Cục Cưng, Thị Tẩm Thôi!

Chương 13: Đỡ Một Kiếm

Lưu Nghiên Dương sợ hãi nhìn Tề Hâm Bằng, ngay cả chớp mắt cũng không dám. Thấy cô gái nhỏ trước mặt sợ đến run bần bật, Tề Hâm Bằng dần dần thu lại ánh mắt đằng đằng sát khí kia. Anh quay trở lại vị trí ngồi, tiếp tục điều khiển ngựa.

Chiếc rèm che được hạ xuống, Lưu Nghiên Dương mới dám thở phào một tiếng. Cô không biết mình đã nói gì sai mà lại khiến Tề Hâm Bằng đùng đùng nổi giận đến như vậy. Thiếu chút nữa thôi, anh đã có thể dùng kiếm một đao đâm chết Lưu Nghiên Dương ngay tức khắc.

“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ở chốn kinh thành phức tạp này, càng nói ít lại càng tốt.”

Tề Hâm Bằng nói chen vào.

Lưu Nghiên Dương không đáp, chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống, hai tay bấu chặt vào nhau. Không biết đã qua bao lâu, lúc cô tỉnh lại, sắc trời cũng đã nhá nhem tối.

Tề Hâm Bằng buộc ngựa vào một gốc cây, chỉ vào một căn nhà bỏ hoang.

“Vào kia trú tạm đi. Ta đi một chút, lát sẽ về ngay.”

“Vâng.”

Lưu Nghiên Dương nhỏ nhẹ đáp.

Bóng lưng cao lớn của Tề Hâm Bằng dần dần biến mất hút.

Lưu Nghiên Dương dè dặt nhìn ngó xung quanh, nơi này chẳng có một ai khác ngoài cô cả. Những bụi cỏ cao lớn gần bằng đầu người, rậm rạp mọc chen chúc nhau. Lưu Nghiên Dương nghĩ về những con rắn uốn éo thân mình, bò lúc nhúc trong các bụi cỏ,… Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến cô nổi hết cả da gà.

Nhưng dựa vào tình hình thời tiết này, chắc chắn sẽ sắp mưa, không vào nhà hoang không được. Lưu Nghiên Dương đánh liều nhón chân đi vào, sau đó tìm một chỗ thoáng đặt mông ngồi xuống. Chưa êm chỗ, bên ngoài bỗng vang lên một loạt tiếng ồn nhiễu loạn. Lưu Nghiên Dương vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy vài kẻ mặc áo đen, tay cầm kiếm, đôi mắt sáng quắc đang điên cuồng lao tới.

Cô trợn tròn mắt kinh hoảng, co giò chạy vào bên trong. Nhưng ngay lúc ấy, Tề Hâm Bằng từ đâu nhảy phốc ra, rút kiếm xông lên, đối diện trực tếu với đám người kia mà đánh trả.

“Lui vào!”

Tề Hâm Bằng quát lớn.

Lưu Nghiên Dương không dám chậm trễ, nép người vào trong một góc khuất.

Chẳng biết từ đâu, đám người áo đen ngày càng đông. Chúng bao vây Tề Hâm Bằng như một đàn kiến hôi, điên cuồng đâm chém về phía anh. Lưu Nghiên Dương lo thay cho Tề Hâm Bằng, trong lòng nóng hơn cả lửa đốt.

Mặc dù thân thủ của Tề Hâm Bằng rất nhanh nhẹn, nhưng đối đầu với đám người vừa đông lại vừa hung hãn thế kia, tất nhiên sẽ phải hao tổn không ít.

Tề Hâm Bằng xoay trước lùi sau, đẩy lui những đòn tấn công sắp tới. Nhưng một gã áo đen thừa lúc anh đang mất tập trung, rút đao nhằm hướng eo của anh đâm tới.

Ở khoảng cách tương đối gần, Lưu Nghiên Dương nào dám trơ mắt nhìn Tề Hâm Bằng bị trọng thương thế kia. Do vậy, cô liều mạng đứng dậy xông lên, lao người ôm lấy eo Tề Hâm Bằng, tránh cho anh một đao.

Xoẹt!

Lưỡi dao sắc lẻm chém xuống.

Lưu Nghiên Dương cảm thấy lưng mình rách toạc. Một dòng máu nóng ấm lập tức chảy ra, thấm ướt chiếc áo mỏng manh.

Tề Hâm Bằng bị ôm bất ngờ, mất vài giây sững sờ. Anh vội vung kiếm đả thương đám người vừa xông lên, sau đó ôm lấy Lưu Nghiên Dương vào trong lòng.

“Cái đồ ngốc nghếch, ai kêu ngươi xông ra đây làm gì hả?”

Tiếng gầm phẫn nộ của anh khiến tất cả những kẻ có mặt đều giật mình thảng thốt.

Vừa lúc đó, Sắc Văn Phương kịp thời lao tới ứng cứu. Anh chắn trước mặt Tề Hâm Bằng, lạnh lùng nhắc nhở.

“Người đưa nàng ấy đi trước đi. Thần sẽ đuổi theo sau.”

“Được.”

Tề Hâm Bằng đáp gọn, sau đó ôm theo Lưu Nghiên Dương hiện tại đã bất tỉnh, lao đi ngay lập tức.