Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!

Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ

Sau khi đã hài lòng với sự " lột xác" của cơ thể mình. Vô Ưu không khỏi lại soi mình dưới bóng nước một lần nữa.

- Chà chà! Đúng là mỹ nhân tuyệt sắc nha! Ngay cả mình nhìn thấy còn phải mất hồn. Nếu gặp người quen không biết có nhận ra không ta?

Bình thường cô cũng được xem là thanh tú, thân hình tương đối nhỏ nhắn, điển hình của mẫu người trung bình. Nhưng nhìn bóng hình trong nước làm cô không khỏi cảm thán. Gương mặt tuyệt sắc không nói, ngay cả thân hình cũng đẩy đà hơn. Hai nụ hoa hồng nhạt ở giữa hai gò núi mềm mại bóng loáng khiến người ta say mê. Vòng eo tinh tế nhỏ gọn, một nắm tay có thể ôm hết. Cặp đùi thon dài sáng bóng. Thậm chí ngay cả vùng abc cũng trở nên mượt mà sáng bóng như thiếu nữ chưa dạy thì. Cô không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Tự ngắm mình tự vui vẽ một hồi, bất chợt cô ngửi được một mùi hương thật thanh khiết, càng ngửi càng thấy thích. Cô xoay người lại thì kinh ngạc phát hiện, cây hoa kỳ lạ kia đã thay đổi màu sắc. Từ trong suốt như thủy tinh đã biến thành đỏ như máu, chỉ trừ màu bảy sắc cầu vồng là còn nguyên. Mùi hương thanh khiết nồng đậm phát ra từ nụ hoa ở giữa thân cây, và dường như nó cũng đang muốn hé nở.

Cô lại gần sờ vào nó, cảm giác dường như nó đang run lên. Cô không khỏi sờ thêm lần nữa. Chợt từ giữa nụ hoa có thứ gì đó nhô ra và chảy ra một giọt chất lỏng trong suốt. Cô thò tay hứng giọt chất lỏng ấy để vào miệng nếm thử.

- Thật ngọt! Thật thơm!

Cô nghĩ đây chắc là mật hoa chảy ra khi nó sắp nở. Thế là, cô không ngần ngại dùng miệng hút đi những giọt chất lỏng ấy. Càng uống càng thấy ngon. Nhưng sao có cảm giác nó to hơn và dài hơn thì phải? Cô bỏ ra và kinh ngạc phát hiện nụ hoa lúc này đã hoàn toàn nở rộ, ở giữa nhụy hoa có một vật giống như là... cái...đó... của đàn ông. Chất mật mà cô uống nãy giờ chảy ra từ đầu vật đó. Mặt cô không khỏi bạo hồng. Nhưng chỉ vài giây sau cô liền lấy lại bình tĩnh.

- Chỉ là một cái cây hoa. Chắc đây là hoa đực còn đóa hoa to ở trên là hoa cái!

Tự nghĩ vậy thôi, nhưng cô nhìn thế nào cũng cảm thấy quái quái. Mà quái điểm nào thì cô cũng không biết. Định xoay người đi thì bất chợt cô bị những chiếc lá vươn ra quấn vào người. Cô hoảng sợ giãy dụa, nhưng càng cố thoát ra thì những chiếc lá kia càng siết chặt hơn. Nó quấn chặc hai tay, hai chân và cả vòng eo tinh tế của cô. Trong đầu cô lúc này chợt nảy lên ý nghĩ.

- Thôi xong. Đây là hoa yêu! Chắc nó sẽ ăn thịt mình!

Cô bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Cô cố vùng vẫy, khóc lóc van xin.

- Làm ơn tha cho tôi. Tôi không có ý mạo phạm ngài. Xin đừng ăn thịt tôi!

Lời van xin khóc lóc như nói vào hư không. Bây giờ toàn thân cây đã trở thành màu đỏ rực như lửa. Nó dùng nhứng chiếc lá dài kia quấn chặc lấy cô và nâng cô lên khỏi mặt đất. Và từ giữa đỉnh đóa hoa to lớn kia bỗng dài ra một xúc tua như một con rắn nhỏ, vuốt ve khắp người cô như nếm thử mỹ vị. Xúc tua lướt đến đâu, chổ đó ngứa ngáy khó chịu vô cùng, nhưng càng khổ hơn là nó khiến cô nổi lên du͙© vọиɠ. Nó giống như chiếc lưỡi dài liếʍ láp khắp cơ thể cô, không chừa một tấc thịt.

- Đừng..... đừng mà...

