Một thời gian sau, Nguyệt gia chào đón một tin vui. Đó là Nguyệt Thiên Dương sẽ thành thân cùng Liễu Yến Yến. Vì sao à? Bởi vì vị Tạ sư bá Tạ Tốn của Liễu Yến Yến nói, nếu muốn mượn Đồ long đao của ông thì người Nguyệt gia phải lấy người trong sư môn của ông ta mới được mượn đồ. Mà không ai khác chính là Liễu Yến Yến. Kỳ thật là ông ta chỉ tác hợp cho hai người họ thôi. Cũng không biét từ bao giờ mà Thiên Dương và Yến Yến đã thề non hẹn biển với nhau. Chắc là lần đầu gặp đi.
Nhưng trước ngày cưới mấy hôm, họ lại phải chịu một vài phiền phức do sư huynh của Yến Yến gây ra, cũng là kẻ đã lập ra "cửu thiên môn phục sinh ma vương trận" gì gì đó. Đồng thời cũng là tên đạo sĩ giả mạo ngày đó đưa cho Vô Ưu lá bùa, cũng may cô thông minh nếu không bây giờ cả nhà Nguyệt gia đầu không biết còn trên cổ không? Vô Ưu vẫn không quên mối thù này đâu nha! Dám mượn tay cô hại người sao? Hãy đợi đấy!
Tuy nhiên, lúc hắn định cướp Đồ long đao thì đã bị Yến Yến nhân cơ hội cho hắn một nhát bị thương khá nặng. Nhưng vì hắn quá gian xảo nên đã chạy thoát, đồ long đao vẫn còn nguyên không bị mất. Vậy là hắn lại bị binh lính dán cáo thị truy nã khắp nơi. Mà cũng không biết hắn trốn ở đâu mà tìm hoài không thấy.
Còn về Vô Ưu thì lại gặp được kẻ thù đã gϊếŧ chết cả nhà Nguyệt Băng Tâm. Chính là tên áo đen năm xưa, trên cánh tay có xâm hình con dơi. Nguyệt Diên Đức gặp hắn trên đường trở về kinh nên mời hắn đến nhà làm khách. Bởi vì mấy năm trước, Nguyệt Diên Đức gặp nạn cũng may nhờ có ông ta ra tay giúp đỡ nên mới thoát chết. Lúc đó, Vô Ưu cũng có nghe nói là có một vị đại thiện nhân hay giúp đỡ người hoạn nạn mà không cần báo ơn. Ông ta họ Đồng nên người ta gọi ông là Đồng thiện nhân.
Vừa gặp là Vô Ưu nhận ra ngay, tuy đã qua mười mấy năm nhưng dung mạo ông ta cũng không đổi bao nhiêu, chỉ có già một chút. Cô cũng không dám xác định có phải là người đó không? Nên cô vờ tự tay châm trà cho ông ta, bất cẩn làm đổ vào cánh tay ông ta. Cô vội hoảng sợ xin lỗi, vén tay áo ông ta lên lấy khăn lau nước nóng và cô đã thấy hình xâm đó. Quả đúng là ông ta rồi!
Nhưng cô cũng không vội gϊếŧ chết ông ta. Cô thật không thích gϊếŧ người tý nào. Bởi cô cũng biết ông ta là một đại thiện nhân luôn thích giúp người khác, không phân biệt giàu nghèo, sang hèn. Nên cô nghĩ, có phải chăng ông ta vì chuyện năm xưa mà ăn năn hối cải, làm lại con người. Ai mà không có lúc phạm sai lầm, nếu biết quay đầu thì điều gì cũng có thể tha thứ. Oán thù nên giải không nên kết, nếu lỡ gϊếŧ chết ông ta không phải thế gian sẽ mất đi một người làm việc thiện giúp người sao. Vậy cũng hơi quá đáng!
