngươi cũng không được

Tháng ngày sống tại hành cung kỳ thực quá an nhàn!

Lý Đức Tráng còn nhặt được một con mèo hoang nhỏ, gầy gầy trắng trắng. Hắn ôm vào trong ngực, hỏi Mục Giản có giống con mèo mà y nuôi ở lãnh cung hay không.

Mục Giản lắc đầu nói không giống.

Lý Đức Tráng mặc kệ y, hắn đặt cho mèo nhỏ một cái tên, gọi là Pudding nhỏ. Đề phòng nó béo quá, lớn lên gọi là Pudding lớn. Pudding nhỏ không lạnh lùng như mấy chú mèo khác, quấn lấy chủ nhân mình như mèo con.

Nó cực kỳ dính người, rất thích Lý Đức Tráng.

Nếu như hắn ở trong phòng, Pudding chắc chắn sẽ không ra ngoài sân.

Nếu hắn ngồi hóng gió dưới tàng cây, Pudding nhỏ nhất định phải nằm ngủ trên đùi hắn.

Người hầu trong hành cung, thường xuyên trông thấy một thiếu niên phong lưu phóng khoáng, mày kiếm mắt ưng, trong ngực lại ôm một chú mèo con trắng như tuyết, đi đâu cũng ôm mèo.

Lý Đức Tráng thậm chí còn vì mèo con mà tự mình xuống bếp, không cẩn thận tự làm đứt tay.

Mục Giản ngồi đối diện Lý Đức Tráng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Pudding nhỏ, y đưa tay nâng đầu ngón tay của Lý Đức Tráng, nhẹ nhàng xoa miệng vết thương của hắn: “Còn đau không?”

Vẻ mặt của y dịu dàng mà nghiêm nghị.

“Ta không đau, không có vấn đề gì.”

“Lý thị vệ cũng thật là… không phải chỉ là một con mèo sao? Còn phải vì nó mà xuống bếp, còn tự làm tay mình bị thương.”

Mục Giản cúi đầu lầm bầm.

Đôi môi càng lúc càng ghé lại gần hơn.

Lý Đức Tráng căng thẳng, đột nhiên rụt tay lại mà không rụt được.

“Điện hạ muốn làm gì?”

Mục Giản ngước mắt lên nhìn hắn, vẻ u ám trong đáy mắt trong chốc lát đã biến mất: “Ta thổi cho ngài một lát, trước kia ma ma cũng thổi vết thương cho ta.”

“Hả…” Ma ma?

Là người trong nguyên tác, vị ma ma đội cao đạp thấp, thấy tiền là sáng mắt của Mục Giản?

Là bà ta sao?

Còn thổi phù phù cho y luôn?

Mục Giản lại nắm tay hắn kéo đến bên môi mình, khẽ khàng thổi miệng vết thương.

Luồng khí nhè nhẹ thổi qua đầu ngón tay, như làn gió xuân đang mơn trớn da thịt.

Y cau mày: “Lý thị vệ có lẽ không biết, thấy ngài bị thương, ta đau lòng lắm đó.”

Mục Giản: “Giờ tay đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn rồi, cảm tạ điện hạ.”

Mục Giản phụng phịu: “Lý thị vệ đừng khách khí với ta như vậy. Chúng ta không giống những người khác. Ta coi Lý thị vệ là người thân cận nhất, giống như huynh trưởng trong nhà vậy.”

Y dừng một chút, ảo não nhìn mèo con trong lòng Lý Đức Tráng.

“Lý thị vệ thì sao? Ngài thấy ta như thế nào? Ngài cảm thấy thích ta hơn hay thích Pudding nhỏ hơn?”

“Đương nhiên là điện hạ!”

“Vậy mà lúc nào ngài cũng ôm nó, chưa bao giờ chịu ôm ta.”

“Điện hạ, hai chuyện này không giống nhau.”

“Ồ, không giống nhau…” Mục Giản tựa vào bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Đức Tráng. Gương mặt hắn trắng nõn, lung linh như ngọc dưới ánh mặt trời, y cảm thấy khao khát, thấy mèo con càng lúc càng chướng mắt: “Vậy là trong mắt Lý thị vệ, nó vẫn quan trọng hơn ta.”

Lý Đức Tráng lập tức đặt mèo con lên ghế, không cho nó nằm trên đùi nữa.

Dùng hành động chứng minh!

“Điện hạ quan trọng nhất!”

Mục Giản nhìn hắn, thấy hắn vươn một ngón tay, nhẹ vuốt lông mèo, ánh mắt Mục Giản dừng trước bàn tay đang vuốt mèo của Lý Đức Tráng. Ý ao ước cái tay kia đang vuốt ve mình.

Ban đêm…

Lý Đức Tráng mắc tiểu mà tỉnh giấc.

Hắn mơ màng bò dậy giải quyết nỗi buồn, vừa ra tới cửa thì trông thấy Mục Giản đứng ở trong góc, trước mặt y còn có một người khác, vóc dáng cao gầy, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh trăng.

