Kiếp Này Sớm Yêu Người

Chương 11

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi gần đây nữa, tôi luôn gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, Thời Hoài Tự nói với tôi rằng muốn tôi sống một mình thật tốt.

Tôi tỉnh dậy, đôi mắt sưng húp vì khóc.

“Ninh Ninh, ý anh là nếu như…” Hắn dừng lại một chút, “Có một ngày, chúng mình đột nhiên rời xa nhau –”

Hắn còn chưa nói xong, nước mắt tôi đã rơi lã chã xuống mu bàn tay hắn, làm hắn khựng lại một lúc.

Nghe trên đỉnh đầu tôi có tiếng thở dài, Thời Hoài Tự ôm lấy tôi, sờ đầu nói, “Anh chỉ nghĩ thôi mà.”

“Nghĩ như vậy cũng đã đáng sợ lắm rồi.” Tôi trầm giọng nói, “Từ nhỏ đến lớn em chưa một lần được ba mẹ quan tâm, nên nếu ai đối xử tốt với em, em sẽ thích người đó, lúc đầu em thích Tống Diễn thật đấy, nhưng sau này lại không như vậy nữa.”

"Thích một người, sẽ vui, cũng sẽ buồn. Em đối với anh không chỉ là như vậy. Em muốn khiến cho anh thấy hạnh phúc, thấy người khác có, em muốn nói, anh cũng phải có. Sẽ quan tâm đến lời nói của mình, sợ làm anh thất vọng, anh không vui, những vui buồn ái ố của em dường như bị trói buộc với anh, cho nên nghe anh nói chia xa, em sẽ rất đau lòng."

Thời Hoài Tự hôn lên tóc tôi, nói: “Ninh Ninh, anh yêu em.”

“Vậy thì đừng rời xa nhau nhé, được không? Anh đã nói sẽ không từ chối yêu cầu của em mà.”

Hắn ậm ừ, vỗ lưng để trấn an tôi, “Được, hai chúng ta sẽ không chia lìa.”

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt sưng húp.

Du Vãn đang nhai miếng bánh nhân thịt, “Hôm qua cậu khóc đấy à?”

“Ừ, cho tớ một cây kem với.”

Cô ấy đứng dậy, đi đến nhà bếp, lấy một cây kem đã hết hạn ở ngăn đông tủ lạnh đặt lên mi mắt tôi.

“Tối hôm qua tớ thấy cậu lên một chiếc xe sang.”

Tôi chườm đá, giữ im lặng.

Cô ấy trợn mắt, “Cậu lại ngựa quen đường cũ, không làm chồng cũ nhục nhã thì thôi, còn khóc lóc, mỗi ngày nằm trong chăn khóc vì chồng cũ, nhìn cậu chẳng thấy hy vọng nào cả.”

“Không phải như vậy… Anh ấy khá tốt.”

“Cấm nghe chưa.” Cô ấy bịt lỗ tai, “Còn để cho tớ nghe một câu cậu nói tốt về chồng cũ là tớ ném cậu ra ngoài đấy.”

Tôi từ bỏ đấu tranh, nhấp một ngụm sữa đậu nành trong cốc.

Tôi phồng má ngơ ngác nhìn cô bạn.

Cô ấy: “Nuốt đi, đầu óc toàn hình bóng người đàn ông kia nên không ăn cơm phải không?”

“Phốc…”

Tôi muốn nôn đống sữa này ra, trước khi cô ấy kịp mắng thì đã vào nhà vệ sinh để nôn.

Sữa đậu nành dính đầy mặt, cô ấy chửi rủa cầm cốc nước lên, vỗ vỗ lưng cô, “Trời ạ, cậu làm sao thế này? Đừng doạ tớ, để tớ gọi xe cấp cứu cho cậu.”

Tôi túm lấy tay cô ấy, “Đừng…”

“Được, cậu ngồi dậy đi, cậu không biết sắc mặt của cậu xấu thế nào đâu.”

Tôi ôm chặt lấy cô ấy và nói, “Tớ có thai rồi.”

“Thật là một mớ hỗn độn--”

Cô ấy đột nhiên dừng lại nói, “Tớ…”

Vài phút sau, tôi bị cô ấy kéo lên taxi.