Nhưng cô cũng luôn âm thầm theo dõi từng hành động, cách làm việc thiện của ông ta. Để xem có phải ông ta làm việc thiện thật hay cố tình lấy danh tiếng. Tuy nhiên, chỉ có mấy ngày ông ta đã vội rời khỏi kinh thành. Hôm sau đã là ngày thành thân của Thiên Dương và Yến Yến, cô không thể đi theo ông ta được. Cô hỏi Vạn Mị có cách nào lần theo dấu ông ta không? Vạn Mị cho cô một loại bột phấn, không màu không mùi. Chỉ cần rải lên người ông ta, thì dù ông ta có đi đến đâu, cô cũng có thể tìm được. Bởi khi tiếp xúc da thịt sẽ phát ra một mùi hương đặc biệt, chỉ có người rải nó mới ngửi được, người bình thường không thể cảm nhận được. Cho nên chỉ cần ngửi theo mùi hương trên đường để lại, thì cô có thể tìm được ông ta, dù đi ba ngày vẫn không mất dấu. Tự nhiên cô cảm thấy mình giống chó quá, tự nhiên đi đánh mùi tìm người. Mà thôi, chỉ cần không mất dấu cô làm gì cũng được. Dù sao cô cũng đã làm mèo, làm khỉ rồi, thêm làm chó nữa thì có sao đâu.
Thế là cô cất bước đi tìm ông ta, cô thấy ông ta ở cổng thành cũng đang trò chuyện cùng Thiên Thạch, Thiên Cát. Cô vờ như tình cờ gặp họ, liền lại chào hỏi. Bình thường cô hay ra ngoài đi chơi nên gặp cô, hai anh em cũng không ngạc nhiên. Cô cũng giả bộ là mới biết Đồng thiện nhân phải rời kinh, vội chạy đến gần kéo râu kéo râu, ghịch tóc ghịch tóc. Nói huyên thuyên đủ điều. Thực tế là rải phấn lên người ông ta a.
Trong mắt ông ta cũng chỉ xem cô là một đứa trẻ nghịch ngợm, cũng không trách cứ gì. Bởi trong phủ nguyên soái ông cũng thấy cô hay kéo râu ghịch tóc của Nguyệt nguyên soái. Nguyệt nguyên soái chẵn những không tức giận, mà còn nhéo mũi mắn yêu cô. Tuy cô chỉ là nghĩa nữ nhưng trong Nguyệt gia từ trên tới dưới, từ già đến trẻ không ai mà không phủng cô trong lòng bàn tay. Nghe nói ngay cả hoàng đế cũng đặc biệt chú ý đến cô. Người như vậy ông ta không thể đắc tội được, tuy ông ta có danh đại thiện nhân, nhưng cũng chỉ là một thương nhân bình thường thôi. Không thể đắc tội quan lớn.
Sau khi đã làm xong việc, cô bèn vui vẽ cùng Thiên Thạch, Thiên Cát trở về. Cô không biết rằng, từ lúc cô đến có một ánh mắt trong đám gia đinh của Đồng thiện nhân luôn dõi theo từng nhất cử nhất động của cô. Sau khi cô rời khỏi, tay hắn đã siết chặt thành nắm đấm. Đó không ai khác chính là tên đã giả đạo sĩ lừa cô a. Hắn bị Liễu Yến Yến đâm trọng thương, bèn giả dạng bình dân định rời khỏi kinh thành trở về Bắc Hạ. Nhưng vì vết thương nặng quá, bị ngất xỉu giữa đường nhưng đã được Đồng thiện nhân cứu giúp.
Hắn phát hiện Đồng thiện nhân chính là kẻ thù của hắn, nên hắn dùng độc khống chế ông. Bắt ông ta dẫn mình rời khỏi kinh thành. Vừa tới cổng thành đã gặp người nhà Nguyệt gia, khiến hắn hận nghiến răng nhưng cũng không thể tùy tiện làm bừa. Nhưng khi nhìn thấy Vô Ưu tươi cười xuất hiện, tim hắn đột nhiên đập mạnh. Hắn cũng biết đó là điều gì. Từ lúc trong cung nhìn thấy nàng lần thứ hai thì hình bóng nàng đã in sâu trong trí nhớ hắn rồi. Nhưng hắn tuyệt đối không thể yêu nàng, nàng là người nhà Nguyệt gia là kẻ thù không đội trời chung với hắn. Hắn phải gϊếŧ cả nhà họ và cũng phải...gϊếŧ luôn nàng.
Vô Ưu không hề biết rằng, đang có người vừa yêu cô say đắm mà lại vừa muốn gϊếŧ chết cô. Cô đang chung vui cùng cả nhà Nguyệt gia nhân ngày thành thân của Thiên Dương và Yến Yến đây. Tiệc tùng kết thúc, mọi người đều ngủ say. Cô mới vào phòng để lại bức thư từ biệt, nói là cô đã tìm được kẻ thù và đang đi tìm hắn. Sáng ra mọi người đọc được bức thư thì không khỏi lo lắng. Nhưng Yến Yến đã bói ra một quẻ bảo là chuyến đi này cô sẽ bình an vô sự nên mọi người cũng yên tâm đôi chút.