Chỉ nhìn qua nửa khuôn mặt kia, Lý Đức Tráng cảm thấy hắn khá quen mắt, ngỡ như hắn từng gặp ở đâu đó.

Người kia hiển nhiên trông thấy hắn, trong mắt phát ra ý lạnh.

Mục Giản quay đầu lại thì thấy hắn, môi mấp máy, nói nốt với người nọ mấy câu. Người nọ chắp tay rời đi, điệu bộ vô cùng tôn kính.

Mục Giản đi về phía Lý Đức Tráng, trên người như còn vương lại sương đêm. Khuôn mặt đẹp tinh xảo được trăng chiếu rọi, còn mang theo mấy phần sát khí.

Chỉ trong nháy mắt, Lý Đức Tráng cảm thấy như đã gặp được Mục Giản điên loạn coi mạng người như cỏ rác của nguyên tác.

Trái tim hắn run rẩy.

Mục Giản: “Sao Lý thị vệ lại tỉnh giấc giữa đêm vậy?”

“Giải quyết nỗi buồn thôi.”

Mục Giản: “Ban đêm trời tối, hay là ta đi cùng ngài nhé?”

Lý Đức Tráng lắc đầu.

Hắn bao lớn rồi, còn cần người đưa đi WC chắc?!

Hắn vội vàng tới nhà xí hành sự, khi trở về thấy Mục Giản vẫn còn đứng trong sân đợi mình.

Trong đầu Lý Đức Tráng chợt xuất hiện một ý nghĩ.

Y chờ ở đây, không phải sợ hắn rơi xuống hố xí, đợi không thấy người thì đi vớt đấy chứ?

Lý Đức Tráng bước thêm mấy bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, hắn bước nhanh về phòng, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện Pudding nhỏ biến mất rồi!

Hắn vội vàng đi ra ngoài.

Cực kỳ hoảng loạn.

“Điện hạ!”

Mục Giản trước giờ chưa từng thấy Lý Đức Tráng hoảng sợ và lo lắng như vậy, y hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Pudding nhỏ biến mất rồi!”

Mục Giản nhíu mày, y nói: “Ta đi tìm với ngài.”

Hành cung này rất rộng, hai người tìm một hồi lâu cũng không tìm được. Lý Đức Tráng bèn đề nghị chia ra hai đường để tìm cho nhanh. Mục Giản đồng ý, y dạo qua vườn hoa rồi đi vào, nghe thấy tiếng mèo kêu nhỏ bé yếu ớt.

Y lần theo tiếng kêu mà đi tới, thấy Pudding nhỏ bị mắc vào cành cây bên hồ.

Nhỏ nhỏ gầy gầy.

Đôi mắt màu lam được ánh tranh chiếu vào, long lanh như đã quý.

Trong hồ nước bên cạnh có cá đang bới, hẳn là nó muốn vớt cá, lại bị mắc vào nhánh cây.

Mục Giản tới trước mặt Pudding nhỏ.

Pudding nhỏ ghé lại người y mà ngửi, nhận ra là người quen, nó nhìn y mà khẽ kêu meo meo.

Mục Giản lạnh mặt nhấc Pudding nhỏ lên, cứu nó ra khỏi nhánh cây, sau đó ấn vào trong nước, cánh tay vừa tàn nhẫn vừa dứt khoát. Mèo con không biết bơi quẫy đạp trong hồ, làm nước hồ bắn tung tóe.

Tiếng kêu tuyệt vọng của mèo con chẳng khác nào ma quỷ giữa đêm dài.

Chỉ trong chốc lát,

Mèo con không còn động đậy.

Mục Giản vẫn ấn tay thêm một lát, chắc chắn mèo con đã chết mới nhấc lên.

Dưới ánh trăng, đôi mắt sâu thăm thẳm của y không có chút hơi ấm nào.

“Không ai được cướp Tráng Tráng của ta, Thái Tử ca ca không được phép, ngươi cũng vậy.”

Lý Đức Tráng nhìn thấy Mục Giản ôm Pudding nhỏ ướt sũng quay về, cả người đều choáng váng.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mục Giản.

Mục Giản cúi đầu, lí nha lí nhí: “Lý thị vệ, thật lòng xin lỗi… Khi ta trông thấy nó dưới ao, nó đã như vậy rồi… Chắc là muốn bắt cá trong ao, cho nên mới rơi xuống…”

Lý Đức Tráng ngây người, rất lâu sau hắn mới hoàn hồn, đưa tay ôm Pudding Nhỏ trong tay Mục Giản vào lòng mình.

Hắn rũ mắt, không nói gì.

Cũng không có khóc.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này sớm muộn gì cũng tới

Mục Giản nhìn hắn, chỉ cảm thấy may mắn khi dìm chết con mèo này từ sớm. Bằng không sau này, không biết Lý Đức Tráng sẽ yêu quý nó đến mức nào!

Lý Đức Tráng vuốt ve Pudding nhỏ đã ướt sũng, giống như rất nhiều lần trước kia.

“Pudding nhỏ rất thích cây hoa quế trong vườn kia, chúng ta chôn nó ở đó đi.”

Mục Giản gật đầu: “Được.”