Tống Diễn gọi điện thoại đến, “Ninh Ninh, em đang ở đâu thế?’

Tôi chợt nhớ ra hôm nay tôi có một cuộc “hẹn hò” với anh ta.

“Xin lỗi, em đang vội.”

“Em đang ở đâu, gửi định vị cho anh được không?”

Du Vãn biết tôi không thích anh ta, giành lấy điện thoại cúp máy.

“Chuyện lớn như vậy mà giữ bí mật, không cho ba mẹ biết, được, Tang Ninh, cậu giỏi thật.”

Tắt máy cũng được, an toàn.

Tôi thở dài nói, “Cậu giữ bí mật cho tớ nhé, đừng nói cho người nhà cậu biết, tớ sợ nhà họ Tang biết.”

Cô ấy hờn dỗi, không nói chuyện với tôi, một lúc sau lại hỏi, “Cậu muốn sinh đứa bé ra à?”

“Ừ.”

“Được, cậu cứ sinh ra đi, tớ sẽ là dì của đứa bé, một người phụ nữ có thể chống được nửa bầu trời, chúng mình có thể nuôi được đứa bé.”

Bản tin radio phát ra trong xe.

Cả hai chúng tôi nghe một lúc rồi im lặng.

Có chuyện gì đó đã xảy ra với nhà họ Tang.

Chuyện mới sáng nay.

Đề cập đến một chuyện từ trước đây rất lâu, sự kiện quan trọng về vấn đề an toàn xây dựng.

Nhà họ Tang lúc đó cũng là đối tác nên chịu ảnh hưởng không kém.

Cô bạn thân nắm lấy tay của tôi, lo lắng nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, “Không có gì đâu.”

Tôi không nghĩ Thời Hoài Tự hành động nhanh đến vậy, phơi ra mặt tối của nhà họ Tang để người đời gièm pha, như một con lạc đà bị người ta liên tục bắt chở rơm rạ, chỉ chờ cọng rơm cuối cùng đè lên, con lạc đà sẽ ngã rầm xuống.

Nhớ đến kiếp trước, chú hai là kẻ chủ mưu đứng sau xúi ông chủ Phương tạo ra vụ n.ổ đó, trong lòng tôi canh cánh đã lâu, nhưng cũng dần dần buông bỏ.

Ngày này, mười năm trước.

Khi đế quốc thương nghiệp của Thời Hoài Tự vẫn còn đang sáng chói như mặt trời ban trưa, sự nghiệp của chú hai cũng chưa lớn mạnh đến mức phải khϊếp đảm như vậy, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện đó nhỉ?

Hôm nay không có nhiều xe trên đường, tài xế lái xe chầm chậm, đi được quá nửa chặng đường, mí mắt tôi díu lại.

Vì thế định dựa vào người Du Vãn một chút để nghỉ, “Lát nữa đến nơi gọi tớ nhé.”

Chưa nghe được cô ấy trả lời, tôi đã thϊếp đi.

Một lúc sau, một giọng nói từ xa truyền đến.

“Tang Ninh, cậu mau mở mắt ra cho tớ.”

m thanh kim loại va vào nhau chói tai đến mức đánh thức tôi dậy.

Tôi chỉ cảm thấy chân tay nặng nề.

Từ từ mở mắt ra, tôi thấy có một ống xi măng, còn Du Vãn đang dựa vào đó.

Gió thổi khiến mùi hắc của dầu và cát công nghiệp sặc sụa.

Tôi đứng dậy khỏi mặt đất trong sự bàng hoàng.

Du Vãn đá chân nhưng vô ích, sau lưng có tiếng kẽo kẹt, “Cảm ơn trời đất, cậu tới đây cởi trói cho tớ đi.”

Biết rằng tôi và cô ấy đang ở chỗ lạ hoắc, còn bị người ta trói lại, tôi bước nhanh đến, ngồi xổm xuống, thấy được dây thừng thô ráp đang trói cô ấy.

Ký ức quen thuộc ập đến, tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn quanh bốn hướng, mồ hôi trong nháy mắt lại chảy xuống.

Không phải kiếp trước, tôi ch.ế.t oan ch.ế.t uổng trong nhà xưởng sao?