Vô Ưu lần theo mùi hương, cuối cùng cũng tìm được Đồng thiện nhân. Nhưng bên người hắn chỉ có một người đi theo và có vẽ ông ta rất sợ người đó. Cô cảm thấy người đó trong khá quen mắt, vội tiến gần thêm chút nữa. Cuối cùng cô đã nhìn thấy được gương mặt hắn. Chính là tên đạo sĩ đã lừa cô, tuy hắn đã bỏ râu nhưng ánh mắt đó thì không sai đi đâu được. Cũng là kẻ triều đình đang truy nã Lâm Hàn Ngôn, sư huynh của Yến Yến và cũng là kẻ đã giúp Bắc Hạ lập ra cái trận chín cửa trời ma vương sống lại gì đó.
Vô Ưu nghiến răng nói thầm. " Đúng là oan gia ngõ hẹp, kẻ thù lại đi chung kẻ thù, tức là đồng bọn. Tên Đồng thiện nhân này chắc cũng không tốt lành gì. Vậy cũng tốt, có lỡ gϊếŧ chết hắn mình cũng không áy náy."
Cô âm thầm theo dõi bọn họ. Đến khuya, họ đi đến một bờ vực. Bên cạnh bờ vực còn có một nấm mồ, hắn bi thương quỳ xuống sờ lên bia mộ. Vô Ưu nghe hắn gọi cha mẹ, nghĩ đây chắc là mồ của cha mẹ hắn, rồi hắn bắt Đồng thiện nhân phải quỳ xuống khấu đầu. Còn phải thề thốt gì đó, Vô Ưu cũng không hiểu họ nói gì.
Chợt có một ánh sáng chiếu vào mặt cô, cô nhìn lại thì thấy mảnh vỡ không gian đang lơ lững trước mặt mình. Cô vui mừng vội đưa tay chụp lấy nhưng nó đã nhanh nhẹn thoát khỏi tay cô. Còn nhảy lẻn nhảy xuống như trêu cợt cô. Vô Ưu tức giận nhảy lên vồ nó nhưng lại làm kinh động đến Lâm Hàn Ngôn. Hắn theo bản năng cho một chưởng lực về phía Vô Ưu. Cũng may nhờ cô nhảy lên chụp mảnh vỡ mà thoát được.
Mảnh vỡ bay về phía Lâm Hàn Ngôn, nhưng dường như ngoài cô ra thì không ai thấy nó. Cô nghiến răng bay vọt vè phía hắn, Lâm Hàn Ngôn tưởng cô ra tay với hắn nên đánh ra một chưởng nữa. Nhưng Vô Ưu lại kịp né sang hướng khác tránh được, bởi vì cô thấy mảnh vỡ lại bay về bên phải cô, cô cũng né sang phải mà bắt. Kết quả...e hèm...cô lại bị nó dụ rơi xuống vực nữa. Một lỗi mà phạm hai lần không biết nên nói cô quá khờ khạo hay ngu ngốc đây?
Cô tức giận thét lên.
- Áaaaaa....Cái đồ khốn kiếp ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Cô là đang mắn mảnh vỡ nhưng có người nào đó lại tưởng mắn hắn. Hắn vội vàng nhảy bay theo cô, hắn cũng không biết tại sao hắn lại làm như vậy. Chỉ là nghĩ không muốn cô rơi xuống đó. Vô Ưu định tiến không gian như lần trước, thì chợt có một bàn tay nắm lấy tay cô. Vô Ưu kinh ngạc nhìn lên thì thấy Lâm Hàn Ngôn một tay nắm lấy tay cô, còn một tay đang nắm vào một sợi dây leo mỏng manh như sấp đứt. Cô nhíu mày lạnh lùng nói.
- Mau bỏ tay ra!
Hắn dường như không nghe thấy cô nói gì, vẫn cứ nắm chặc tay cô không buông. Cô bèn vẫy tay hắn ra rơi xuống, muốn tiến không gian nữa thì lại bị một vòng tay ôm chầm lấy. Cô khóc không ra nước mắt, mắn trong lòng. "Mẹ nó! Mày nhảy xuống ôm tao làm gì? Làm sao tao tiến không gian được hả cái thằng điên kia?"
Nhưng mà tiếng lòng của cô hắn không nghe được. Hắn chỉ biết ôm cô thật chặt, thế là cả hai cùng rơi xuống.