Cô khẽ kêu ra tiếng vô cùng kiều mị, mà ngay cả cô nghe cũng thấy xấu hổ vô cùng. Dường như hài lòng với phản ứng của cô, xúc tua dừng lại không vuốt ve nữa. Nhưng nó lại dừng lại ngay nụ hoa hoa hồng nhạt, bóng loáng trước ngực cô và ra sức mυ'ŧ vào.

- Aaaaaa!

Cảm giác khô nóng toàn thân khiến cô khẽ kêu ra tiếng. Bây giờ cô không còn ý thức của chính mình nữa, mà chỉ còn lại du͙© vọиɠ theo bản năng phát ra từ cơ thể. Cô cảm thấy cơ thể trống rỗng và muốn cái gì đó lấp đầy. Xúc tua cứ ra sức đùa nghịch hai nụ hoa mẫn cảm của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu và muốn được nhiều hơn nữa. Bên dưới u huyệt đã chảy ra một chất lỏng óng ánh, như nói lên cơ thể cô đang khát cầu. Dường như biết điều đó, xúc tua bèn di chuyển xuống dưới và mυ'ŧ thật mạnh vào đó.

- Aaaaaa! Đừng....mà!

Lại một tiếng kêu rên kiều mị phát ra, làm cây hoa như hài lòng vui vẻ. Nó ra sức hút sạch những chất lỏng chảy ra từ cơ thể cô. Cảm giác khoan khoái ập đến làm cô rất muốn, rất muốn nó cứ làm như vậy. Được một lúc sau, xúc tua như thỏa mãn nó bỏ nơi đó ra, nhưng những chiếc lá quấn vào chân cô lại kéo ra, làm cô mở hai chân rộng ra và đưa sát vào cái nụ hoa giống...cái...đó... của đàn ông ban nãy. Nó đưa u huyệt đang trơn bóng của cô vào đó.

- Aaaaa! Đau... đau quá!

Đau đớn như bị xé rách khiến cô kéo lại lý trí của mình. Cô giật mình phát hiện là bản thân mình đang như thế nào. Phải! cô bị một cái cây hoa cường. Cái nụ hoa ban nãy cô hút mật đang cố đâm sâu vào u huyệt bé nhỏ của cô, ra vào như thể đang hưởng thụ. Sét đánh chết cô đi! Có ai nói cho cô chuyện gì đang xảy ra không? Một cây hoa sao có thể làm loại chuyện này?

Tuy không phải lần đầu tiên cô quan hệ, nhưng với một cái cây thì như thế nào cũng không được tự nhiên. Và đặc biệt lại rất đau như lần đầu tiên vậy. Phải! lần đầu tiên cô trao cái quý giá nhất cho người tình đầu tiên, để rồi chàng phủi đích mà đi, cô như rơi vào địa ngục vô tận. Cho đến người tình thứ hai đến, cho cô hy vọng nhưng một lần nữa thất vọng. Cứ thế cứ thế, người tình thứ 3 lại thứ 4..... Đến rồi đi như thể là một quán trọ bên đường. Từ đó, cô chỉ có thể đem họ trở thành một nhu cầu sinh lý bình thường của cơ thể. Quen họ, đi chơi với họ, nói cười với họ, quan hệ với họ. Nhưng trái tim cô đã lạnh băng, không vui, không buồn, không đau đớn, cũng không oán giận. Dần dần cô cũng không còn cảm giác gì với đàn ông nữa.

Cô tưởng mình sẽ có cảm giác với phụ nữ, nhưng khi tìm đến những người đồng giới thì cô mới hiểu ra, cô cũng chẳng có cảm giác gì. Có lẽ là cô đã bị lãnh cảm rồi đi. Thế cũng tốt!

Nhưng hôm nay, cảm giác ấy lại ùa về. Từ đâu đớn như bị xé rách đến kɧoáı ©ảʍ lân lân theo nhịp điệu ra vào của cây hoa, cô mới biết thì ra cơ thể cô cũng có một ngày trở nên nhạy cảm như vậy. Chắc là do nguồn nước đó đi! Không cho cô kịp suy nghĩ miên man, đóa hoa từ từ đẩy nhanh tốc độ ra vào, đồng thời xúc tua cũng thay phiên mυ'ŧ lấy hai đầu v* của cô, khiến cơ thể cô không tự chủ được run lên, thân thể cũng theo bản năng nghênh đón theo tiết tấu. Qua một lúc sau, cô bị đẩy đến cao trào khẽ ngâm nga ra tiếng. Tuy nhiên, đóa hoa vẫn chưa thõa mãn, nó cứ tiếp tục ra vào, vuốt ve cơ thể cô. Từng đợt, từng đợt kɧoáı ©ảʍ nổi rồi lại chìm, khiến cô không chịu nổi và ngất đi lúc nào không biết.