Sợi dây được buộc bằng dây chết, không nới ra được mà chỉ có thể thắt chặt vào.

Tiếng kẽo kẹt của thanh thép lan khắp tòa nhà.

Du Vãn chửi rủa, “Dám bắt có.c tớ, kẻ đó chán sống rồi hay sao.”

Sợi dây đã mòn từ lâu, nhưng vẫn chưa thể gỡ ra được.

Cô ấy dựa vào thanh xi măng, “Tang Ninh, cậu đừng giãy dụa, kẻ đó trói tớ nhưng không trói cậu, có nghĩa mục tiêu của họ là tớ, nhân lúc không có ai, cậu chạy đi, đi báo cảnh sát mau.”

Tôi cười khổ, “Xin lỗi cậu, lần này sợ làm phiền cậu rồi.”

“Cậu có ý gì?”

Còn chưa dứt lời, giọng nói của Tống Diễn đã phát ra từ sau lưng hai bọn tôi.

“Bạn em ồn ào thật đấy.”

Du Vãn thò đầu ra nhìn, tôi vội che mắt cô ấy lại, trừng mắt nhìn Tống Diễn, nói, “Cô ấy không biết gì cả, anh thả cô ấy ra đi.”

Du Vãn không nhịn được nữa, “Ch.ế.t tiệt, tôi nói với anh rồi, tôi họ Dư, là người nhà họ Dư, nếu anh dám trói tôi thế này, bố tôi biết chắc chắn sẽ khiến anh sống không bằng ch.ế.t!”

Tống Diễn nghe xong, sắc mặt tối hầm hầm.

Tôi nói, “Cậu nghe tớ này, chuyện này chúng ta không cần lôi nhà họ Dư vào.”

Người nhà Du Vãn làm chính trị, anh cô ấy là cảnh sát, từ nhỏ đến giờ cô ấy không sợ trời không sợ đất.

Nếu để cô ấy xảy ra chuyện gì, thì không ai được phép sống.

Tống Diễn ném cho tôi một chiếc d.a.o đa năng.

“C.ắ.t dây đi, không ai được nhúc nhích, nếu không, ai cũng không thể sống sót ra khỏi đây."

Tôi vội vàng nhặt con d.a.o lên, cởi trói cho Du Vãn.

“Đừng nhìn gì cả, về nhà đi.”

Du Vãn cau mày, trầm giọng nói, “Cậu có chắc sẽ không có lừa đảo gì không? Ra ngoài nhất định tớ sẽ gọi cảnh sát.”

“Gọi cảnh sát cũng được,” Tôi thì thào, “Chỉ là tớ nghĩ bọn họ không còn đường lui nên cũng chẳng e dè gì cảnh sát đâu.”

Nghĩ về vụ n.ổ trong kiếp trước, tôi đã đẩy người bạn thân nhất của mình ra.

Cô ấy nắm bả vai tôi, “Tang Ninh, cậu phải chờ tớ nhé! Nhất định cảnh sát sẽ tới cứu cậu.”

Nói xong, cô ấy cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài.

Bốn phía trống trải, chỉ có tôi và Tống Diễn.

Tôi đứng dậy, đối diện với ánh mắt âm u của Tống Diễn: “Anh muốn làm gì?”

"Em đi bệnh viện làm gì?" Anh ta hỏi ngược lại .

"Đau bụng, đi khám."

Tống Diễn cười mỉa: "Tang Ninh, em tưởng tôi là thằng ngốc hả."

Anh ta túm tay tôi, lôi tôi đến bên cửa sổ, bóp cằm bắt tôi nhìn xuống phía dưới, "Nhìn xem ai đến kìa."

Dưới tầng, một người đàn ông đang bị chú hai chĩa s.ú.ng vào.

Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra Thời Hoài Tự ngay, trái tim thắt lại.

Tống Diễn cười khẽ, "Lúc cảnh sát đến, sẽ nhìn thấy th.i th.ể của Thời Hoài Tự, chú hai em cũng trốn không thoát."

Tim tôi đập nhanh, đầu ngón tay lạnh băng, khẽ run lên.

Nhưng lúc này càng biểu hiện là đang quan tâm đến hắn, hắn sẽ càng nguy hiểm.

Tôi dứt khoát nhắm mắt lại, "Tôi ly hôn với hắn ta rồi, hắn ta ra sao cũng không liên quan gì đến tôi."

"Thật sao?" Tống Diễn lạnh lùng nhìn xuống dưới lầu nói: "Chú hai Tang, b.ắn n.át một cái chân của hắn đi."

Phanh!

Sau một loạt tiếng s.ú.ng nổ.

Trên đùi của Thời Hoài Tự dần có m.á.u rỉ ra.

Hắn đã quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tôi và Tống Diễn, sắc mặt tái nhợt.

"Tống Diễn, tôi ở đây, để cô ấy đi."

Tống Diễn không thèm để ý, nói với tôi: "Ninh Ninh, vui không?"

Cả người tôi lạnh băng, không nói nên lời.

"Chú hai Tang, phát thứ hai—"

Tôi đột nhiên nắm lấy tay anh ta, run rẩy nói: “Đừng, xin anh…”

Nụ cười của Tống Diễn đột nhiên biến mất, anh ta nắm chặt tay đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch..

Hai mắt Thời Hoài Tự âm u, mồ hôi trên trán chảy xuống, "Anh đừng làm cô ấy sợ."

Ánh mắt Tống Diễn vô cùng lãnh đạm, anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Thời Hoài Tự, ngay sau đó nâng cằm tôi lên hôn tôi.

Đôi môi nứt nẻ, lực đạo hung ác khiến tôi buồn nôn, không kiềm được kịch liệt giãy giụa.

Anh ta nói, "Em muốn hắn ta ch.ế.t sao?"

Tôi cứng đờ bất động.

Môi Tống Diễn dính chặt vào môi tôi, cọ xát.

Cảm giác buồn nôn lại trào lên, tôi đột ngột đẩy anh ta ra, quỳ trên mặt đất, nôn như ch.ế.t đi sống lại.

"Động thủ."

Tống Diễn lạnh lùng ra lệnh.

Dưới lầu đột nhiên có tiếng s.ú.ng vang lên, đầu óc tôi trống rỗng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, "Thời Hoài Tự!"

Hình ảnh hắn nằm trên vũng m.á.u trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Là chú hai.

Ông ta bị bắn vào lưng, quỳ rạp trên mặt đất.

Tay trái của Thời Hoài Tự đang tí tách chảy m.á.u.

Cách đó không xa, một nhóm cảnh sát vũ trang đang tràn vào, chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh đã chật như nêm cối.

Sắc mặt Tống Diễn thay đổi, anh ta bất ngờ túm lấy cổ áo tôi và lùi vào sau cột bê tông ở tầng hai.

Ngoài cửa sổ, là tiếng cảnh sát đang kêu gọi Tống Diễn.

Anh ta không ngờ cảnh sát lại đến nhanh như vậy.

Tống Diễn túm lấy tôi, trốn vào một chỗ mù mà tay s.ú.ng bắn tỉa không thể nhìn thấy, hét lên:

"Trong tay tôi có thuốc nổ, để Thời Hoài Tự đi vào gặp tôi, không thì tôi và cô ta cùng ch.ế.t."

Tôi há miệng, thở hồng hộc, cảm thấy trước mắt tối sầm lại: “Tống Diễn, anh bình tĩnh lại đi.”

"Anh đang rất bình tĩnh đây, kiếp trước em nguyện ý ch.ế.t chung với Thời Hoài Tự mà, sao vậy, đến lượt anh thì không được?"

Tôi liều mạng vung tay anh ta ra, “Tôi không… tôi không muốn…”

Ngữ khí Tống Diễn lại càng kích động, "Tôi vốn có thể cứu vãn tất cả! Nhưng sao cô cũng trở lại cùng tôi làm gì! Cô trả Tang Ninh ban đầu lại cho tôi!"

Tôi quơ tay vô ích, ánh sáng trước mặt tôi dần mờ đi.

“Tống Diễn.” Một giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến cách đó vài bước.

"Tôi đến, thả cô ấy ra."

Áp lực trên cổ đột nhiên biến mất.

Tôi cúi người, ho dữ dội, mắt mờ sương, dùng chút hơi tàn nhìn Thời Hoài Tự , theo bản năng đưa tay về phía hắn.

Vết m.á.u trên đùi hắn đã khô, tay quấn băng, nhưng thật ra so với kiếp trước còn chật vật hơn.

Từ lúc bước lên tầng hai, ánh mắt hắn luôn dán chặt vào tôi, sợ tôi có chuyện gì xảy ra.

Tống Diễn kéo tôi lùi lại mấy bước, lấy d.a.o găm ra kề vào cổ tôi, "Thời Hoài Tự, lần này chúng ta, chơi trò khác đi."

Anh chỉ vào một chiếc áo khoác da cách đó không xa, nói với Thời Hoài Tự: "Mặc vào."

Cái áo đó tôi cũng đã quá quen thuộc.

“Không…không được mặc!” Tôi giãy giụa kịch liệt, lần đầu tiên vỡ giọng, “Không thể!”

Tống Diễn đi.ên rồi, anh ta cười hưng phấn, "Ninh Ninh, kiếp trước Thời Hoài Tự dám ôm em cùng ch.ế.t, em thì sao? Em yêu hắn bao nhiêu?"

"Không..." Tôi điê.n cuồng cào vào mu bàn tay của Tống Diễn.

Anh ta bóp chặt tay tôi, cười lạnh nói: "Cô cho rằng hắn ta đấu lại tôi sao? Hắn bảo vệ cô dù tốt đến mấy thì cũng có lợi ích gì đâu? Cô không ra ngoài, thì tôi mở cửa vào tr.ói cô lại, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, hôm nay, hắn không ch.ế.t, thì cô ch.ế.t."

Thời Hoài Tự không nghe thấy những lời thì thầm của chúng tôi, "Đem con d.a.o của anh cách xa cô ấy ra một chút, tôi mặc."

"Thời Hoài Tự! Anh đi đi!" Tôi khóc đến khàn cả giọng, "Xin anh."

Thời Hoài Tự làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào chỗ tôi bị mũi d.a.o đ.âm rỉ m.á.u, nhanh chóng mặc áo vào.

Tích một tiếng.

Đếm ngược bắt đầu.

Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.

Tống Diễn đột nhiên đẩy tôi về phía trước, "Tang Ninh, chọn một đi."

Tôi đứng giữa hai người, vừa khóc vừa tiến một bước về phía Thời Hoài Tự, hắn lại lùi về sau nửa bước.

“Ninh Ninh, đừng tới đây.” Thời Hoài Tự trịnh trọng dặn dò, “Có b.o.m.”

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không dám bước thêm một bước nào nữa.

Tôi không sợ chết, nhưng lúc này ở trước mặt anh ta, lựa chọn Thời Hoài Tự chẳng khác nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc của Tống Diễn.

Thậm chí có thể kích n.ổ quả b.o.m sớm hơn.

"Tang Ninh, thừa nhận đi, cô chỉ yêu bản thân mình, cô giống như chú hai cô, ích kỷ vô tình."

Tống Diễn cười chế nhạo, đứng bên cạnh mỉa mai.

Thời Hoài Tự lùi lại bên cửa sổ, liếc nhìn tôi rồi nói: "Tống Diễn, chuyện của cha anh, tôi rất lấy làm tiếc."

"Anh không xứng nhắc tới cha tôi."

Tống Diễn vốn đang xem trò vui đột nhiên bị chọc giận, tiến lên trước nửa bước.

"Các tiểu thư, thiếu gia sinh ra đã ngậm muỗng vàng như các người, có từng thiệt tình sao?"

"Nhưng sự thật là, cha anh năm đó vi phạm các quy định, không đội mũ bảo hiểm an toàn. Chúng tôi cũng đã bồi thường rồi."

"Câm miệng!"

Thời Hoài Tự lạnh lùng cười châm chọc, "Anh chẳng qua cũng chỉ là một một kẻ vô dụng."

Tôi run hết cả người.

Thế giới này đ.iê.n rồi.

Từng câu từng chữ của Thời Hoài Tự đều như đang đ.â.m vào tử huyệt của Tống Diễn.

Hắn không muốn sống nữa sao?

Không biết Tống Diễn lấy từ đâu ra một chiếc bật lửa, ném xuống đất, ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong nháy mắt.